Chương 61
"Rầm!"
"Á...!"
Tiếng va đập dữ dội vang lên chói tai, Kim Soo Hyuk bị đẩy mạnh vào vách ngăn toilet, tay bám chặt lấy cổ áo Kwon Ji Wook đang túm chặt.
"Mày... buông... buông ra... ứ..."
"Này, mày làm cái gì thế?"
Soo Hyuk thân hình nhỏ hơn Ji Wook, bị nhấc bổng lên, gót chân gần như không chạm đất, nghẹt thở. Ji Wook bỏ ngoài tai sự đau đớn của Soo Hyuk, chỉ gầm gừ đầy giận dữ:
"Mày là cái thá gì? Sao lại nói những lời đó? Tại sao phải làm người khác bất an ngay chỗ đông người, tại sao?!"
"Khụ... ứ... ư..."
Ji Wook siết chặt tay nắm cổ áo, lắc mạnh, nhưng không ép được câu trả lời. Soo Hyuk đối mặt với khuôn mặt Ji Wook, đột nhiên nghẹn lời. Cảm giác tội lỗi và sợ hãi đan xen, bóp nghẹt lồng ngực.
"Mày... chẳng lẽ...?"
Mắt Ji Wook mở to.
Anh mơ hồ đoán ra điều gì đó, nhưng không thể tiếp tục câu nói. Soo Hyuk cuối cùng cũng khóc. Bàn tay nắm cổ áo run rẩy, chỉ cần lỏng ra một chút là có thể buông xuôi. Không chỉ là cơ thể, mà là tất cả mọi thứ.
"... Mày biết?"
"Ư..."
"..."
Cảm giác chóng mặt ập đến, chân anh như bước hụt, đứng không vững. Ji Wook gắng gượng nhắm mắt, cuối cùng buông tay khỏi cổ áo. Soo Hyuk bị nỗi sợ khống chế, chỉ biết khóc, thân thể mềm nhũn trượt dọc bức tường. Hắn ngã vật xuống sàn nhà bẩn thỉu, co quắp lại.
‘Chết tiệt. Thật... đúng là xui xẻo. Tồi tệ không thể tả.’
Để xốc lại tinh thần, Ji Wook nhắm mắt, cúi đầu thật thấp. Nhưng trước mắt anh vẫn chỉ là một màn sương mờ mịt. Cơn choáng váng kéo đến không rõ do men rượu, hay bởi ánh đèn nhà vệ sinh quá chói gắt. Ánh sáng ấy trắng toát, lạnh lẽo, vô tình. Nó không cho phép người ta mơ mộng — chỉ càng khiến hiện thực trở nên trần trụi hơn.
Trớ trêu thay, đứng giữa nơi sáng sủa, lại như chìm dần vào vũng bùn sâu.
‘Tại sao mình lại thê lương đến vậy?
Tại sao mình lại để bản thân rơi vào tình trạng thảm hại như thế này?’
... Hóa ra vẫn còn chút tự trọng sót lại. Ít nhất, trước mặt Kim Soo Hyuk, anh không muốn phô bày dáng vẻ kẻ thua cuộc. Dù anh biết rõ — cái gọi là "ưu thế" trước người kia, thực ra đã tan thành mây khói từ lâu rồi.
Hóa ra chỉ có anh không biết. Tất cả những người xung quanh, có lẽ từ lâu đã biết. Họ biết Kwon Ji Wook đã phải trải qua những gì. Đã nhục nhã, đã bị chà đạp như thế nào.
"Nói đi."
"Gì... gì cơ...?"
"...Mày nghe thấy gì, tình hình thế nào, đã làm gì? Nói hết ra."
Với Soo Hyuk, Ji Wook lúc này thật xa lạ. Dù có coi thường bản thân, anh cũng không bao giờ đe dọa người khác như vậy. Nghĩ rằng nếu tiếp tục có thể bị đánh thật, giọng Soo Hyuk run rẩy không che giấu:
"Thật sự... có thể... nói không...?"
"Đ*t mẹ, nói đi!"
Ji Wook quát lên trong cơn giận. Rầm! Anh đá mạnh vào vách ngăn Soo Hyuk đang dựa, khiến hắn giật mình mở to mắt, hoảng hốt ngẩng đầu. Ánh mắt ướt át khiến khóe mắt Ji Wook giật giật. Bản thân việc bị Soo Hyuk nhìn chằm chằm đã khiến anh khó chịu.
"..."
"Ư..."
"..."
Thứ cảm giác rõ rệt nhất lúc này trong lòng Ji Wook…Là sự ghê tởm chính mình. Ánh mắt của Soo Hyuk, thứ ánh nhìn anh cố tình né tránh — cũng bắt nguồn từ nỗi chán ghét ấy.
Một kẻ từng khinh bỉ đàn ông quấn quýt lấy nhau. Giờ đây lại là người đang bị tinh dịch phủ kín, hậu môn thì giãn rộng, ngậm chặt từng con cặc được đút vào.
Bức ảnh đó — dù người trong ảnh đang bất tỉnh hay ý thức mơ hồ thì người ta vẫn có thể diễn giải đủ kiểu, thỏa mãn trí tưởng tượng đê tiện nhất. Và người trong ảnh đó… là anh.
Có một thời, chính anh cũng từng đè ai đó xuống dưới thân theo cách tương tự. Nghĩ lại, thật nực cười.
Chỉ cần nghĩ đến, một cơn trống rỗng lạnh ngắt dâng lên trong lòng. Dù anh có phản ứng thế nào, Soo Hyuk cũng chẳng còn bị ảnh hưởng nữa. Nếu đổi chỗ, có lẽ chính anh cũng sẽ nhìn người đó bằng ánh mắt tương tự.
Một kẻ đóng vai "kẻ mạnh" trước mặt thiên hạ, nhưng phía sau lại bị đè xuống chỉ để thoả mãn tình dục. Đến cả chút tự trọng mong manh nhất… cũng đã tự tay vứt bỏ. Thật đáng để khinh bỉ.
Ji Wook loạng choạng lùi lại, vai đập vào bức tường lạnh cứng sau lưng. Đối diện với Soo Hyuk, anh khẽ thở ra.
Một lúc rất lâu sau, Soo Hyuk vẫn chưa bình tĩnh lại được. Cậu bật khóc nghẹn ngào, cố nén tiếng mà vẫn nức nở, rồi lên tiếng. Ji Wook ngẩng ánh mắt vốn dán xuống sàn.
"Lúc đó... hức... với Lee Sang Jin, cùng mấy đứa kia uống rượu..."
"..."
Tên đó là Lee Sang Jin à. Chuyện này ngoài Ji Wook ra, chắc mọi người đều biết rồi nhỉ?
"Park Joo Yeon... cậu ấy... ừm... bảo gửi danh bạ của người đang cùng..."
"Mày gửi rồi."
"Thì tôi biết làm sao! Tên khốn đó không chịu buông tha, bảo không gửi thì giết chết, xem ai chết trước, đe dọa tôi... Tôi biết phải làm sao... Gửi danh bạ xong, ngay lập tức là ảnh... ảnh của cậu..."
Nhìn Soo Hyuk run rẩy, nói lắp bắp, lòng anh bỗng dâng lên cảm giác phức tạp.
‘Soo Hyuk bây giờ đang sợ ai, sợ cái gì?’
Nhưng trong đó chắc chắn không có Ji Wook.
"Tôi gửi danh bạ của cậu, cả mấy tấm ảnh đó... mắt tối sầm lại. Tôi nên... nên nói với cậu..."
Ji Wook ghét khóc vì chuyện vô ích, huống chi là đàn ông. Soo Hyuk biết điều đó, nên cố nén tiếng khóc, nhưng nói ra lời chất chứa bấy lâu, như khơi thông cảm xúc. Nỗi uất ức trào lên, Soo Hyuk cuối cùng bật khóc nức nở.
Môi Ji Wook mím chặt run nhẹ. Tiếng khóc của Soo Hyuk như ù mãi trong tai anh, trở thành âm vang vĩnh viễn.
"Sau đó... hức... video chúng nó làm với cậu... Park Joo Yeon nhận được... rồi... rồi cũng gửi cho tôi..."
"... Mày xem rồi?"
"... Ư ư..."
Soo Hyuk nhắm nghiền mắt, gật đầu. Trên gò má đỏ ửng, nước mắt lã chã rơi. Nhìn cảnh tượng đó, anh không nhịn được cười khẩy. Hắn khóc cái gì chứ. Người muốn khóc là anh mới đúng. Anh nuốt trôi câu nói yếu đuối nghẹn ở cổ họng.
"Sao không nói sớm?"
"... Ừm... ừm..."
"Sao không nói hả, đồ chó? Tao đang hỏi mày đấy."
Soo Hyuk không trả lời. Ji Wook điên cuồng cười.
"Hay là cất giấu rồi tự xem? Sao không nói?"
"Ư..."
"Chết tiệt, lúc đó tao suýt chết đấy. Hôm đó thật sự tưởng phải giã từ thế giới này rồi. Mày xem xong chẳng cảm giác gì à? Hay... mày cũng muốn tham gia?"
Lời lẽ sắc bén của Ji Wook như đinh đóng vào tai. Soo Hyuk hoảng sợ lắc đầu. Toàn thân run lên. Có lẽ, chính lời nói của anh cũng khiến bản thân giật mình. Tâm trạng Ji Wook lúc này tồi tệ đến cực điểm.
"Không, không phải! Chỉ là lo cho cậu. Tôi... tôi định báo cảnh sát. Nhưng... xin lỗi, xin lỗi. Lúc đó quá hoảng loạn, quá sợ hãi, thật sự..."
"Tôi không hỏi cái đó."
"... Thì..."
"Sao không nói với tôi? Ý tôi là thế."
Giọng điệu mệt mỏi. Soo Hyuk ngơ ngác nhìn Ji Wook. Lần đầu tiên trong đời thấy Ji Wook thê lương như vậy, khiến hắn nghĩ tất cả là lỗi của mình.
Nhưng không phải. Dù có làm gì sai, lỗi của hắn cũng không bằng Lee Sang Jin, càng không bằng Park Joo Yeon. Soo Hyuk nghẹn ngào nâng giọng:
"Cậu... cậu... Tôi sao không nói...? Tôi sợ bị cậu đánh. Sợ cậu giận."
"..."
"Dù báo cảnh sát, cậu cũng không muốn ảnh bị phơi bày mà, Park Joo Yeon không phải nói thế sao? Cậu ấy bảo, cậu sẽ muốn giấu kín chuyện bị đối xử như vậy. Chẳng phải đúng thế không! Nghĩ lại xem cậu thường hành xử thế nào!"
"Tôi đâu có sai hoàn toàn!"
Lời thanh minh của Kim Soo Hyuk chứa đầy uất ức. Nếu đúng như hắn nói, sau sự việc đó, hắn còn gặp Park Joo Yeon. Nhưng lần gặp ấy, cả hai đều không hé răng với Kwon Ji Wook.
Ji Wook ôm lấy trán nóng bừng. Lòng bàn tay cũng rát bỏng, vô dụng. Trong cơn chóng mặt, chỉ có giọng nói không ngừng của Soo Hyuk nhắc anh về hiện thực.
"Nhưng tôi vẫn muốn giúp cậu! Gọi điện liên tục, nhưng cậu không nghe máy... Tôi đâu phải kẻ xấu duy nhất!"
"Giờ cậu... đang biện minh đấy à?"
"Này...! Đúng vậy! Kwon Ji Wook! Cậu luôn coi tôi như rác, phải không? Ngày ngày khinh thường tôi. Tôi hiểu rõ. Vì thế mới thu mình lại. Bao nhiêu lời càng không dám nói. Nhưng sao chỉ trách mình tôi?"
Chất chứa bao lâu, Soo Hyuk vốn chỉ khóc, giờ hét lên với Ji Wook.
"Sao bảo không sao? Tại sao! Sao không cho tôi nói xin lỗi? Sao không cho cơ hội giải thích? Tôi với cậu không quan trọng đến thế sao? Cậu nghĩ tôi là gì!"
"..."
"Những đứa khác im thin thít, nhưng ít nhất tôi muốn xin lỗi! Nếu biết cậu gặp chuyện, dù gì tôi cũng muốn giúp! Nhưng cậu không liên lạc, sau đó cũng chẳng nói với tôi lấy một lời! Sao lại độc ác với tôi thế, tại sao..."
Ji Wook không giấu nổi sự chua xót trong lòng. Rốt cuộc sai lầm bắt đầu từ đâu? Mình không phải nạn nhân sao? Nhưng Park Joo Yeon hay Kim Soo Hyuk, đều đổ lỗi cho con người quá khứ của anh, khiến Ji Wook không khỏi nghi ngờ:
‘Liệu tất cả đều là lỗi của mình?’