Chương 48
Kwon Ji Wook nắm chặt mép chăn.
“Giờ làm cùng tôi, anh cũng sẽ thấy thoải mái. Vì vậy đừng nghĩ quá tiêu cực.”
"Như tối qua...?"
"Tuần này chúng ta đã vui vẻ lắm mà, không phải sao?"
Joo Yeon nheo mắt, chạm nhẹ vào má Ji Wook. Một tuần bôn ba vất vả, có vẻ anh tiều tụy hẳn. Cậu vuốt dọc đường hàm sắc nét hơn, yết hầu anh run nhẹ vì căng thẳng.
Joo Yeon phát hiện sự giằng xé trong mắt Ji Wook. Không biết là giằng xé gì, nhưng chỉ điều đó đã khiến cậu nhận ra Ji Wook giờ đã cực kỳ yếu đuối. Kẻ mạnh càng dễ để lộ phần mềm yếu.
"Kẻ phạm sai lầm mà không tự biết, ngày ngày tôi tắm rửa, chiều chuộng, chẳng phải nên biết ơn sao? Tôi thật tốt bụng biết bao."
"Ừm."
Kwon Ji Wook thở ra một hơi nóng dài. Cảm giác đau đớn lẫn khoái cảm đan xen khiến anh không thể rời mắt khỏi người đàn ông trước mặt. Park Joo Yeon nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc mai rối bù của anh, vỗ nhẹ lên đầu như đang vỗ về một con thú cưng. Dưới cái chạm ấy, Ji Wook khẽ nhếch mép không thoải mái rồi quay mặt đi.
Những lời đường mật của Joo Yeon chẳng tạo nên gợn sóng trong đầu anh. Ji Wook cảm thấy mình như mất khả năng thấu hiểu ngôn từ. Bằng không, anh đã không dễ dàng đáp ứng đến thế, càng không thể trong khoảnh khắc này lại nghĩ đến việc bị chiếm hữu thô bạo khi màn đêm buông xuống.
Nhưng khác với Kwon Ji Wook - kẻ đã quen với khoái lạc, với Park Joo Yeon, nụ hôn vừa là dạo đầu vừa là kết thúc. Cuối cùng, Joo Yeon chỉ hôn lên môi anh nhẹ như chim mớm mồi, rồi rời đi không lưu luyến. Ji Wook muốn nói gì đó nhưng lại thôi, há hốc miệng nhìn theo bóng lưng kia. Một lần nữa anh bị bỏ lại một mình. Ngày nào cũng thế.
Rốt cuộc vẫn không thể thốt ra điều mình muốn. Mỗi lần Joo Yeon thỏa mãn xong là vội vã rời đi, cái bóng lưng quen thuộc ấy đến mức khiến người ta phát ngán, nên việc bày tỏ ý kiến trở nên khó khăn. Không chỉ vậy, qua cuộc trò chuyện hôm nay và những cảm nhận trên cơ thể, Ji Wook đã hiểu rõ ràng: Nếu cứ tiếp tục thế này, cả cuộc đời anh sẽ mất hết. Có lẽ, không còn cách nào cứu vãn.
Mỗi ngày mở mắt, căn phòng tối om lại chào đón Ji Wook. Dù bật đèn, ánh sáng mờ ảo chỉ càng tăng thêm không khí quái dị. Người bạn duy nhất, cũng là kẻ duy nhất chạm vào thân thể anh, như sống ở một thế giới khác, mãi đến tối mới về phòng Ji Wook, mang theo hơi thở bên ngoài. Và thế giới giờ đây cảm thấy xa xôi ấy, thực ra cũng là nơi anh từng thuộc về.
Lại một khoảng thời gian dài nhàm chán. Joo Yeon từ lúc nào đã có lúc hung bạo, có lúc dịu dàng ôm ấp rồi xâm phạm Ji Wook. Tất cả đều nhân danh việc tốt cho anh. Park Joo Yeon bảo, Ji Wook nên biết ơn dù bị đối xử như thú cưng. Theo lời cậu nói, đó là chuộc tội. Giọng điệu khó hiểu vẫn thế.
Với Ji Wook, khái niệm thời gian dường như đã biến mất. Thứ duy nhất giúp anh nhận biết thời gian là Joo Yeon mặc đồ đen đến thăm mỗi tuần. Hôm nay là lần thứ năm anh thấy bộ dạng tối màu ấy kể từ khi dọn vào căn phòng này.
Thứ bảy nào Joo Yeon cũng đến bệnh viện, chiều về thì mang đồ ăn đã chuẩn bị sẵn vào phòng Ji Wook. Đồ ăn không quan trọng, nhìn bộ dạng anh cứ như đang ăn cơm tù. Từ đầu đến chân một màu đen kịt như quản ngục Park Joo Yeon. Tính khí ấy, đúng là xứng đôi. Cảnh tù nhân ăn cơm cùng quản ngục, làm gì có chuyện đó.
Khi bữa ăn kết thúc, hai người bắt đầu trò chuyện. Khoảng thời gian độc thoại đáng ghét ấy, không hiểu từ lúc nào đã trở thành thứ Ji Wook mong đợi nhất. Trong không gian tĩnh lặng này, ngoài ngăn kéo đầy ắp đồ chơi tình dục ra thì chẳng có gì khác để giải trí, cũng không trách anh cảm thấy khao khát việc giao tiếp đến vậy.
Lúc đầu anh còn không muốn thể hiện. Cố ý làm mặt lạnh không nói gì, xem Joo Yeon sẽ dỗ dành hay mặc kệ, anh như đang chơi trò chọn cách ứng xử. Kwon Ji Wook chờ đợi cả ngày trời, cuối cùng đành phải cúi đầu. Dần dà, anh cũng chẳng buồn giữ gìn lòng tự trọng nữa.
...Chuyện bình thường thôi. Nhưng hôm nay có chút khác biệt. Park Joo Yeon như mọi khi bưng đồ ăn đã chuẩn bị đặt lên bàn nhỏ cạnh giường. Thường cậu sẽ kéo ghế ở góc phòng lại, nhưng hôm nay đột nhiên định cứ thế đi mất. Ji Wook hoảng hốt, vội gọi giật:
"Ê, ê... cậu đi đâu đấy?"
"Hả?"
"Sao hôm nay chẳng nói lấy một lời..."
Park Joo Yeon mặc áo sơ mi đen cùng quần tây, nửa người quay đi. Hình như chợt nhận ra điều gì, cậu quay lại phía Ji Wook. Ngay lập tức, cậu ngồi xuống giường với nụ cười không giấu nổi, nhẹ nhàng xoa tóc Ji Wook.
"À, để anh chờ lâu rồi. Tôi không ngờ lại thế này. Xin lỗi nhé."
"Không, cũng chưa đến mức đó..."
"Vậy anh không đợi à?"
"...Đợi lâu lắm rồi."
Joo Yeon cười ngọt ngào. Ji Wook nhìn cậu một lúc rồi lại cúi đầu. Dù trong lòng vẫn còn chút bực bội, nhưng thời gian trôi qua, việc bị đối xử như chó con cũng dần trở nên chấp nhận được.
"Hôm nay có liên hoan hội nhóm. Tưởng không hoạt động nữa rồi, ai ngờ lại tổ chức."
"Hội nhóm à?"
"Nhóm CLB."
Nhóm CLB. Khoảnh khắc do dự của Ji Wook không thoát khỏi mắt Joo Yeon. Cậu tự nhiên nắm lấy tay Ji Wook, tiếp tục:
"Chẳng phải chúng ta đã gặp nhau như thế sao? Nghĩ lại, lúc đó anh cười ngốc lắm, tôi biết mà. Còn làm bộ cool ngầu, mặt thì tươi như hoa nở."
“...Ừ thì, lỗi của tôi.”
"Không sao. Được mà. Không việc gì. Vì lúc đó tôi thấy anh cũng nghĩ y như vậy. Những chuyện anh làm với tôi còn tệ hơn nhiều, nên cứ từ từ nghĩ đi."
Dù Joo Yeon đã ra hiệu, Ji Wook vẫn mím chặt môi, ánh mắt chuyển qua lại giữa đôi tay đan vào nhau và khuôn mặt đối phương. Như đang nóng lòng muốn bày tỏ điều gì, y hệt một chú chó con khát nước. Joo Yeon không để ý nhướng một bên lông mày, cố ý áp trán lên vai Ji Wook cọ cọ, bắt đầu trêu chọc.
"Ôi, giá là hội nhóm thì tốt. Giờ mọi người thân nhau hơn rồi. Nhưng nhóm CLB ít hoạt động, ít liên hoan nên ai cũng xa lạ."
"Không có tiệc gặp mặt à? Kim Soo Hyuk..."
"À, thực ra trong khoa cũng nhiều người chưa quen. Tôi là người tốt, nhưng mấy đứa nhỏ hơn nên thấy không thoải mái. Nhất là mấy cô gái ngại gọi 'oppa'."
"...Kim Soo Hyuk dạo này..."
"Nên với mấy đứa đó, cứ gọi thẳng tên thôi. Sau quen rồi thì 'Joo Yeon-ah, Joo Yeon-ah' gọi thân thiết lắm."
"..."
‘Kim Soo Hyuk mà không uống rượu sao được? Dạo này hắn ta bận gì thế?’
Câu hỏi chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại trong cổ họng rồi lặng lẽ biến mất. Tin tức bên ngoài bất ngờ ập đến khiến dòng suy nghĩ đông cứng bắt đầu chảy trôi. Nhưng do Joo Yeon cố ý né tránh chủ đề, Ji Wook mất hứng nói tiếp, chỉ thở dài. Ngay lập tức, Joo Yeon như chờ đợi từ lâu, đi thẳng vào vấn đề.
"Nên là, hôm nay tôi có thể về muộn."
"...Ừ."
"Cuối cùng cũng được ngủ ngon nhỉ? Chúc mừng anh. Dạo này vất vả lắm rồi."
Đúng vậy. Ji Wook từ ngày dọn vào phòng này, chưa mấy khi được ngủ yên. Thường là ngủ mê mệt rồi tỉnh dậy thấy eo đang bị rung lắc, có mấy lần còn bị Joo Yeon tát tỉnh khi cậu bực bội.
Anh biết mình khổ sở thế nào. Ji Wook cười nhạt. Không biết nên cảm ơn vì đã thấu hiểu, hay bảo cậu đừng hành hạ mình nữa. Ji Wook còn đắn đo cả những câu hỏi dễ trả lời như thế. Ngay cả phán đoán thông thường cũng bắt đầu vượt quá khả năng.