Tư Duy Ngược - Chương 23

Chương 23

 

“Này, Ji Wook.”
 
“Gì?”
 
“Mày và Park Joo Yeon làm chưa?”
 
Soo Hyuk mắt mờ đục, như chọn đúng thời điểm, ném ra câu hỏi. Khoảnh khắc đó, Ji Wook chỉ có thể há hốc miệng. Một cái tên hoàn toàn bất ngờ từ miệng hắn phun ra. Trên mặt những người đàn ông xung quanh hiện lên vẻ nghi hoặc. Với họ, đây là cái tên chưa từng nghe. Soo Hyuk đang say không để ý, tiếp tục nói không ngừng.
 
“Thằng nhóc này dáng vạm vỡ, nhưng hơi vô lễ… Thành thật mà nói, cũng khiến người ta xao động, đúng không?”
 
“Park Joo Yeon là ai?”
 
“Tò mò thì vào CLB chúng tôi đi.”
 
“Đúng là xảo quyệt. Thật đấy.”
 
Mấy gã đàn ông đùa cợt chuyện vô vị, quay sang Ji Wook đang im lặng từ nãy.
 
“Nhưng tiền bối và cái Park… đó làm gì?”
 
“Chưa bao giờ. Này, này. Mày đừng có nói bậy, Soo Hyuk.”
 
“Cái gì? Làm sao mà chưa?”
 
“Người khác làm tình hay không liên quan gì đến mày, sao phải quan tâm thế?”
 
“Sao lạnh lùng vậy. Chỉ vì là mày nên mới quan tâm đó!”
 
Tên khốn nói nhảm cũng có trình độ. Soo Hyuk nói không ngừng, đám đàn em không giấu nổi vẻ tò mò. Bởi họ hiếu kỳ về Ji Wook – kẻ thường trò chuyện nhưng hiếm khi kể chuyện cá nhân. Mỗi lần Soo Hyuk mở miệng, hơi rượu phả ra. Vì bản thân cũng vậy, Ji Wook uống ngụm nước lạnh để tỉnh táo.
 
“Hồi trước tụ tập liên hoan, có thằng tên Park Joo Yeon, từ đầu đến cuối chỉ nói chuyện với mình mày, phải không? Cuối cùng Ji Wook say khướt, Park Joo Yeon như chờ sẵn dẫn cậu ta đi. Này, vậy thì còn gì nữa?”
 
“Là nam hay nữ?”
 
“Có quan trọng? Đẹp đến mức vô lý. Chỉ nhìn mặt thôi, đa số phụ nữ cũng không bằng.”
 
“Nếu là nam… cũng có thể chỉ tiện đường đưa về nhà thôi.”
 
“Nhìn mặt thằng đó, có thể bỏ đi sao? Dù sao cũng là để tán tỉnh cậu ta, dùng đủ mọi thủ đoạn. À, nghĩ lại thì mặt thằng đó đúng là giống điếm mới đi chơi về. Ji Wook này, cố tình dùng chiêu…”
 
Càng nghe, Ji Wook càng thấy xấu hổ. Không ngừng nhớ lại cuộc chơi không như thực tế. Không rõ nguyên nhân kết quả với Soo Hyuk, nhưng bị góc lương tâm nào đó chạm vào, cuối cùng anh nhét thẳng bát mì lạnh vào miệng Soo Hyuk. Soo Hyuk vừa ho vừa nhai ngấu nghiến.
 
“…”
 
Nhớ lại lời Soo Hyuk, Ji Wook cảm thấy bất an. “Nhìn cậu cũng không giống kẻ bỏ đi mà.” Nếu vậy, Soo Hyuk nhìn mặt mình sẽ nghĩ gì? Dù biết bản thân nhạy cảm như mèo dựng lông, nhưng không thể dễ dàng buông bỏ cảnh giác. Vì những gã đàn ông vô điều kiện đồng tình với lời Soo Hyuk, tâm trạng anh rơi xuống đáy. Đã nhắc đến Joo Yeon, dù khen hay chê, Ji Wook chỉ muốn kết thúc chủ đề này.
 
“Này, Soo Hyuk.”
 
Giọng Ji Wook lạnh băng. Soo Hyuk chớp mắt liên hồi, phát ra tiếng “Hả?” ngơ ngác. Ji Wook giơ tay, túm lấy cổ áo Soo Hyuk, kéo mạnh về phía mình.

“Đồ khốn.” Anh lại lẩm bẩm, giọng điệu đầy đe dọa.
 
“Sao mỗi lần say rượu mày lại không có chút nhãn lực nào vậy, hả?”
 
“Không, không phải. Đây chỉ là lời khen với mày.”
 
“Sao mỗi lần uống rượu lại không biết điều thế, hả?”
 
“Ơ…”
 
Đáng tiếc, Ji Wook cũng say rồi. Anh nói lắp bắp nén giận. Bàn tay túm cổ áo lắc lư không mấy sức lực. Dù vậy, Soo Hyuk vẫn như tờ giấy yếu ớt bị lôi kéo. Ji Wook trợn mắt, khó chịu nhìn Soo Hyuk.
 
“Ôi trời, thật đấy. Bình thường nhút nhát hơn cả chó, uống rượu vào lại hăng hái thế? Phải không?”
 
“Tao có bao giờ hèn với mày đâu. Từ trước đến giờ chưa từng cầu xin, chỉ muốn hòa thuận với mày thôi, hu…”
 
Thấy Soo Hyuk lảo đảo, đột nhiên buồn nôn, Ji Wook giật mình, đẩy hắn ra rút tay về. Suýt nữa thì bị nôn vào người. Soo Hyuk gục xuống, lại chống tay vào thái dương ngồi dậy. Ọe… Nhìn dáng vẻ muốn nôn, nếu kích động thêm có lẽ sẽ phun ra cả pizza, khiến người ta sợ hãi, không dám túm cổ áo nữa.
 
“…Dù sao đừng nói mấy lời vô dụng nữa, làm ơn đi.”
 
Chỉ lẩm bẩm một câu, thở dài bất lực. Ji Wook hy vọng chủ đề về mình thực sự kết thúc, anh cầm ly rỗng đổ đầy nước uống. Hơi men trong người như bị nước pha loãng. Lúc đó, gã đàn ông từ nãy đến giờ say khướt thích thú xem hai người đối đáp, mở miệng hỏi Soo Hyuk.
 
“Nhưng mà…”
 
“Ơ ờ?”
 
“Muốn liếm cặc đến thế sao?”
 
“Thằng này, nói gì vậy?”
 
Soo Hyuk nhíu mày. Ji Wook cũng vậy.
 
“Ý là… tôi nghĩ sẽ muốn ăn thứ khác hơn…”
 
“…”
 
Sau khi nói xong câu đó, với ánh mắt mơ hồ đặc trưng của kẻ say, cậu từ từ liếc nhìn Ji Wook từ đầu đến chân. Ánh mắt mưu đồ quá mức, khiến Ji Wook lạnh sống lưng.
 
“Rầm!”
 
Kwon Ji Wook đập mạnh tay xuống bàn.
 
Quán bar ồn ào chợt chìm vào im lặng. Dù cảm nhận rõ mọi ánh nhìn đổ dồn về phía mình, Ji Wook không thể kìm nén thêm được nữa. Gương mặt anh căng cứng, ánh mắt kiêu ngạo nhìn xuống lũ đàn ông say khướt. Bọn họ vốn đã mất tỉnh táo vì rượu, giờ lại càng bối rối trước phản ứng dữ dội bất ngờ của anh.
 
Trong khi đó, gã đàn ông vừa buông lời châm chọc lại tỏ ra bình thản, cười khẩy đầy ý nhị. Khuôn mặt xảo quyệt khiến người ta dè chừng. Ji Wook cảm thấy ngọn lửa giận dữ bùng lên, hướng thẳng vào bộ mặt gian xảo đó.
 
“Này, mày vừa nói cái gì?”
 
“……”
 
“Không trả lời à?”
 
“…Còn lý do nào khác ngoài những gì tiền bối đang nghĩ?”
 
Giọng điệu gã đàn ông đầy ẩn ý. Không tâng bốc, cũng chẳng khinh miệt trắng trợn, nhưng đủ khiến người nghe phải suy nghĩ. Cách nói chuyện mập mờ đặc trưng, nhưng với Ji Wook thì vô nghĩa. Anh cũng cười khẩy theo. Kiểu nói chuyện vô lễ này học từ đâu ra? Thật bất lực.
 
Có vẻ gã đàn ông nhận thấy Ji Wook không có hành động gì đặc biệt khi bị khiêu khích, nên cho rằng anh yếu thế dễ bắt nạt. Có lẽ do Kim Soo Hyuk luôn tỏ ra hống hách trước mặt anh, nên sự mong đợi này không được đáp ứng. Hơn nữa, dường như gã ta chưa từng phải nhẫn nhịn trong đời. Chỉ nhìn bề ngoài, gã cao gần hai mét, khuôn mặt dữ tợn, đám du côn bình thường không thể sánh bằng, nên việc Ji Wook – với thân hình thua kém – bị xem là kẻ yếu cũng dễ hiểu.
 
Bằng không, gã ta đã không dám đứng lên khiêu khích như vậy. Ít nhất những ai hiểu rõ Ji Wook đều nghĩ thế.
 
Làm chứng cho điều này, Soo Hyuk đã tỉnh rượu, miệng há hốc kinh ngạc. Lần này, hắn thậm chí không dám mở miệng can ngăn. Mặt đỏ bừng, Soo Hyuk vội nhặt những chai rượu lăn lóc trên bàn xếp lại vào thùng. Bởi Ji Wook từng có tiền lệ dùng chai rượu không đập vỡ đầu người khác.
 
Dù sao, bầu không khí căng thẳng giữa hai người vẫn tiếp diễn. Tiếng ồn trong quán bar dần trở lại. Mọi người tiếp tục trò chuyện nhưng vẫn lén quan sát bàn của Soo Hyuk. Ji Wook mở miệng, giọng khàn đặc vì giận dữ:
 
“Không phải mày nói ra thì làm sao biết thật giả.”
 
“Tiền bối có thân hình đẹp… nên chắc muốn thử…”
 
Dù gã đàn ông cười gượng, những lời đáng nói đã nói hết rồi. Nếu không nhận ra ý khinh miệt trong đó thì quả là ngu ngốc. Còn giờ? Nhẫn nhịn im lặng chỉ càng khiến mình trở thành kẻ ngốc.
 
Bị khiêu khích, Ji Wook không nhịn được nữa, đứng phắt dậy túm lấy cổ áo gã ta. Rầm! Chiếc ghế ngã nhào khi gã bị lôi lên. Ji Wook giật mạnh cổ áo, quăng gã đàn ông xuống sàn quán. Có vẻ gã không thuộc tuýp người hay tập thể dục, ngã vật ra mà không kháng cự, thân hình say rượu lảo đảo định đứng lên thì bị Ji Wook đá mạnh vào bụng.
 
Một loạt tiếng thở dốc vang lên giữa đám đông. Trước khi ai kịp phản ứng, Ji Wook đã không thương tiếc dùng chân đạp liên tiếp vào người gã. Mỗi nhát đạp, thịt gã ta lại oằn xuống dưới sức nặng, kèm theo tiếng rên đau đớn.
 
“Thằng chó, nói lại xem nào. Cái gì?”
 
“Ướm…”
 
“Mày to xác thế này, đấm đã tay lắm. Sao, câm họng rồi à? Tao bảo mày im đi, đồ súc sinh.”
 
Gương mặt Ji Wook méo mó vì giận dữ, như muốn trút hết bực tức dồn nén, ra sức đá đạp gã đàn ông. Soo Hyuk và đám hậu bối chỉ kịp hoàn hồn khi đám đông bắt đầu vây quanh bàn. Họ chậm một bước mới kéo được Ji Wook ra khỏi nạn nhân. Soo Hyuk thở hổn hển, ôm chặt Ji Wook từ phía sau, ra sức can ngăn.
 
“Này, này…! Dừng lại! Dừng lại ngay!”
 
“Mày làm cái quái gì thế? Buông ra!”
 
Gã đàn ông co quắp, khéo léo bảo vệ phần đầu. Nhìn bề ngoài có vẻ không bị thương nặng. Có lẽ do thể hình to lớn nên sức chịu đựng cũng khá. Chính vì thế, càng phải dạy cho gã một bài học nhớ đời.
 
Nhìn kẻ nằm dưới chân, Ji Wook chỉ muốn đánh cho hắn tàn phế, nhưng bị khống chế nên càng thêm phẫn nộ. Anh giãy giụa định thoát khỏi cánh tay phiền phức của Soo Hyuk, rồi bất ngờ lao tới tấn công gã đàn ông lần nữa.
 
Soo Hyuk non nớt hơn Ji Wook nhiều, trong chốc lát sơ ý đã bị lôi đi. Một tiếng thét vang lên giữa đám đông vây quanh bàn. Soo Hyuk trượt tay không giữ được Ji Wook, đảo mắt nhìn quanh. Ở phía xa, chủ quán đang bấm điện thoại gọi cảnh sát. Tim Soo Hyuk thót lại, lần này tỉnh rượu hẳn, lại ngăn Ji Wook lần nữa.
 
“Này, đi thôi! Đi ngay đi!”
 
“Cút ra! Tao phải xử thằng khốn này hôm nay…”
 
“Cảnh sát sắp tới rồi, bình tĩnh đi!”
 
Soo Hyuk thầm rơi nước mắt, quyết tâm: Học kỳ này tuyệt đối không gọi Ji Wook đi nhậu nữa.
 
Cơn giận dồn nén mấy ngày qua bùng nổ, Ji Wook gây ra một trận ồn ào kinh thiên động địa. Không biết anh tích tụ từ đâu ra nhiều tức giận thế, phải đến bốn năm người đàn ông mới kéo được anh ra khỏi quán. Đưa anh ra ngoài rồi, họ vẫn phải mất thêm thời gian mới trấn tĩnh được Ji Wook. Bên ngoài trời đã tối đen.
 
“Khốn kiếp…”
 
“Đồ chó, đồ bọt bèo, không biết chúng coi ai là thằng ngu.”
 
Đứng trong gió lạnh bên ngoài, Ji Wook chỉ còn biết thở hổn hển.
 
Cơn giận vẫn sôi sục trong lòng. Luôn có những kẻ chỉ nhìn bề ngoài rồi đánh giá người khác, cuối cùng nhận lấy thất bại. Dù mối quan hệ giữa Ji Wook và Park Joo Yeon cũng y hệt, nhưng giờ phút đó đã vượt quá suy nghĩ của anh. Từ sau khi gặp Joo Yeon, anh chẳng việc gì thuận lợi.
 
Anh mở điện thoại vừa tắt nãy giờ, liếc nhìn giờ. Mười một giờ đêm. Ji Wook bực bội vuốt mái tóc trước trán. Vốn định chơi thâu đêm đến sáng mới về, ai ngờ lại thành ra cái giờ không giờ không chốn này. Vừa mở máy, hàng chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ hiện lên khiến thần kinh anh càng thêm căng thẳng. Quá nhiều thông báo, xem từng cái cũng mệt, anh xóa sạch trong một nốt nhạc.
 
Phải rồi, không muốn tốn sức nghĩ đến thằng nhóc đó nữa.
 
Sức mạnh của rượu cũng chẳng giúp được gì. Mọi thứ xung quanh đều khiến anh nhớ đến Joo Yeon. Ngay cả Soo Hyuk cũng dẫn dắt câu chuyện theo hướng đó, điều anh chưa từng ngờ tới. Dù không cố ý, nhưng thật buồn cười khi anh cảm thấy như bị phản bội. Từ khoảnh khắc đó, tâm trạng anh đã mất kiểm soát. Ji Wook đá mạnh vào thùng rác bên đường. Cái thùng to đùng khiến anh nhớ đến gã đàn ông cao lớn ngạo mạn kia.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo