Chương 51
"Sao nhìn tôi thế?"
"Không, không có gì."
Ji Wook nhanh chóng quay đầu đi. Anh sợ nếu ánh mắt chạm nhau, Joo Yeon sẽ thử đưa đồ ăn vặt vào miệng mình. Đã bắt đeo vòng cổ rồi, còn có lý do gì để từ chối nữa. Joo Yeon thấy Ji Wook không chịu nhìn mình, dường như có chút mất hứng. Cậu vứt túi đồ pet shop vào góc sau sofa, rồi dựa đầu lên vai Ji Wook.
"Không muốn ăn vặt thì muốn ăn gì? Đã ra ngoài rồi thì phải ăn chứ."
"Bình thường cậu có hỏi đâu."
"Lâu rồi không cùng nhau ăn trên bàn, nên mới hỏi."
"...Tùy."
"Ăn gì cũng được."
"Nói ra là cậu đi mua à?"
"Mua gì chứ? Anh vừa ra ngoài chưa đầy tiếng đã muốn tống tôi đi đâu rồi, tôi cũng không muốn đâu. Gọi đồ về thôi, haiz."
Joo Yeon vừa nói vừa lấy điện thoại ra. Là mẫu mới chưa từng thấy. Lúc này anh mới nhớ chiếc điện thoại trước đã bị mình ném vỡ lúc tức giận. Tự nhiên, anh thử cố nhớ điện thoại mình đang ở đâu, nhưng không có ký ức nào làm Ji Wook gãi gãi sau đầu. Ánh mắt Ji Wook đổ dồn vào một lúc thì cậu mới nhận ra khi đang lướt ứng dụng giao đồ ăn rồi ngẩng lên, vẻ mặt "sao lại nhìn thế".
"Sao thế?"
"Chỉ hỏi xem cậu đổi điện thoại mới à."
"À, cái này... Lần trước rơi vỡ màn hình, nhìn khó chịu nên vứt luôn rồi. Cũng đến đã đến lúc phải đổi."
"Ra vậy."
"Nếu thật sự không muốn ăn gì thì tôi gọi tùy ý nhé. Anh dám không ăn thì cứ thử xem."
Joo Yeon lại lướt màn hình, dán mắt vào hình ảnh đồ ăn. Cậu tỏ ra cực kỳ thảnh thơi. Còn Ji Wook thì sốt ruột không biết điện thoại mình ở đâu, ngứa ngáy khóe miệng muốn phát điên. Bước ra khỏi phòng khách một bước còn phải như bị xích, khó khăn lắm mới được cho phép. Nhưng nếu hỏi về chiếc điện thoại - thứ kết nối với thế giới bên ngoài - thì có phải thời điểm thích hợp?
Nhưng như người hiện đại không thể sống thiếu điện thoại, Ji Wook lấy hết can đảm mở lời. Bởi anh cảm nhận thái độ Joo Yeon đã dịu đi đôi chút.
"Tôi có chuyện muốn hỏi, được không?"
"Hửm?"
Joo Yeon lại ngẩng đầu lên. Giọng điệu kiên quyết gần như tuyệt vọng khiến cậu bất ngờ, không nhịn được cười khẽ rồi lại dựa vào.
"Sao thế? Không giống anh chút nào. Bình thường anh hoặc không hỏi, hoặc hỏi thẳng luôn mà."
"Ý tôi là có lẽ thôi, à... Cậu, đừng hiểu nhầm, tôi không có ý xấu... Đừng tự suy diễn rồi giận nhé? Hứa đi."
"Không, hứa cái gì? Bí mật thế?"
Ji Wook nhìn cái đầu tròn xoe của Joo Yeon, cẩn thận hỏi:
"...Điện thoại của tôi đâu?"
"Điện thoại?"
Ngón tay Joo Yeon đang lướt trên màn hình dừng phắt. Ji Wook lập tức quan sát sắc mặt cậu, hơi căng thẳng, nhưng khác với lo lắng, Joo Yeon chỉ đang nghĩ xem để điện thoại ở đâu. Chẳng mấy chốc, Joo Yeon chỉ vào một góc.
"Nó nằm trong ngăn kéo à? Có lẽ vậy. Dài dòng thế chỉ để hỏi cái này? Sợ tôi nghĩ anh định trốn à?"
Giọng điệu bình thản của Joo Yeon ngược lại khiến tai Ji Wook nóng bừng. Những toan tính một mình giờ trở nên vô nghĩa và xấu hổ. Thực tế, có vẻ cậu chẳng bận tâm, không phải vì tin anh sẽ không đi, mà là chắc chắn anh không thể đi.
"...Ra khỏi phòng khách còn bị nói. Lúc nào cũng ép người ta thế."
"Không còn cách khác. Nhưng vì anh là người ngoan nên tôi mới thả."
Từ "người" nghe thật gượng gạo. Chỉ khi được đối xử như con người, mới xứng gọi là "người". Ji Wook bất giác lăn lưỡi trong miệng. Còn Joo Yeon dường như hoàn toàn không nhận ra.
“Anh thích sườn cốt lết không?”
“Không, không thích lắm.”
“Thế gà rán nhé.”
“Ừ.”
Sau đoạn hội thoại nhạt nhẽo đó, hai người chìm vào im lặng ngắn ngủi. Trong khoảng lặng, Joo Yeon ngồi thẳng dậy hỏi:
"Muốn không?"
Kwon Ji Wook cũng dừng một chút rồi đáp:
"Cho tôi điện thoại à?"
"Xem đã. Ngoan thì cho, không ngoan thì thôi."
Ji Wook không phải không hiểu ý nghĩa câu nói đó. Nói thẳng ra, nếu anh ngoan ngoãn nghe lời, thỉnh thoảng Joo Yeon sẽ rộng lượng cho anh chút tự do. Anh gật đầu nhận lời, nhưng nét mặt lại lộ rõ vẻ chán nản. Đột nhiên, ánh mắt anh lướt qua những vết hôn tím bầm xen lẫn vết bầm dập còn chưa tan trên cơ thể mình. Cảnh tượng thảm hại ấy hiện ra trọn vẹn trước mắt.
Ji Wook nhận ra ánh nhìn trần trụi của đối phương, giật mình buông tay đang thả lỏng trên đùi. Đó là phản xạ muốn che đi vùng hạ thể. Nhìn vẻ mặt không chỉ đáng thương mà còn thê lương ấy, Joo Yeon lại cảm thấy bứt rứt. Cậu không nghĩ mình là kẻ tàn nhẫn.
"Anh giận à?"
"Ai? Tôi á?"
"Ngoài anh ra còn ai nữa."
"Tôi không giận."
Trong câu nói ngắn ngủi ẩn giấu sự uất ức, Joo Yeon không thể không nhận ra. Suy cho cùng, anh ta quá trọng tình cảm, vấn đề nằm ở chính anh. Chỉ sau vài tuần chung sống đã có thể buông lỏng cảnh giác đến thế sao? Nghĩ đến việc nuông chiều anh có thể sẽ khiến mình bị phản kháng, nhưng nhìn Ji Wook với vẻ tiều tụy, cậu lại mềm lòng. Joo Yeon thở dài, cảm thấy bản thân còn có vấn đề hơn cả anh.
"Để tôi cho anh nếm thử nhé…"
"!"
Ji Wook ngẩng phắt lên, ánh mắt dán chặt vào đôi môi khép hờ của Joo Yeon. Đôi mắt anh tràn đầy mong đợi, như thể đôi môi ấy sắp mở ra ban phát ân huệ.
Nhưng Joo Yeon không định lặp lại. Cậu không hiểu nổi tại sao mình lại mềm yếu đến thế, càng không hiểu vì sao lại thốt ra lời ấy. Dù Ji Wook có chấp nhận hoàn cảnh đi nữa, việc cho anh chút hy vọng vẫn là hành động ngạo mạn.
Thấy cậu im lặng tránh né, thái độ như muốn rút lại lời vừa nói, Ji Wook khẽ lặp lại giọng đầy thúc giục:
"Thật sao…"
Cử chỉ thận trọng của anh khiến Joo Yeon bật cười. Có lẽ nhận ra cậu không còn hung hãn, nét mặt Ji Wook dần giãn ra. Joo Yeon thầm nghĩ, nếu anh có đuôi, giờ chắc đang vẫy như chong chóng. Kwon Ji Wook lúc này chẳng khác gì thú cưng ngoan ngoãn. Cậu chợt thấy bản thân thật lố bịch.
‘Ai thương hại ai đây?’
Joo Yeon nuốt trọn nụ cười chua chát, khẽ ho.
Cậu không định dễ dàng buông tha anh. Joo Yeon tự biện minh: tra tấn bằng hy vọng mới là cách hiệu quả nhất. Cậu nhún vai:
"Là thật."
"Không có điều kiện gì sao?"
"Tất nhiên là có. Nếu anh báo cảnh sát thì sao?"
"…"
Ji Wook ngậm chặt miệng.
“Xì. Xem ra anh không có ý định đó.”
Joo Yeon nhếch mép cười khẩy.
“Còn chút lý trí đấy, tốt.”
Dù không trả lời, Ji Wook cũng chẳng giống kẻ sẽ đi báo cảnh sát. Hiện tại, anh không muốn ai nhìn thấy bộ dạng và hoàn cảnh của mình một chút nào. Thậm chí cậu còn thốt ra từ "tốt", dù nó chẳng hợp với tình huống chút nào.
Joo Yeon do dự một lát, tiếp tục đưa ra điều kiện phòng hờ. Cậu không thể cho anh thêm bất cứ ưu ái nào nữa:
"Điện thoại chỉ dùng khi tôi ở cùng. Ra ngoài tôi sẽ mang đi, đừng mơ."
"Còn gì nữa?"
"Khi dùng tôi cũng sẽ đứng cạnh. Đừng chuyển sang chế độ im lặng, tôi sẽ kiểm tra mọi tin nhắn."
Lông mày Ji Wook giật nhẹ. Trong lòng dâng lên bất mãn, nhưng anh vẫn im lặng gật đầu.
"Tôi không biết có gọi điện không… nhưng nếu gọi, hãy bật loa ngoài. Để tôi nghe được."
"Khắt khe thế?"
"Không muốn vào đồn thì cứ làm vậy."
Joo Yeon chỉ nói một nửa sự thật. Thực ra, cảnh sát có đáng sợ đâu. Việc ranh giới cuộc đời cậu bị xâm phạm hay không cũng chẳng quan trọng. Cậu chỉ sợ Ji Wook liên lạc với ai đó bên ngoài, âm mưu trốn thoát. Con mồi vất vả mới bắt được, nếu vì lòng tham hưởng thụ mà để vuột mất thì thật đáng tiếc. Phải đề phòng trước.
... Ngay từ đầu, việc dễ dàng hé lộ ý đồ đã là sai lầm. Joo Yeon tự trách mình. Nhưng đôi khi cậu cũng muốn hành động theo cảm xúc. Đôi lúc, lắng nghe trái tim cũng là điều cần thiết.
Ji Wook bình thản hỏi, hoàn toàn không biết cậu đang trải qua cuộc chiến nội tâm:
"Chỉ vậy thôi?"
Joo Yeon ngừng tự vấn, nhìn chằm chằm vào Ji Wook, rồi đáp. Thực ra, đây mới là câu quan trọng nhất:
"Dù tôi đổi ý, cũng đừng trách tôi."
"…"
"Hiện tại tôi đang giúp anh, đừng coi là đương nhiên."
"…"
"Tương tự, nếu điều kiện thay đổi giữa chừng, cũng đừng oán trách."
Ji Wook im lặng lắng nghe, miệng há ra đóng lại vài lần như muốn nói điều gì. Joo Yeon ra hiệu cho anh. Không cần phải cẩn trọng đến thế. Cậu nghiêng đầu:
"... Tôi chưa từng coi đó là đương nhiên. Tôi biết cậu ghét tôi đến mức nào, nên chỉ vậy cũng đủ biết ơn rồi."
Mỗi lần nhắc đến hoàn cảnh của mình, việc căng thẳng trước mặt Joo Yeon đã thành thói quen. Giọng nói trầm thấp phát ra bình tĩnh và nhẹ nhàng. Thứ âm thanh tưởng chẳng bao giờ nghe được từ Ji Wook, giờ lại thường xuyên vang lên. Rất hợp với khuôn mặt ngày càng sắc sảo của anh.
“Phải, tôi biết.”
"Nhưng tôi không hiểu nổi. Như cậu nói, tôi ngu ngốc, đầu óc đơn giản... thực sự không thể hiểu."
Dù trút giận xong, anh vẫn cảm thấy chưa nói hết, chỉ có thể kìm nén trong lòng. Lẽ ra anh nên giận dữ với bản thân từ lâu. Những ngày đầu, Joo Yeon đã làm vậy. Cậu từng đẩy anh đến bờ vực cái chết, từng thực sự muốn anh chết. Nhưng thời gian trôi qua, Joo Yeon dần thay đổi.
Kwon Ji Wook biết. Từ lúc nào đó, anh nhận ra cậu không còn tập trung vào sự chính đáng của việc trả thù, mà đắm chìm trong khoái cảm từ hành động của mình. Sau mỗi lần quan hệ, thỉnh thoảng họ sẽ ngủ chung giường. Những lúc đó, anh luôn cảm nhận được thứ cảm xúc khó tả. Cậu cũng giúp anh dọn dẹp, cũng mỉm cười dịu dàng.
‘Mở lòng với tôi, rồi lại đá đi? Lần này cậu muốn lấy gì từ tôi?’
Lòng tự trọng, sự kiêu hãnh, ý chí kiên cường - những thứ từng là nền tảng của Ji Wook - đã héo úa. Lòng anh chất đầy nghi vấn, nhưng ở đây, anh học được bài học: im lặng là vàng.
"Trước đây tôi cũng đối xử tốt với anh, lúc đó anh nói gì nhỉ?"
Hình như anh biết đó là khi nào. Sau khi bị những gã đàn ông kia cưỡng bức, anh từng cảm thấy bị Joo Yeon phản bội. Nhưng cậu không để tâm, sau đó vẫn không ngừng ve vãn Ji Wook.
Anh hơi nhíu mày. Như thể bị phát hiện đang đặt hình ảnh Joo Yeon quá khứ và hiện tại chồng lên nhau.
"Không phải bảo đừng đối xử với tôi như đồ chơi sao?"
"À, phải không?"
Không phải giả vờ ngây ngô. Ji Wook thực sự không nhớ rõ. Nhất là những lời nói ra trong lúc giận dữ, làm sao có thể nhớ nổi? Cuộc sống ngày nào cũng như ngày nào, đầu óc rốt cuộc đã đông cứng.
Ji Wook bình tĩnh chờ đợi lời tiếp theo. Thái độ ngoan ngoãn của anh khiến Joo Yeon không nhịn được cười, cậu gối đầu lên đùi anh, duỗi thẳng chân nằm xuống. Đôi chân dài vắt qua thành ghế sofa. Mái tóc đen mềm mại chạm vào da đùi mỏng manh của Ji Wook, khiến anh run lên, cúi nhìn Joo Yeon. Sự căng thẳng hiện rõ toàn thân.
"Giờ mới nói ra, nhưng so với việc coi anh như đồ chơi, tôi muốn dụ dỗ anh hơn. Khiến anh say đắm tôi, dù tôi có làm gì cũng cầu xin đừng bỏ rơi, thậm chí sẵn sàng quấn lấy tôi. Tôi muốn đối xử với anh như thế, nên mới trăm phương ngàn kế."
"Cậu..."
"Nhưng bây giờ chưa phải lúc. Bây giờ? Giờ thì...ờ."
Cảm xúc phức tạp đan xen trong đôi mắt đen thăm thẳm của Ji Wook, run nhẹ, khóa chặt vào Joo Yeon. Nỗi sợ hãi, bối rối và phẫn nộ xen lẫn tiếc nuối ấy, có lẽ vì cậu lại nhắc đến quá khứ. Dù vậy, tất cả sẽ không biến thành hành động.
Dạo gần đây, Ji Wook vô cùng thuận theo lời cậu, không hề chống đối, nguyên nhân là anh đã chấp nhận hoàn cảnh và điều chỉnh cuộc sống theo nó. Cứ thế, anh thay đổi trong khoảng thời gian không dài cũng không ngắn.
Giờ nhìn lại, không chỉ Ji Wook thay đổi. Giống như anh, Joo Yeon cũng vô thức biến đổi. Cậu vẫn lặng lẽ quan sát Ji Wook - kẻ đang bối rối ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của mình. Chẳng mấy chốc, cậu dùng ngón tay móc vào chiếc vòng cổ - thứ duy nhất trên cơ thể trần trụi của anh, kéo anh lại gần. Khi khoảng cách thu hẹp, cậu thở ra như tiếng thở dài:
"... Giờ anh thật đáng thương, tôi thấy xót xa."
Sau hồi lâu suy nghĩ, Joo Yeon gạt bỏ cảm xúc của mình thành lòng thương hại.