Chương 66
"Ầy, lạnh quá..."
Đợt không khí lạnh kéo dài từ kỳ thi đại học năm nay vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm. Ngày thi cận kề, thời tiết càng thêm khắc nghiệt. Cái lạnh cắt da cắt thịt khiến tôi gần như tê dại, nỗi lo lắng âm ỉ cứ thế dâng đầy trong lòng.
Tôi siết chặt chiếc túi sưởi đã nguội, lắc nhẹ. Nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình, không còn chút hơi ấm nào nữa. Thế nhưng tôi chẳng nỡ vứt đi, chỉ cẩn thận nhét lại vào túi áo, giữ chặt trong lòng bàn tay.
Có những thứ, chỉ cần tồn tại thôi đã đủ khiến người ta yên tâm. Chiếc túi sưởi này cũng vậy. Cầm nó trong tay, lòng tôi bỗng dưng bình yên đến lạ.
Tôi đến thư viện từ sớm để giữ chỗ. Trên đường quay lại sau bữa trưa, bắt gặp những người còn lang thang vô định với ba lô trên vai, tôi không nhịn được bật cười trong bụng: “Hehe, mình có chỗ ngồi rồi nha!” Vừa định bước nhanh vào tòa nhà mà chưa kịp nói gì thì...
“Ê. Thằng kia.”
Giọng nói trầm khàn, đầy thách thức vang lên sau lưng. Tôi cố tình không quay lại. Thứ nhất, chắc chắn là người lạ. Thứ hai, dù nơi này là cửa sau thư viện—vốn vắng người qua lại—thì cũng chẳng có lý do gì ai đó lại gọi tôi cả. Vì vậy, tôi vẫn giữ chặt chiếc túi sưởi trong túi áo, bước đi như thể không nghe thấy gì.
Nhưng rồi, giọng nói ấy lại vang lên, lần này ngang ngược và cay độc hơn:
“Đ** mẹ? Ê. Thằng mặc quần lót màu xanh. Tao gọi mày đấy.”
“…”
Tóc gáy tôi dựng đứng. Không lầm được—giọng điệu này…
‘Là đại ca. Là đại ca đám côn đồ rồi.’
Nhưng khoan, đ** mẹ, sao đại ca lại xuất hiện ở thư viện? Tôi đứng sững lại, không dám quay đầu. Toàn thân run rẩy từng hồi, như bị đông cứng bởi nỗi sợ hãi lan dần khắp tứ chi.
‘Mẹ ơi, con sợ!’
Mười sáu tuổi, tôi vẫn còn bị mấy thằng côn đồ nhắm tới. Thời buổi này, chẳng phải nên gọi cảnh sát ngay khi gặp chuyện thế này sao? Tôi còn đang lẩm bẩm trong đầu thì tiếng bước chân—nặng nề, xéo nghiến trên mặt đất—từ phía sau mỗi lúc một gần. Tôi nín thở, đứng chết lặng như tượng.
"Không nghe thấy tao hỏi à?"
"Áaaaa!"
Chỉ trong tích tắc, hắn đã áp sát ngay sau lưng tôi. Giọng nói trầm khàn, đầy giễu cợt khiến tôi lạnh sống lưng. Một luồng rùng mình chạy dọc từ gáy xuống tận gót chân. Tim như bị bóp nghẹt, tôi giật bắn người, quay phắt lại nhìn tên con trai vừa cất tiếng.
"...!"
“Dễ thương thế? Ơ? Mặt giống con cáo con ghê.”
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Hắn ta cười như đã chờ đợi từ lâu, nụ cười lạnh lùng đầy mỉa mai, rồi đột ngột nắm lấy cổ tay tôi. Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị kéo sát lại, vai chạm vai, tư thế thân mật chẳng giống ai. Tất cả diễn ra quá nhanh khiến tôi đứng đơ như khúc gỗ. Khi hắn nghiêng người, tôi vô thức ngả về phía trước.
"Nghe này, có ai đi qua thì giả vờ quen biết. Đ*t mẹ, nếu dám tố cáo. Tao mà biết được, tao sẽ truy mày đến tận cùng trời cuối đất, đánh cho không còn nhận ra mặt nữa. Cứ vậy đi.”
"Vâng, vâng ạ!?"
Nụ cười của hắn thật sự… rất đẹp. Nhưng—kỳ lạ thay—nội dung lời nói và gương mặt kia chẳng ăn nhập gì với nhau, thì tổng thể vẫn là một nụ cười rạng rỡ. Tôi cố gắng trấn tĩnh trái tim đập thình thịch. Đẹp trai là thứ yếu, đáng sợ mới là vấn đề chính. Tôi oà khóc, giọng nức nở:
"Em thật sự không có tiền! Thật, thật, thật sự không có tiền đâu!!"
“À, cái thằng ngu này... Im. Đ** mẹ, không hiểu tiếng người à?!”
Trong bãi đậu xe vắng lặng bị bao quanh bởi ba mặt tường, tiếng hét vang dội đến nhức óc. Hắn nhanh chóng xoá nụ cười, trợn mắt đe dọa tôi. Trời ơi, sao biểu cảm có thể thay đổi nhanh như chớp. Hơi lạnh lan khắp má.
Sau cơn quát, hắn đảo mắt nhìn quanh, rõ ràng vẫn dè chừng ánh nhìn từ bên ngoài. Nhưng nếu sợ bị thấy đến thế, thì buông tôi ra đi chứ! Làm ơn! Tôi gào thét trong lòng, cầu xin không thành tiếng.
Đột nhiên, cánh tay hắn siết chặt vai tôi.
"Á..."
“Suỵt... Không sao đâu. Tao không đánh mày. Tao chỉ muốn dạy thằng em quen học, tiện thể kiếm thêm chút tiền uống nước. Nhưng nó lại dắt theo cái thằng nhạt như nước ốc… Mày giúp chút đi. Hiểu không? Chỉ cần đủ tiền quán net thôi, hiểu chứ?”
‘Không biết! Không biết! Sao lại nói với tôi mấy thứ vô nghĩa này! Có nói tôi cũng không quan tâm đâu!’
Tiếng hét trong lòng tôi không cách nào thoát ra. Tên đầu gấu vẫn kéo tôi lầm lũi vào góc tối của bãi đậu xe thư viện. Bị lôi xềnh xệch đi như một món đồ, tôi cứng đờ cả người. Hai tay giấu trong túi áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh—một tay siết chặt túi sưởi, tay còn lại bám lấy chiếc điện thoại nhớp nháp, trơn trượt đến khó chịu.
Có lẽ tôi đã tỏ ra hơi lơ đễnh. Thằng con trai đó cúi nhìn tôi, bật cười khẽ. Tôi giả vờ không thấy, thật là xấu hổ.
‘À… Xin lỗi… Xin lỗi vì đã cười các bạn không có chỗ ngồi. Là lỗi của tôi. Làm ơn… ai đó, chỉ một người thôi… hãy nhìn ra cửa sau thư viện… chỉ cần một ánh mắt thoáng qua cũng được mà…’
Tôi len lén liếc ra góc tường, hy vọng mong manh như sợi tóc—nhưng tên con trai đó đã đứng chắn hết tầm nhìn. Hắn lại cười, tiếng cười mơ hồ, nghe như thể vọng ra từ một cảnh phim kinh dị.
“Nói thẳng nhé? Hay để đoán xem mày thích kiểu gì? Dù sao thì cũng phải nói thôi. Còn bao lâu nữa?”
“Dạ, em… em không có gì đâu ạ! Em chỉ ra ngoài ăn trưa thôi!”
“Ồ? Thật à? Mày không biết à?”
Hắn chậm rãi tiến lại gần, rồi đột ngột nắm lấy hai tay tôi đang giấu trong túi. Bàn tay lạnh toát, lực siết như thép khóa. Tôi cố gắng không run, nhưng trái tim đã nện loạn như sắp bung ra khỏi lồng ngực.
“Sợ mày không rõ luật nên anh nói luôn cho rõ. Bây giờ không còn cái kiểu mười nghìn một cái tát, trăm nghìn một cái tát nữa đâu. Giờ thì… mỗi lần ra ngoài, là đánh thật đau. Tùy hứng. Hiểu chưa?”
"Tại sao... tại sao anh lại làm thế với em...?"
Chỉ vì muốn ăn trưa mà tôi mới bước ra khỏi thư viện, ghé vào cửa hàng tiện lợi gần đó. Tôi hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần cho một “thử thách sinh tồn” cỡ này. Hắn nắm tay tôi quá chặt, siết đến mức tê buốt. Vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, tôi chỉ biết cố rút tay lại, mặt nhăn nhó đến méo mó.
Một tay vẫn cố giữ chặt túi sưởi như sắp phát nổ vì áp lực, tay còn lại cầm lấy chiếc điện thoại đang dính đầy mồ hôi lạnh. Biểu cảm thằng con trai dần biến dạng, rồi hờ hững hỏi:
"Thật không có gì à?"
"Không có ạ! Em nghèo đến nỗi không có tiền thuê phòng tự học, đành phải đến thư viện thôi!"
Đó là lời nói dối. Nhưng giờ phút này, tôi buộc phải khiến hắn tin rằng tôi không còn gì để cướp. Thằng con trai nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt tối lại, như thể đang cân nhắc lời nói của tôi có đáng tin hay không. Sau đó, hắn bật ra một tiếng cười lạnh nhạt. Ánh mắt hắn lướt một vòng qua người tôi—từng lớp áo, từng ngón tay, như thể muốn dò xét xem trên tôi có thứ gì còn giá trị.