Tư Duy Ngược - Chương 72

Chương 72
 
Kwon Ji Wook ngây người nhìn chiếc điện thoại đang rung. Phải mất một lúc lâu anh mới cầm lên được. Do dự quá lâu. Suýt nữa đã để cuộc gọi tự động ngắt, nhưng ngay lúc đó, điện thoại lại đổ chuông.
 
Chiếc điện thoại trong tay chỉ rung nhẹ, không phát ra âm thanh. Ji Wook lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa. Chỉ có thể mơ hồ cảm nhận sự hiện diện của ai đó trong phòng khách, nhưng trước cửa phòng anh thì hoàn toàn yên tĩnh. Anh thận trọng nhấn nút nghe.
 
- Alo, alo?
 
"..."
 
- Park Joo Yeon?
 
"..."
 
- ...Kwon Ji Wook?
 
Khó mở lời, Ji Wook cắn chặt môi dưới. Bắt máy mà không cho Joo Yeon biết. Tim anh đột nhiên đập mạnh, hơn cả lúc Joo Yeon âu yếm vuốt ve, đến mức dường như cả cơ thể đều rung lên.
 
- Ai đó? Làm ơn nói gì đi.
 
"...Là tao."
 
Sau một hồi do dự, Ji Wook cuối cùng cũng cất tiếng, giọng nhỏ như muỗi kêu, vừa vì không thể to tiếng, vừa vì cổ họng khô khốc.
 
- ...!
 
Dù vậy, Kim Soo Hyuk vẫn nhận ra ngay. Xác định đó chính là Ji Wook, giọng hắn trở nên gấp gáp.
 
- Ừ, Ji Wook à, là Kwon Ji Wook đúng không? À, biết rồi. Vậy đừng làm gì cả, chỉ nghe thôi. Chỉ cần nghe. Tao sẽ nói nhanh nhất có thể rồi cúp máy.
 
"..."
 
Đột nhiên, linh cảm mãnh liệt rằng không nên nghe thêm nữa ùa đến xâm chiếm Ji Wook. Anh lo lắng đảo mắt liên hồi giữa tấm chăn đang nắm chặt và cánh cửa phòng đóng kín. Ánh nhìn loạn xạ trong không trung, trái tim đập thình thịch vẫn không tài nào bình tĩnh lại được. Dù vậy, Kim Soo Hyuk vẫn tiếp tục nói.
 
- Một lát nữa, sau khi Park Joo Yeon đi khỏi, mày đừng ngoảnh lại, cứ chạy thẳng ra ngoài. Ra ngoài rồi đừng đi đường lớn, hãy vòng ra phía sau tòa nhà văn phòng, có một công viên ở đó. Đến đó chờ tao. Mày làm được chứ? Tao biết mày có thể.
 
"..."
 
- Kwon Ji Wook. Nghe rõ chứ? Thằng nhóc này... Đ*t mẹ, chuyện quái quỷ gì thế này...
 
Dù nghe rõ từng lời, Ji Wook vẫn khó lòng hiểu được ý đồ của Kim Soo Hyuk. 
 
‘Bảo mình trốn đi ư?’ 
 
Dù chỉ có vòng cổ, nhưng Joo Yeon sẽ dễ dàng trói cổ tay hay mắt cá chân bằng dây nịt. Định phản bác, nhưng không thể nói to, Ji Wook chỉ khẽ mấp máy môi.
 
"Vòng cổ..."
 
- Gì cơ?
 
"Có... dây."
 
Vừa liếc nhìn bên ngoài, Ji Wook vừa thì thầm vào điện thoại, tay sờ vào sợi dây da quấn quanh cổ. 
 
‘Như thế này có ổn không? Trong căn phòng này, liệu tiếp tục cuộc gọi lén lút có gây ra chuyện gì không?’ 
 
Khi toàn bộ tâm trí đang dồn vào kẻ đứng ngoài cửa, một câu nói bỗng thu hút sự chú ý của anh.
 
- Gì? Bị khóa à? Vòng cổ buộc chặt quá, khó tháo ra?
 
Ji Wook đang nghịch chiếc vòng cổ bỗng giật mình. Sợi dây từ cổ anh kéo dài, đầu còn lại chỉ đơn giản là buộc lại gần giường.
 
Không đóng đinh, chỉ thắt nút như bình thường. Như kiểu buộc chó vậy.
 
Ji Wook vội vàng sờ lên cổ. Rõ ràng trước đó chiếc khóa vững chắc đến mức không thể dùng tay mở, giờ đã biến mất. Vốn dĩ nó không tồn tại ư? Cảm giác như bị đánh mạnh vào sau gáy.
 
"Cái đó..."
 
‘Tại sao mình lại nghĩ không thể tự tháo ra?’ 
 
Ánh mắt Ji Wook dần lóe lên tia kỳ lạ.
 
"...Không, tiếp tục đi."
 
- Ừ, theo tao biết, hôm nay Park Joo Yeon không có nhà, mày nhất định phải nhân cơ hội này mà ra ngoài. Hôm nay chỉ có một cơ hội thôi, thật đấy. Tao khẩn thiết xin mày, tao sẽ giúp mày, chúng ta cùng nhau đi thôi. Ji Wook à, thật sự...
 
Ji Wook nuốt nước bọt. Anh biết rõ đây có thể là một bài kiểm tra của Joo Yeon. Không có thiết bị đặc biệt quanh cổ, không dùng dây nịt trói buộc, không khóa cửa từ bên ngoài, cũng có thể là cùng một lý do. Ngay cả việc cậu không mang theo điện thoại khi ra ngoài cũng vậy. Nhưng...
 
Nhưng, chịu đựng những thử thách kiểu đó đã là giới hạn kiên nhẫn của anh. Anh không muốn tiếp tục bị Joo Yeon giật dây nữa.
 
‘Được, vậy thì đi thôi.’
 
"...Kim Soo Hyuk."
 
- Ừ, ừ?
 
"Mày... tại sao lại giúp tao?"
 
Câu hỏi bất ngờ này khiến Kim Soo Hyuk câm lặng. Đang thấy kỳ lạ, hắn vội vàng cúp máy. Sự hoảng loạn có thể cảm nhận rõ ràng qua đầu dây bên kia.
 
- Gặp, gặp mặt nói sau. Gặp nhau nhé. Nhất định phải đến đấy!
 
Cuộc gọi kết thúc một cách khó hiểu như vậy.
 
Nhìn đồng hồ, mới chỉ hai giờ chiều. Ji Wook cười khổ, cuộc trò chuyện vừa rồi như một giấc mơ. 
 
‘Chúng ta đã nói gì nhỉ? Kim Soo Hyuk bảo mình làm gì nhỉ?’ 
 
Đang mải nhớ lại nội dung thì cửa phòng bật mở.
 
Park Joo Yeon nhìn quanh, rồi bất ngờ phát hiện chiếc điện thoại vẫn nằm nguyên vị trí, hắn cầm lên, xoay xoay trong tay.
 
"À, ở đây rồi."
 
"..."
 
"Không động vào, phải không?"
 
Cổ họng Ji Wook khô đắng, anh chỉ im lặng gật đầu. Vừa cúp máy, anh lập tức xóa lịch sử cuộc gọi, đúng lúc đặt điện thoại trở lại đầu giường thì cửa mở. Thật may mắn.
 
Joo Yeon chỉ liếc nhìn Ji Wook đang đeo vòng cổ trên giường rồi quay đi, thậm chí còn vuốt đầu anh một cách bình thường trước khi rời khỏi. Mọi thứ suôn sẻ. "Cạch." Cho đến khi tiếng khóa cửa - thứ đã không nghe thấy mấy ngày qua - vang lên. Hành động đột ngột khiến Ji Wook ngơ ngác.
 
"Đ*t mẹ, sao lại..."
 
‘Chết tiệt, sao lại không ra ngoài được.’ 
 
Đột nhiên khóa cánh cửa vốn không có vấn đề gì, đồ khốn. Ji Wook hoảng hốt rồi cố trấn tĩnh. 
 
‘Biết đâu cậu ta còn quay lại phòng này trước khi đi, cứ chờ xem sao.’
 
Không biết đã bao lâu trôi qua. Giữa ranh giới sống và chết, thời gian trở nên chậm chạp khác thường. 
 
‘Hay Joo Yeon đã đi rồi? Nên bên ngoài mới yên tĩnh thế này?’ 
 
Khi Ji Wook lạnh sống lưng, phòng khách bỗng ồn ào.
 
Anh không còn chút sức lực nào để mở một cánh cửa nữa. Tuyệt vọng và bất lực đè nặng lên từng thớ thịt. Nhưng nếu không nhân cơ hội này, có lẽ anh sẽ mất luôn cơ hội trốn thoát. Ji Wook cuối cùng chỉ biết gào tên Park Joo Yeon trong tuyệt vọng.
 
"Park… Park Joo Yeon. Park Joo Yeon! Khục, khục."
 
Mấy ngày, hay mấy tuần nay? Tóm lại, một khoảng thời gian dài chỉ thốt ra những tiếng rên rỉ hoặc thì thầm nhỏ, dây thanh quản của Ji Wook không chịu nổi âm lượng đột ngột này, khiến anh ho sặc sụa. "Xào xạc..." Tiếng dép lê trên sàn dần đến gần.
 
"Khục... Park Joo Yeon, mở cửa giúp tôi. Tôi muốn vào nhà vệ sinh..."
 
"Gì thế?"
 
Park Joo Yeon bước những bước dài. Nhìn dáng vẻ của cậu, mắt Ji Wook mở to khác thường. Toàn thân đen từ đầu đến chân, trông như chuẩn bị đi viện. Càng kỳ lạ hơn... Làm sao Kim Soo Hyuk biết được Joo Yeon sẽ ra ngoài?
 
Dù ho liên tục, đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo. 
 
‘Bây giờ quan trọng không phải chuyện đó, mà là phải ngăn cánh cửa này đóng lại.’ 
 
Có những điều buộc phải nói. Ví dụ như...
 
"Tấm lót, cái đó... ướt hết rồi, không còn chỗ nào để đi nữa."
 
"..."
 
"Không thể... vào nhà vệ sinh sao?"
 
Biểu cảm khi Park Joo Yeon nhìn xuống làm Ji Wook trở nên méo mó. 
 
"Đừng nhìn tôi như thế. Chết tiệt. Muốn chết là tôi đây." 
 
Dù là câu nói bật ra trong tức giận, nhưng nghĩ lại, nó chẳng giống lời của một con người. Ji Wook cảm thấy đau nhói ở ngực. Anh đã quá quen với điều này. Giờ anh hiểu cảm giác đó là sự xấu hổ.
 
Joo Yeon cắn môi, úp mặt vào lòng bàn tay, liếc nhìn chiếc đồng hồ kim loại rồi lẩm bẩm.
 
"Hah, sao lại là lúc này...?"
 
Joo Yeon do dự có nên lấy tấm lót mới không. Nhưng chỉ là thoáng qua. Ánh mắt khó hiểu nhìn xuống Ji Wook, cậu đưa tay tháo vòng cổ cho anh.
 
"...Hah, không ngờ lại thế này..."
 
Mắt Ji Wook tròn xoe, chớp liên hồi. Park Joo Yeon mặt mày mệt mỏi, nắm cổ tay Ji Wook kéo vào nhà vệ sinh rồi đẩy vào. Cậu đứng trước Ji Wook loạng choạng, khoanh tay, vẻ mặt khó chịu.
 
"Giải quyết nhanh đi. Tôi sắp phải đi rồi."
 
"..."
 
Cậu dường như định đợi cho xong việc rồi mới ra ngoài, còn Ji Wook thì không định cho ra nữa. Anh dùng tay xoa xoa khuôn mặt tiều tụy. Ngay cả việc suy nghĩ cũng là xa xỉ. Ji Wook nhanh chóng khom người, làm điệu bộ ngồi lên bồn cầu.
 
"Bụng... đau quá."
 
"Thật là..."
 
Có cần phải nói đến mức này không? Chút tự trọng ít ỏi vốn đã rơi xuống đáy, giờ cảm giác như sắp xuyên qua cả lõi Trái Đất rồi. Nhìn Park Joo Yeon tức đến phát cười càng khiến anh thấy bản thân mình đúng là đáng thương.
 
Ji Wook lặng lẽ ngồi trên bồn cầu, ánh mắt giao nhau với Joo Yeon. 
 
"Con người sống vì khí phách, không thể nói dối." 
 
Đôi mắt đen như mọi khi ấy lại như đang nhìn thấu tận tâm can anh. Mồ hôi lạnh toát ra vì căng thẳng, nhưng người đầu tiên phải đảo mắt đi lại là Joo Yeon.
 
"Tôi thật sự quá tốt tính."
 
‘Được thôi, muốn nghĩ sao thì nghĩ. Đ*t mẹ.’
 
Park Joo Yeon không biết anh đang nghĩ gì. Ji Wook nghiến răng trong lòng, bề ngoài vẫn giả vờ đau bụng. Joo Yeon lắc đầu, nói câu quen thuộc: 
 
"Đừng giở trò, ngoan một chút." Rồi rời khỏi nhà.
 
"..."
 
Đến bước này, ngược lại cảm thấy không gì là không thể làm được. Đây là sự tự tin vô căn cứ ư? Không, là có căn cứ rõ ràng. Dù cuộc đời anh luôn xoay quanh cậu, anh vẫn chắc chắn sẽ có người đứng về phía mình.
 
Nín thở trốn trong nhà vệ sinh một lúc, khi căn nhà yên tĩnh, Ji Wook lén lút thò đầu ra.
 
Dù sao thì từ giờ trở đi mọi chuyện chỉ còn là vấn đề may rủi. Cứ thế này, anh có thể gặp Park Joo Yeon chưa kịp rời đi, hoặc lỡ hẹn với Kim Soo Hyuk, rồi lang thang trên phố không một xu dính túi. Hoặc là cứ do dự mãi mà chẳng bao giờ dám bước chân ra khỏi nhà. Nhưng dù chọn cách nào, cũng tốt hơn việc ngồi yên một chỗ chịu đựng. Vì thế, anh phải hành động ngay lập tức.
 
Hóa ra con người không thể mãi chìm đắm trong trạng thái bất lực. Dù là việc nhỏ nhặt nhất, khi bắt tay vào làm, ý chí hành động cũng dần trỗi dậy mạnh mẽ. Mặc cho thể lực và tinh thần anh đã suy kiệt không còn như xưa.
 
Kwon Ji Wook sau khi ra khỏi nhà vệ sinh đã hành động nhanh chóng. Dù cơ thể từng bị tra tấn lâu ngày đôi lúc còn đuối sức, nhưng tình hình không tệ đến mức không thể chịu đựng được. Anh lục soát qua loa phòng Park Joo Yeon, chộp lấy vài bộ quần áo để che thân. Túi xách tình cờ thấy, anh cũng nhét vào ít tiền mặt và đồ có giá trị.
 
"..."
 
Vô tình, cơ thể anh dừng lại trước khung ảnh nhỏ trên bàn. Ji Wook chậm rãi tiến lại gần.
 
Bức ảnh chụp hai người từ xa, khung cảnh rộng rãi, hậu cảnh rõ nét. Park Joo Yeon thời còn trẻ măng trong bộ đồng phục, cười tươi bên cạnh người phụ nữ trung niên. Vẻ đẹp của cậu khiến người ta không khỏi đỏ mặt. Nhưng khung cảnh ấy lại toát lên sự quen thuộc kỳ lạ.
 
Một cảm giác khó hiểu trào dâng. Anh nghiêng đầu nhặt khung ảnh lên, xem xét kỹ lưỡng. Khó tin nổi, Ji Wook nhìn đi nhìn lại toàn thân Park Joo Yeon trong ảnh, rồi đi đến kết luận.
 
"Gì cơ? Không lẽ thật sự là người quen...?"
 
Nơi chốn quen thuộc. Bộ đồng phục đã mặc suốt ba năm cấp ba. Park Joo Yeon cũng mặc y hệt. Khác biệt duy nhất là đồng phục của cậu không luộm thuộm như anh ngày xưa, mà phẳng phiu, rộng rãi hơn.
 
"..."
 
Bộ não đang vận hành hết công suất để đào tẩu bỗng tê liệt tạm thời. Nhưng không thể đắm chìm trong suy nghĩ quá lâu. Thời gian không ngừng trôi, dù có bao nghi vấn, anh vẫn phải bước đi. Ji Wook kìm nén cảm xúc, phóng ra khỏi tòa nhà.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo