Tư Duy Ngược - Chương 62

Chương 62

"Ha..."
 
Tuy nhiên, sau tiếng hét, Soo Hyuk vẫn nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, khiến anh vô cùng khó chịu. Cái nhìn đó — như nhát dao cuối cùng chém thẳng vào lòng tự trọng vốn đã rách tả tơi. Mà người nhìn anh như vậy lại là Kim Soo Hyuk, chứ không phải ai khác.
 
Ji Wook giận dữ bước lại gần Soo Hyuk. Anh đi những bước dài, không do dự định đá vào sườn hắn. Soo Hyuk giật mình hoảng hốt, ôm chặt lấy chân Ji Wook. Nhưng anh đã mất sạch lý trí. Mắt trợn lên, anh gầm gừ rồi tung cú đá thật mạnh, hất văng Soo Hyuk như thể chỉ là tờ giấy mỏng. Soo Hyuk ngã sõng soài xuống sàn, vẫn khóc nấc lên không ngừng.
 
‘Khốn kiếp, tao cần sự thương hại của loại yếu đuối như mày sao?’ 
 
Ji Wook cúi xuống, thô bạo túm lấy mái tóc dài của Soo Hyuk, giật mạnh. Mặt anh kề sát, giọng rít qua kẽ răng:
 
“Mày nghĩ tao thảm hại lắm sao? Nhìn cái ánh mắt đó… Mày bị điên rồi à?!”
 
"Ji Wook à… Đừng như vậy. Làm ơn, ra khỏi nơi đó đi. Ha? Báo cảnh sát, hay làm gì cũng được, chỉ cần cậu thoát ra trước đã. Được không? Cậu bị Park Joo Yeon giam giữ đúng không? Vì thế mới mất liên lạc! Tôi sẽ giúp cậu. Tôi thật sự muốn giúp…”
 
Hắn lại túm lấy ống quần Ji Wook, kéo mạnh một lần nữa. Ánh mắt ngước lên không chỉ chứa sự đau khổ hay xin lỗi — mà là một sự lo lắng cuồng nhiệt, vượt qua cả ranh giới của sợ hãi.
 
"Tôi thấy hết rồi. Trên tay cậu, cổ cậu... tôi đều thấy. Chúng..."
 
"..."
 
'Xin hãy giả vờ không biết đi. Nếu không muốn tôi chảy máu đến chết...'
 
"... Buông ra, khốn kiếp..."
 
"Tôi không nói đó không phải lỗi tôi... Nhưng phải nói sao đây..."
 
Giọng nói ngắc ngứ của Soo Hyuk khiến Ji Wook nghẹt thở. 
 
‘Sống bên cạnh mình hóa ra chỉ có loại này sao?’ 
 
Ji Wook cắn chặt môi dưới, đá Soo Hyuk bay xa. Hắn ôm ngực rên rỉ.
 
"Bao giờ cậu thông minh thế?"
 
"Ư ư... ừm..."
 
“Đúng. Cậu đoán đúng hết rồi.”
 
Ji Wook bật ra như thể đang khạc một cục máu tụ dưới đáy lòng.
 
“Hắn lợi dụng chính điểm đó để hành hạ tôi. Nhốt tôi trong phòng. Dày vò thân xác, tra tấn tinh thần. Tôi rơi vào hố đen, đến mức chẳng còn nghĩ đến điện thoại nữa.”
 
Soo Hyuk bị đá trúng bụng, ôm lấy eo, hơi thở dồn dập. Lời của Ji Wook khiến hắn run lên vì phẫn nộ.
 
"Nhưng thế thì sao? Cậu có sức mạnh gì để giúp tôi?"
 
"Ọe..."
 
Hắn không chịu nổi. Gượng đứng lên, lảo đảo chạy về phía buồng vệ sinh. Cúi đầu vào bồn cầu, Soo Hyuk bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
 
Ji Wook đứng ngoài nhìn, ánh mắt đầy mỉa mai và đắng chát. Miệng thì xin lỗi, nhưng cơ thể hắn lại dùng cơn nôn để phản ứng — như thể toàn bộ sự thật vừa nghe vào là thứ ghê tởm.
 
"Sao? Nghe xong thấy kinh tởm? Bẩn à?"
 
"Không, không phải, xin lỗi, thật sự..."
 
“Ha.”
 
Ji Wook bật cười, giọng khô khốc, gần như muốn nứt môi.
 
"Tôi sống sót được… không dễ dàng gì. Biết không? Nếu cứ tỏ ra cứng rắn, tôi chắc chắn… sớm muộn gì cũng bị hắn giết. Nên tôi vứt bỏ tự trọng, sống như một con chó. Chỉ để còn tồn tại.” 
 
Anh ngừng lại, hơi thở run lên vì tức giận.
 
“Thế mà cậu… lại đến, thêm dầu vào lửa. Làm mọi thứ rối tung lên! Tại sao hả, Soo Hyuk?!”
 
Ji Wook bước thẳng vào nhà vệ sinh, tóm lấy mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Soo Hyuk, lôi hắn dậy khỏi bồn cầu.
 
Một tay giữ gáy, tay kia vỗ nhẹ vào gò má đang tái nhợt, buộc hắn ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt đang cháy bùng lên của mình.
 
“Soo Hyuk à.”
 
Anh nói chậm rãi, từng chữ như dội vào não hắn.
 
“Bỏ qua Park Joo Yeon, chỉ cần nhìn mặt tên to lớn đó, tôi đã run lẩy bẩy. Tức điên lên được."
 
"Ji... Ji Wook à..."
 
"Thật không muốn nói những lời này, khốn thật... Không muốn nói trước mặt cậu..."
 
"..."
 
"Thật ra, rất sợ. Biết không? Hai tên đó lại thông đồng, lần này sẽ có trò gì, có lẽ tôi sẽ chết thật đấy, nghĩ đến đã nổi da gà. Cậu không hiểu đâu."
 
Khi sự thật không muốn thừa nhận bật ra, khuôn mặt dữ tợn của Ji Wook như sắp khóc.
 
"Nhưng cậu cũng về phe chúng nó à? Chết tiệt... Ha ha. Nghĩa là, nếu cậu không đưa liên lạc của Park Joo Yeon, tôi đã không ra nông nỗi này, phải không?"
 
"Tôi sai rồi, không nên..."
 
"Chết tiệt… tâm trạng tôi giờ thật tồi tệ. Làm sao đây, hả? Soo Hyuk à."
 
Ji Wook buông tay, đầu Soo Hyuk nặng nề rũ xuống như búp bê đứt dây. Dù có vẻ như bị ép buộc, thực chất — từ khoảnh khắc bước vào, Soo Hyuk đã ngầm đồng ý với mọi điều xảy ra.
 
"..."
 
Hơn nữa, việc Soo Hyuk liên tục liên lạc không phải vì thật lòng lo cho anh, mà chỉ để xoa dịu cảm giác tội lỗi của bản thân. Một sự hiện diện nhân danh “quan tâm”, nhưng lại khiến anh cảm thấy bản thân rẻ mạt.
 
Người đáng trách… rõ ràng là Park Joo Yeon.
 
"Đi ra."
 
"Hả? Ơ?"
 
“Tôi bảo cậu ra ngoài.”
 
Đôi mắt dài đẫm nước, Soo Hyuk cắn môi, lắc đầu trong vô thức.
 
“Không… không được. Cùng nhau đi. Nếu Park Joo Yeon mà biết cậu một mình—”
 
“Dám nhắc tên khốn đó thêm lần nữa xem.”
 
"..."
 
"... Lúc đó tôi sẽ giết cậu trước."
 
"Vẫn chưa chịu cút à?" 
 
Anh gầm lên. Soo Hyuk giật nảy người, chưa kịp chỉnh lại bộ dạng bê bết, đã lóng ngóng bước ra. Đôi mắt còn ánh lưu luyến — và chính điều đó lại khiến Ji Wook cảm thấy mình thảm hại hơn cả.
 
"..."
 
Trong một khoảnh khắc, như thể tất cả bị rút cạn, Ji Wook đứng chơi vơi giữa căn phòng trắng lạnh. Không còn điểm tựa. Anh lảo đảo đến bồn rửa tay. Trên gương hiện lên khuôn mặt anh — hốc hác, nhợt nhạt — chẳng khác gì Soo Hyuk.
 
Cuộc trò chuyện ồn ào thật đấy. Quán đông người, kẻ ra người vào, nhưng nhà vệ sinh lại tĩnh lặng không ngờ. Đúng như dự đoán, những người đang ngập ngừng ngoài cửa mới bắt đầu lén vào, mỗi người làm việc của mình.
 
Nếu Soo Hyuk chỉ có những lời đó, thì không cần ở lại nữa. Bỏ qua ánh mắt sợ hãi của người xung quanh, anh vặn vòi nước, cố hạ nhiệt.
 
"..."
 
Nước lạnh xối lên mặt. Nói là để hạ nhiệt, nghe như cái cớ. Nói là để hạ nhiệt, thật ra chỉ là cái cớ. Anh muốn tỉnh táo. Muốn tạm thoát khỏi cái hố sâu lầy lội, nơi chính mình là kẻ đang chìm dần.
 
Bàn tay ướt đẫm run nhẹ. Đột nhiên, lòng trào lên vị đắng. Gặp Park Joo Yeon, nên bắt đầu từ đâu, trong lòng không có chút manh mối.
 
‘Cậu... cũng gửi ảnh cho Soo Hyuk à?’
 
‘... Không phải. Hắn không xem.’
 
Biểu cảm bình thản thường thấy đã biến mất. Park Joo Yeon khi ấy trả lời một cách chậm rãi, gần như là lảng tránh. Chỉ tiếc, Ji Wook đã không nhận ra điều đó sớm hơn. Phải chi anh túm lấy cậu ta ngay lúc ấy, hỏi cho ra lẽ, biết đâu đã không rơi vào tình trạng thảm hại như bây giờ.
 
‘Chết tiệt.’
 
Cái cảm giác bị lừa dối — không khác gì một mũi dao lạnh ngắt đâm xuyên ngực, xoáy sâu vào tận ruột gan. Đau không thở nổi. Dù không muốn thừa nhận, anh đã vô thức lệ thuộc vào Park Joo Yeon — cả thể xác lẫn tâm hồn.
 
‘Cậu bị Park Joo Yeon giam giữ đúng không? Vì thế mới mất liên lạc! Tôi sẽ giúp cậu.’
 
… Thật nực cười. Chỉ là bị đe dọa thôi, không phải sao? Nhưng trong mắt người khác, lại thành ra đáng thương đến vậy.
 
Càng nghĩ, Ji Wook càng thấy buồn cười đến mức muốn bật cười thành tiếng. Có giới hạn chứ, cái sự khinh người. Một kẻ như Soo Hyuk — lấy tư cách gì để nói sẽ “giúp” anh? Lời hứa trống rỗng, lại càng khiến người ta chỉ muốn thở dài.
 
Mái tóc dài ướt đẫm, từng giọt nước nhỏ xuống gò má lạnh buốt. Anh vừa cố gắng lấy lại bình tĩnh, thì ý nghĩ về tương lai lại khiến lòng trĩu nặng. Khi quay lại chỗ ngồi, sẽ phải đối mặt với Park Joo Yeon, với cơn thịnh nộ của cậu, với ánh mắt soi mói từ Soo Hyuk, và với cả bản thân mình — yếu đuối, thảm hại.
 
Không ai chỉ cho Ji Wook biết phải làm gì. Tất cả chỉ đứng nhìn. Đó là tự do, là đặc quyền mà trước đây anh từng sở hữu — cũng là thứ đang dần hủy hoại anh. Hai tháng vừa qua, sống như vậy, nếu bảo là cảm thấy nhẹ nhõm, có lẽ sẽ bị cho là điên.
 
Phải quay lại chỗ ngồi thôi. Nhưng đôi chân cứ cắm rễ nơi sàn nhà lạnh lẽo, chẳng chịu nhúc nhích.
 
Hay là cứ đứng đây… đợi Park Joo Yeon tìm đến. Ít nhất, lúc này anh không muốn là người chủ động đối mặt với cậu.
 
Nhưng… liệu còn lựa chọn nào khác không?
 
Khi Ji Wook chuẩn bị bước đi, giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên.
 
"Kwon Ji Wook?"
 
Bình luận
tiny277
tiny277Chương 62
Tr quơ ai gọi a
Trả lời·6 giờ trước
ngtinhmuadong
ngtinhmuadongChương 62
dm khóc rr tr ơi
Trả lời·20 giờ trước
iammaiami123
iammaiami123Chương 62
Ra thêm đi ạ. Quá gấp. Mới ngủ trưa dậy là vô check liền
Trả lời·1 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo