Chương 50
Hôm sau, Joo Yeon mang theo một chiếc vòng cổ. Cách ăn mặc của cậu như vừa từ trường về. Ji Wook thì ngủ một mạch đến sáng, không tỉnh dậy lần nào. Anh dụi đôi mắt sưng húp, mơ màng ngồi dậy. Đêm qua khóc quá nhiều, giờ vẫn chưa thể tỉnh táo.
"Ơ... cái gì...?"
"Vòng cổ."
"Cái gì, hả?... CÁI GÌ?!"
Đôi mắt đờ đẫn khi nhìn thấy sợi dây da bỗng mở to. Dù mắt đã sưng húp như mắt cá vàng, nhưng vẫn đủ khiến Joo Yeon bật cười sảng khoái. Dù với Ji Wook, việc ra ngoài chẳng có gì vui, nhưng Joo Yeon dường như tâm trạng cực kỳ tốt, cười mãi không thôi.
"Sao lại cười."
"Hahaha, haha, ôi, mặt anh buồn cười quá."
"...Tôi buồn cười à?"
"Ôi, đáng yêu quá, còn thế này nữa..."
Lời nói đáng yêu dường như đi kèm với tiếng cười, nửa giấu nửa hiện. Có lẽ là cố ý nói lấp lửng. Ji Wook không hiểu hết, anh nhíu đôi mắt vốn đang trợn tròn, nhìn qua lại giữa sợi dây và Joo Yeon.
"Sao lại mang cái này? Tôi thật sự được ra ngoài à?"
"Phải nói rõ, chính xác thì không phải bên ngoài, mà là trong phòng khách."
"Cậu không đồng ý mà?"
Những cảnh quấn quýt với Joo Yeon đêm qua lướt qua như đèn cù. Thực tế, Ji Wook đã bỏ cuộc giữa chừng. Làm trò khúm núm đến thế kia rồi thì lẽ ra cậu phải có phản ứng, nhưng Joo Yeon chỉ im lặng, mải mê đè anh, cơ hội lần này coi như tan thành mây khói. Anh kết luận như vậy.
Vì thế, Ji Wook vừa bối rối vừa vui mừng trước tình huống bất ngờ này. Vì biết Joo Yeon đặc biệt lạnh nhạt với mình, nên càng bất ngờ hơn. Dù chỉ được hoạt động trong phòng khách, nhưng mở rộng không gian cũng đủ khiến anh thỏa mãn.
"Anh rất nỗ lực. Nên tôi nghĩ giúp chút cũng không sao."
"Cậu... thật sự là thế nào vậy."
Joo Yeon không nói gì, chỉ tùy tiện xoa đầu Ji Wook. Mái tóc vốn đã rối bời vừa ngủ dậy càng thêm bù xù. Hơn nữa, tóc anh cũng đã dài ra nhiều. Những sợi tóc mái sắp gần chạm mắt, Joo Yeon cũng dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉnh lại. Dù sao đi nữa, Ji Wook vẫn tràn đầy vui sướng trên mặt. Anh vui mừng khác thường trước quyền lợi cơ bản của con người, dường như không hề cảm thấy chút nào mỉa mai về hoàn cảnh của mình.
Park Joo Yeon cảm thấy hài lòng với cảnh tượng đó. Hôm qua cũng vậy. Ji Wook như quên mất cách duỗi thẳng người. Một Ji Wook liều lĩnh từng hét "Được rồi, đồ khốn, tao tự đi!" rồi gào thét bừa bãi giờ đã biến mất. Chỉ khi thấy anh cưỡi lên mình, vật lộn để cầu xin, Joo Yeon mới thực sự yên tâm.
"Vậy ra ngoài thử đi."
"Sao gấp thế?"
Cơn buồn ngủ tan biến trong chốc lát, Ji Wook nhìn quanh, cảm giác ngột ngạt vẫn còn. Anh mím chặt môi, dùng ánh mắt không lời trách móc Joo Yeon. Động tác của Joo Yeon rất thong thả, mọi việc đều từ tốn là đặc điểm của cậu, nhưng sự ngột ngạt vẫn tồn tại ở đó.
Đang chuẩn bị đeo vòng cổ, Joo Yeon bỗng khẽ "à" lên một tiếng.
"Cái này anh tự làm nhé?"
"Tôi á?"
"Anh tự nói mà. Nên đây là thử thách anh tự đặt ra, một kiểu... giao ước."
Nếu tự tay đeo vào lúc này, tương lai sẽ không còn chỗ để biện minh. Chiếc vòng cổ đỏ chói kia đung đưa trước mặt Ji Wook. Tay run rẩy, anh nhận lấy.
Tự mình đeo vòng cổ hay thế nào nữa cũng chẳng quan trong vì giờ phút này với anh thì việc rời khỏi phòng mới là ưu tiên hàng đầu. ...Không biết nếu từ chối Joo Yeon sẽ phản ứng thế nào, nhưng Ji Wook mong là cậu tự tay đeo cho mình. Lý do là gì tự anh cũng không rõ. Chỉ mơ hồ cảm thấy, mình đã trở nên phụ thuộc hoàn toàn vào Joo Yeon. So với tự làm, nhận sự giúp đỡ từ cậu khiến anh thoải mái hơn nhiều.
"..."
Môi Ji Wook mím chặt như bị keo dính lại. Anh ngậm miệng, lén quan sát biểu cảm của Joo Yeon. Ban đầu, Joo Yeon chớp mắt vài cái với ánh nhìn tò mò, nhưng dần dần, lông mày cậu hơi nhíu lại. Tất cả là vì Ji Wook khiến cậu hiểu nhầm rằng đang chống đối.
"Sao? Vừa nhắc đến giao ước đã không vui rồi? Quả nhiên đang nghĩ kế khác à? Hay là đang tìm cách trốn..."
"Không phải vậy!"
"Vậy sao không làm?"
Joo Yeon vung vẩy thứ gì đó trong không khí như khoe khoang. Ji Wook biểu lộ vẻ mặt khó hiểu.
"Cậu không thể giúp một tay à?"
"Tôi vốn tốt bụng, nếu sau này anh chán, nhất định bảo là bị ép, vậy tôi sẽ thành gì. Nên là, anh không muốn?"
Anh lo lắng mình sẽ chọc giận tâm trạng của Joo Yeon. Cảm giác áp lực ngay cả với chuyện nhỏ nhặt khiến Ji Wook thở dài, đành miễn cưỡng nhận lấy dây xích.
"Vẫn là... cậu làm sẽ tốt hơn. Như vậy có lẽ thoải mái hơn."
"Chỉ đeo cái vòng cổ thôi mà?"
"Chỉ muốn cậu làm."
"..."
"Hay cậu bỏ thuốc vào đồ ăn?"
Cậu nghiêm túc suy nghĩ. Ji Wook từ tối qua đã có hành vi khác thường. Cậu đoán đối phương sẽ oán hận mình, hoặc chống đối, nhưng những lời nói đó khiến Joo Yeon bất ngờ. Nhìn anh nói những lời vô nghĩa không ngừng, có lẽ thật sự đã điên rồi.
Park Joo Yeon rên dài một tiếng như "ừm", rồi lại đưa tay ra.
"Để tôi xem."
"Sẽ làm chứ?"
"Làm ơn."
Joo Yeon thầm bĩu môi. Thứ cậu muốn không phải thế này.
Kwon Ji Wook biết, vốn dĩ anh là người đơn giản, không dễ nhớ lại chuyện cũ. Cậu cũng hiểu, có lý do mới khó lòng nhớ lại. Nhân cơ hội này, cậu trút hết dục vọng dồn nén cả đời lên Ji Wook mà không chút tội lỗi. Như vậy, Ji Wook chắc chắn cũng sẽ bị tổn thương. Anh ta sẽ cảm thấy oan ức như cậu, bị lòng thôi thúc trả thù dày vò, cuối cùng tuyệt vọng vì bất lực. Lúc đó, cậu sẽ nói cho anh biết anh đã độc ác thế nào, để anh tìm lý lẽ cho hành vi của mình. Đó là ngày Park Joo Yeon dự định dùng cả đời để nguyền rủa.
Chỉ mong như vậy. Nhưng khung cảnh hòa bình này chỉ khiến cậu thấy ngượng ngùng và không tự nhiên. Ji Wook dường như không chỉ đơn giản, mà đã đến mức ngốc nghếch. Anh không hề hay biết tâm trạng u ám cậu đang có, luôn thốt ra những lời bất ngờ không đoán trước. Để dò xét nội tâm Ji Wook, Joo Yeon chăm chú nhìn vào mắt anh. Nhưng càng nhìn, chính cậu lại càng thêm bối rối.
"...Ôi, anh thật sự chẳng nghĩ gì cả."
"Cậu nói gì?"
"Không có gì."
Có vẻ cũng không hẳn là muốn lừa dối bản thân để trốn khỏi đây. Park Joo Yeon cảm nhận được mối nghi ngờ đã bám rễ trong lòng đang dần tan biến.
Joo Yeon lại một lần nữa đeo chiếc vòng cổ vào người Kwon Ji Wook. Đột nhiên, sự căng thẳng của anh truyền qua đầu ngón tay. Cậu kéo chặt khóa về phía trước, thân hình Ji Wook run rẩy rõ rệt.
‘À phải rồi. Anh rất nhạy cảm với cổ.’
Joo Yeon hiểu ý nới lỏng vòng cổ một chút. Để phòng tránh việc vô tình giật mạnh, cậu còn cẩn thận thêm một khóa tương tự.
Khi bàn tay Joo Yeon buông xuống, Ji Wook mới thở phào như trút được gánh nặng. Có vẻ anh đã nhắm mắt suốt. Đôi môi run rẩy lộ rõ. Joo Yeon thì làm ngơ không chút quan tâm.
"Xong rồi đấy."
"..."
"Buồn cười thật. Người chỉ bị bóp cổ đã không thở nổi mà còn đòi đeo vòng cổ."
"Cậu bảo nếu muốn thả tôi ra thì tự thuyết phục cậu đi. Nếu tôi làm hỏng, cậu lại bảo..."
Nghe giọng điệu trách móc của Joo Yeon, Ji Wook tự dưng thấy chán nản, lẩm bẩm phản bác. Khó thở còn tệ hơn trước. Bởi mỗi tối Joo Yeon đều bóp cổ anh để hôn, lại còn thích nhìn phản ứng của anh khi đó. Anh không mong được xin lỗi, nhưng nhìn thái độ này càng thấy bực bội.
Âm thầm quan sát, Joo Yeon khẽ cười, xoa má Ji Wook.
"Biết rồi. Xin lỗi. Đeo vòng cổ xong rồi, ra ngoài đi?"
Biểu cảm Ji Wook sáng rỡ hẳn. Đúng là người đơn giản.
Dù cùng một mái nhà, nhưng phải hơn một tháng anh mới bước vào phòng khách. Không phải hoàn toàn không ra khỏi phòng, nhưng bị lôi vào nhà tắm và tự mình đi lại trong căn nhà rộng rãi là hai cảm giác hoàn toàn khác.
Kwon Ji Wook hít sâu, nhìn quanh. Có lẽ do ít đi lại, chân anh hơi mềm nhũn. Không biết khoảng thời gian đó mình trải qua khổ sở đến thế nào, Ji Wook suýt nữa đã phát điên. Giờ cuối cùng cũng cảm thấy như được sống lại.
'Dễ hơn tưởng tượng nhỉ?'
"Tốt quá, thoải mái quá."
Anh trả lời bằng giọng điệu khá hài lòng, Joo Yeon cười phì một tiếng, rồi ngồi xuống sofa. Ánh mắt cậu dõi theo bóng lưng Ji Wook đang quan sát phòng khách, như đang giám sát. Tuy nhiên, Ji Wook hoàn toàn không bước về phía cửa. Tận hưởng thứ tự do không trọn vẹn, anh cũng lặng lẽ ngồi xuống đầu kia sofa. Joo Yeon nhìn theo chằm chằm, khóe miệng lại nở nụ cười tinh nghịch. Cậu lục trong túi nilon treo trên cổ tay, tạo ra tiếng sột soạt.
"Ăn cái này không?"
"Cái gì?"
Mua vòng cổ còn được tặng kèm.
Là kẹo dẻo hình khối lập phương. Ai lại đưa đồ ăn vặt cho chó cho người ăn chứ. Mặt Ji Wook hiện lên vẻ phức tạp khó hiểu, Joo Yeon cười to hơn.
"Đưa cái này anh có ăn không?"
"Này..."
Im lặng một lúc vẫn không nhận được từ chối, đôi mắt nheo lại của cậu càng híp hơn. Joo Yeon nghĩ nên rời đi trước khi bản thân tò mò những chỗ không nên. Ji Wook vừa định đứng dậy, Joo Yeon đã nắm lấy cổ tay kéo anh ngồi sát lại.
“Đi đâu thế? Đùa một chút mà sợ thế à?”
"Anh thật sự định ăn đấy à."
"Ơ, không phải chứ."
"..."
Kwon Ji Wook không nói gì.
Chỉ vài ngày sau lần tiểu không tự chủ, Joo Yeon để kiểm tra xem anh đã hối cải chưa, đã trải vài tấm lót thấm nước tiểu trong góc phòng, bắt anh đi vệ sinh lên đó. Ji Wook gần như khóc lóc xin tha, nhưng Joo Yeon kiên quyết vô cùng. Hôm đó, Ji Wook bị nhốt trong phòng cả ngày, không thể đi vệ sinh, cuối cùng đành nhắm mắt làm trên tấm lót. Cú sốc về hành động của chính mình khiến anh nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ.
Vì thế, anh nhớ ngày hôm sau mình còn phải xin lỗi ra sao. Nhưng Joo Yeon giả vờ quên sạch, hành xử trơ tráo như vậy. Dù sao, anh đã quen với thái độ đó rồi. Giờ không còn ghét lắm.