Chương 49 - H+
Park Joo Yeon đã không đến phòng Kwon Ji Wook như lời hứa tối hôm đó.
Thường ngày, những ngày không có Joo Yeon sẽ trôi qua trong nỗi cô đơn và nhàm chán đáng sợ, nhưng lần này thời gian lại trôi nhanh đến lạ.
Ban đầu, Ji Wook chỉ nghĩ đến những yêu cầu nhỏ nhặt. Những suy nghĩ ấy dần lớn lên, cụ thể hóa, và cuối cùng biến thành "làm thế nào để thoát khỏi đây". Trong khi mải mê tính toán, thời gian trôi qua lúc nào không hay. Chỉ khi nghe tiếng động từ phòng khách và Joo Yeon bước vào hỏi "Ngủ ngon không?", anh mới nhận ra trời đã sáng. Suy nghĩ quá sâu khiến anh không biết mình đã ngủ từ lúc nào.
Câu chuyện về nơi quen thuộc vừa được chạm vào sau bao ngày vẫn gợn sóng trong lòng anh. Dù đắm chìm trong khoái cảm, Ji Wook vẫn khó tập trung. Dù có thể khiến Joo Yeon nổi giận, anh vẫn phải hỏi: mình còn phải chịu đựng bao lâu nữa, liệu có ngày được tự do?
Khi cơ thể rung lên dữ dội, Ji Wook mò mẫm vai Joo Yeon, khó nhọc mở lời:
"A...a...ah! Park Joo Yeon, tôi...tôi..."
"Hả? Muốn nói gì? Phải tập trung chứ. Chưa xong đâu."
"Ah! Không...ah...ưm...!"
Ji Wook cắn chặt môi dưới. Anh không mong đợi điều gì lớn lao, chỉ muốn rời khỏi căn phòng này. Những động tác càng lúc càng mạnh khiến anh hoảng loạn, Ji Wook dùng chân ghì chặt eo Joo Yeon, siết chặt lỗ nhỏ. Bên trong co bóp dữ dội, ôm chặt lấy dương vật đang đâm vào. Joo Yeon hơi nhíu mày. Cậu chậm lại tốc độ đưa đẩy hông và từ từ di chuyển chậm rãi. Theo nhịp điệu ra vào, thành trong siết chặt, lộ rõ lớp màng bên trong màu đỏ tươi.
"Haha...Gì thế này. Học trò mới ở đâu vậy? Chỉ một ngày không gặp mà đã luyện tập với đồ chơi rồi sao?"
"Ah...đợi...thật sự...đợi đã..."
"Mấy năm lang thang bên ngoài chỉ học được cách chơi đùa người khác thôi à? Anh khiến tôi sốt ruột quá, nói nhanh đi."
Vừa dứt lời, Joo Yeon hất mái tóc ướt ra sau. Trán trắng và đôi lông mày đậm lộ rõ. Vầng trán vốn phẳng phiu giờ nhăn lại vì mồ hôi. Ji Wook mờ mịt nhìn Joo Yeon, cố gắng lấy hơi nói:
"Tôi...tôi không thể ra ngoài sao?"
"Cái gì?"
Không biết Joo Yeon sẽ phản ứng thế nào, tim Ji Wook đập loạn xạ. Anh nuốt nước bọt khô khan, suýt giật mình vì tiếng thở của chính mình. Giọng khàn khàn thốt ra nhanh chóng:
"Chỉ...chỉ đến phòng khách thôi. Tôi không đi đâu, thật mà."
"..."
Joo Yeon cũng thở gấp, lặng lẽ nhìn anh. Ji Wook bỗng thấy lạnh sống lưng. Thà rằng cậu chế nhạo hay thẳng thừng từ chối còn hơn cái im lặng này. Sợ hãi, Ji Wook ấp úng:
"Tôi...tôi không đòi hỏi gì lớn đâu. Tôi thật sự ngột ngạt, sắp phát điên mất. Tôi ở phòng khách, cậu vẫn có thể thấy tôi làm gì mà. Nhỉ?"
"..."
"Này, sao không nói gì..."
Giọng Ji Wook gần như nghẹn ngào. Vốn ngoan ngoãn bao lâu nay, giờ anh lại muốn ra ngoài. Dù đã dạy dỗ hơn một tháng để anh chỉ biết đến mình, giờ lại đòi đi?
Chắc anh nhớ đến Kim Soo Hyuk rồi. Tốt nhất không nên nhắc đến chuyện câu lạc bộ. Joo Yeon mím chặt môi. Khớp hàm căng lên rồi thả lỏng. Đôi mắt đen thăm thẳm của Joo Yeon áp sát Ji Wook, gần đến nỗi có thể cảm nhận hơi thở.
"Làm sao tôi tin được anh?"
"..."
"Đưa anh ra phòng khách, biết đâu anh lại lặng lẽ biến mất?"
Giọng điệu đầy nghi ngờ của Joo Yeon như những mũi kim đâm vào ót. Những suy nghĩ đêm qua dường như bị lột trần.
Nhưng Ji Wook không hề có ý định đó. Anh biết mình không thể thoát khỏi Joo Yeon, nên đã gạt bỏ mọi ý nghĩ viển vông, chỉ giữ lại "yêu cầu" đơn giản ban đầu. Dù đã chuẩn bị kỹ trong lòng, anh vẫn khó thốt thành lời. Nhưng ai mà tin được chứ?
"Muốn ra ngoài thì thuyết phục tôi đi...Anh. Có gì mà phải làm bộ khổ sở thế? Anh có gì phải khổ chứ?"
"Thật mà..."
"Không phải vậy. Chúng ta sống cùng nhau bao lâu rồi? Tôi đối xử tốt thế, nếu anh bỏ trốn, tôi sẽ giận đấy."
Ánh mắt không rời Ji Wook. Joo Yeon đang chờ đợi phản ứng. Bị từ chối yêu cầu đơn giản làm Ji Wook choáng váng. Anh vuốt nhẹ cánh tay Joo Yeon như đang làm nũng vụng về:
"Tôi...sao tôi dám bỏ trốn, tôi chỉ ghét căn phòng này thôi. Không ghét cậu. Cũng không phải vì chuyện câu lạc bộ cậu nhắc hôm qua. Tôi đã nghĩ đến điều này từ lâu, thật sự muốn ra ngoài."
"...Không ghét tôi sao?"
Vẻ tự tin của Joo Yeon rạn nứt, đồng tử giãn ra.
Kwon Ji Wook không sai. Từ ngày đầu bị nhốt, anh đã thấy ngột ngạt. Muốn phá tung lồng giam nhưng biết mình không địch lại Joo Yeon, nên đành cam chịu. Một nửa ý thức đã quen với cuộc sống tù túng, nửa còn lại vẫn ôm mộng tưởng không lối thoát.
Chính Joo Yeon đã đập vỡ nó. Nỗi buồn không thể giãi bày cùng ai bùng nổ khi Joo Yeon mang tin mới đến. Anh không thể chịu nổi căn phòng này thêm nữa, chỉ muốn thoát ra.
Có Joo Yeon ở đây còn đỡ, nếu cậu lại bỏ đi một mình, Ji Wook sẽ không chịu nổi. Ngột ngạt đến nghẹt thở, có lẽ sẽ đập đầu vào tường nhiều lần mất.
"Phải, tôi thế này là vì cậu mà, đúng không? Là lỗi của tôi, phải không? Tôi nên biết ơn vì cậu chưa đuổi tôi đi, cậu vẫn nói thế mỗi ngày mà? Tôi...chết tiệt, sao tôi quên mất. Cậu cũng biết mà, đúng không? Tôi vẫn chờ cậu mỗi ngày. Tôi không ghét, tôi không ghét đâu."
Ji Wook lẩm bẩm những lời ngay cả anh cũng không hiểu. Đó là những điều Joo Yeon thì thầm bên tai anh mỗi đêm. Đầu óc Ji Wook rõ ràng đã trở nên đơn giản đến mức đáng báo động. Nếu không, anh đã không bị mục tiêu trước mắt che mắt đến mức nói "không ghét Joo Yeon". Park Joo Yeon thoáng bối rối nhưng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Đừng dùng tình cảm. Anh định chứng minh thế nào?"
"...Ha..."
Ji Wook cắn chặt môi dưới, như quyết định điều gì, anh cố kéo Joo Yeon đổ xuống. Dù lực yếu ớt, Joo Yeon né dễ dàng. Khi thứ bên trong tuột ra, Ji Wook nín thở. Nhận ra ý định của anh, Joo Yeon ngả lưng lên giường, cười khẽ:
"Gì đây? Dụ dỗ tôi à?"
"...Ừ."
Ji Wook tiều tụy hẳn. Dù vẫn cơ bắp, nhưng so với lần đầu gặp, anh gầy đi rõ rệt. Cơ thể lảo đảo tìm thăng bằng rồi cưỡi lên eo Joo Yeon. Ji Wook cẩn thận tránh cây gậy cương cứng. Đầu dương vật trơn bóng trượt vào khe mông ướt át. Mỗi lần mông nhấp nhô suýt chạm vào, anh lại thở dài.
"Đến mức này rồi...cậu vẫn không tin tôi sao?"
"..."
Ji Wook đỏ mắt nhìn xuống Joo Yeon. Gương mặt góc cạnh giờ méo mó. Cảnh tượng này sống động hơn tưởng tượng. Lần đầu tiên, Joo Yeon thực sự kinh ngạc, nhìn chằm chằm Ji Wook.
Ngày nào cũng thấy Ji Wook chịu đựng, dù cảm nhận được lỗ nhỏ thay đổi theo hình dáng dương vật mình, vẫn không đoán được suy nghĩ của anh. Không ngờ có ngày lại được thấy Ji Wook tự mình vặn vẹo trên người mình như vậy.
"...Đừng có cọ xát thôi, mạnh lên. Đâm thẳng vào đi."
"Vậy thì tôi sẽ đưa anh ra phòng khách."
Joo Yeon khẽ nhếch môi nói.
Thời khắc mấu chốt này muốn chạy trốn cũng không dễ dàng, mỗi lần thấy cái mông lấp ló muốn chạm vào, lòng lại bực bội, chỉ muốn nắm lấy mà vỗ cho một trận.
Không chỉ Ji Wook đau khổ. Dù không phải lần đầu ở tư thế này, nhưng trước giờ anh chỉ nằm chịu trận. Tự mình chủ động như vậy dù sao là lần đầu nên không khỏi có chút căng thẳng.
Kwon Ji Wook đưa tay xuống, cẩn thận nắm lấy dương vật Park Joo Yeon, áp vào lỗ hậu còn co thắt nhẹ. Anh từ từ hạ thấp eo cong để tạo thành sự kết nối hoàn hảo. Khác hẳn cảm giác khó chịu bị ép buộc đâm vào. Lỗ nhỏ dần mở rộng, Ji Wook ngửa đầu, rên đau đớn.
‘Anh ta định làm gì vậy?’
Park Joo Yeon sắp điên lên rồi. Cậu chỉ biết cười khổ nhìn Ji Wook vật lộn. Anh chống tay lên bụng săn chắc của Joo Yeon, nín thở khi dương vật vào sâu. Đây không phải để kích thích Joo Yeon, mà để đôi chân yếu ớt có điểm tựa.
Hết kiên nhẫn, Joo Yeon đặt tay lên mông Ji Wook. Không chịu nổi cơ bắp run rẩy, Ji Wook đổ ập xuống. Phạch! Dương vật đâm sâu khiến anh tối sầm mắt. Cả người tê dại từ đâu tới chân.
"Ưm...ah...ah..."
Sau khi nuốt trọn Park Joo Yeon, Kwon Ji Wook khom người run rẩy. Hai chân Joo Yeon siết chặt không kiểm soát được, run rẩy cong lại. Ji Wook một tay đè chặt lên bụng dưới, như đang ước lượng độ sâu thứ đang xâm nhập vào mình, vừa thở gấp.
Dường như đã quen, Ji Wook nhẹ nhàng đung đưa hông tới lui như kẻ khát nước. Dương vật nặng nề cựa quậy trong bụng anh. Ji Wook gượng dùng đôi chân mềm nhũn nâng nửa người lên, rồi lại đâm mạnh xuống. Cảm giác xấu hổ đã bị che lấp bởi trách nhiệm thỏa mãn Joo Yeon. Anh vụng về lặp lại động tác, từng nhịp từng nhịp đâm vào chính bên trong mình.
"Park... Joo Yeon... tôi..."
Tiếng thở của Ji Wook ngày càng gấp gáp, ánh mắt dần mất tập trung. Anh ngả người ra sau, tay chống lên đùi Joo Yeon để đỡ trọng lượng. Ngực và bụng trần truồng nhấp nhô theo chuyển động dâm đãng của phần dưới. Dù không ai chạm vào, dương vật của Ji Wook vẫn cương cứng không ngừng, đung đưa qua lại.
'Bây giờ anh hiểu cảm giác của tôi chưa!'
Không hiểu sao, một nỗi buồn vô cớ trào dâng. Joo Yeon không kìm được mà nhìn chằm chằm vào Ji Wook như bị thôi miên. Nước mắt Ji Wook rung rinh, từng giọt rơi xuống bên cạnh cậu. Tiếng khóc nức nở hòa cùng tiếng nước nhỏ giọt nặng nề đan xen và vang khắp không gian.
"Nếu có lo lắng... ừm... thì khi ra ngoài... đeo vòng cổ cho tôi nhé. Như vậy thì...! A! A... chờ, chờ đã! A!"
"Sao mấy lời này lại từ miệng anh... ha, haha."
Anh quả là xảo quyệt. Xảo quyệt đến mức gần như đáng ghét. Có lẽ Ji Wook giống cáo tinh hơn Joo Yeon tưởng, bằng không không thể dùng chiêu trò vụng về như thế mà dụ dỗ được một gã đàn ông.
Cuối cùng, Joo Yeon vừa rên rỉ vừa nắm chặt mông Ji Wook, như thường lệ đâm mạnh lên phía trong. Ji Wook đang cố gắng xoay hông để chống đỡ, trong cú đâm vô tình hít một hơi thật sâu, rồi mềm nhũn ngã lên người cậu. Càng nhịn lâu thì hành động càng trở nên thô bạo hơn. Đét! Tiếng tét vào mông cũng trở nên tàn nhẫn khác thường.
Nhịn càng lâu, khoái cảm cũng đến nhanh hơn bình thường. Joo Yeon rên rỉ trong cổ họng, tùy ý quấy nhiễu bên trong Ji Wook, đâm mạnh không thương tiếc. Đồng thời tát mạnh vào má Ji Wook. Đau đớn và khoái cảm ập đến cùng lúc, cảm giác đã quá quen thuộc nên Ji Wook cũng siết chặt lỗ nhỏ, điên cuồng tiến đến cực khoái.
“Hmm... ừm... a... a…”
"Ôi, chết tiệt... hôm nay là ngày gì thế... Sao... sao cứ khóc hoài. Lại muốn làm nữa à."
Park Joo Yeon cười ha hả bằng giọng điệu vui vẻ như vừa trút bỏ ưu phiền tích tụ lâu ngày. Đồng thời, cậu vuốt mái tóc rối của Ji Wook, nhẹ nhàng chải chuốt. Ji Wook áp trán vào ngực Joo Yeon, nhắm nghiền mắt khóc nức nở. Đây là một ngày hiếm hoi, nỗi buồn át cả khoái cảm.