Tư Duy Ngược - Chương 78

Chương 78

"Ái chà..."
 
Khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên Kim Soo Hyuk cảm nhận được là cơn đau. Toàn thân ê ẩm. Hắn định đưa tay lên xoa xoa cái đầu đau như búa bổ, nhưng ngay lập tức nhận ra mình đang bị trói chặt.
 
‘Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện. À phải, cuối cùng mình đã làm gì nhỉ? Bị Park Joo Yeon đánh gục, đau đến mức nhắm tịt mắt lại, trong lúc mơ hồ còn có một đoạn đối thoại kỳ lạ. Rồi đột nhiên, Kwon Ji Wook xuất hiện ngay trên người mình…’
 
"Ơ?"
 
Đến lúc này, Soo Hyuk mới giật mình tỉnh táo như bị dội một gáo nước lạnh. Hắn cố mở đôi mắt sưng húp, nhìn quanh. Chẳng hiểu sao, có một dự cảm chẳng lành.
 
Một nơi tối tăm ẩm thấp, giống như một nhà kho. Không, đúng hơn là một tòa nhà bỏ hoang... thậm chí gọi là nhà bỏ hoang cũng chưa đúng. Đồ đạc chất đống khắp nơi, nào là cưa dính máu, thanh gỗ, dây thừng treo lơ lửng trên trần, cùng đủ thứ dụng cụ vương vãi... rõ ràng không phải chốn bình thường.
 
Có lẽ hắn đang bị nhốt trong góc nào đó của không gian này. Soo Hyuk bị trói chặt vào một cây cột. Hắn cố cựa quậy nhưng dây thừng siết quá chặt, thêm vào đó là những vết thương đau nhức khắp người, nên đành bất lực buông xuôi.
 
Đúng lúc này, tiếng cười của vài gã đàn ông lạ hoắc vang lên. Soo Hyuk lén liếc nhìn, thấy khoảng tám tên đang đứng tụm năm tụm ba. Trong số đó có năm sáu tên vô lại, một gã tự xưng là anh trai Lee Sang Jin, và Park Joo Yeon. Không xa lắm, Kwon Ji Wook cũng nằm bất động, tình trạng có vẻ ổn hơn, chỉ là bất tỉnh.
 
Ji Wook mím chặt đôi môi khô ráp vì thuốc, đôi mắt khép hờ. Gương mặt điển trai ấy chỉ hơi nhíu mày trong yên lặng. Trong trạng thái mơ hồ, Soo Hyuk vẫn không thể tin được thân thể mình đã từng hòa quyện với thân hình kia. Nghĩ đến đây, mặt hắn bất giác đỏ ửng lên.
 
‘...Chết tiệt. Kim Soo Hyuk, mày đang nghĩ cái gì thế này? Tiếp xúc với mấy tên điên quá nhiều khiến đạo đức của mày cũng trở nên kỳ quặc rồi.’
 
Mấy gã đàn ông dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào má Ji Wook, thậm chí dùng nắm đấm đẩy nhẹ đầu anh. Nhưng bầu không khí có vẻ chưa đến mức quá tệ, nên tốt nhất là nên lắng nghe xem họ đang nói gì.
 
"Thằng nhóc này, cái mặt này lâu lắm không thấy nhỉ?"
 
"Nhớ lại hồi đó giờ vẫn thấy khó chịu."
 
Họ giơ nắm đấm ra trước mặt Ji Wook, cười khẩy. Đây không phải loại người có thể tùy tiện bắt nạt người bình thường.
 
"Nhưng tự nhiên gọi tao đến đây, tao còn tưởng có chuyện gì. Tình hình này là sao? Muốn tao đập thằng này à?"
 
"Tôi không gọi anh đến để đánh anh ta."
 
Park Joo Yeon - người vốn im lặng - lên tiếng. Cậu đứng đó bất động bất chấp xung quanh ồn ào thế nào, nên câu nói này lập tức thu hút sự chú ý. Joo Yeon tiếp tục hỏi, giọng điệu chẳng quan tâm đến phản ứng của ai:
 
"Lee Woo Jin. Anh gọi đúng người chứ?"
 
“Phải, tất cả những tên này đều từng bị Kwon Ji Wook đánh bại.”
 
“Đồ chó! Lại lôi chuyện cũ ra làm mồi nhậu nữa hả? Đm!”
 
"Này, đợi đã, ồn quá."
 
Trong suốt thời trung học cơ sở và trung học phổ thông, Lee Woojin đã gọi những người bạn cũ của mình, những người đã từng bị Kwon Ji Wook đánh trong các cuộc ẩu đả. Lúc này, đám đàn ông mới hiểu tại sao chỉ có họ được triệu tập. Những kẻ thù cũ của Ji Wook, từng bị anh đánh cho tơi bời. Họ nghĩ, chẳng lẽ Joo Yeon muốn tổ chức một trận đấu tái ngộ? Họ nhìn về phía cậu.
 
Nhưng Joo Yeon chỉ mấp máy môi, như định nói tiếp, rồi lại im bặt. Lee Woo Jin - người vẫn im lặng quan sát - lên tiếng:
 
"Mấy người có biết đây là ai không?"
 
"Chúng tôi không biết, đó là lý do tại sao chúng tôi im lặng."
 
Theo lẽ thường, đám đàn ông này vừa không dám đến gần Joo Yeon, vừa không chủ động bắt chuyện. Kwon Ji Wook thì khỏi bàn, nhưng còn có một người đàn ông bị đánh đập dã man bị trói gần đó, rõ ràng cũng chỉ là người bình thường, trong khi tên mặt trắng này lại im thin thít, chỉ khiến người ta tò mò.
 
Lee Woo Jin vừa quan sát biểu cảm của Joo Yeon vừa đáp:
 
"Mọi người cũng biết đấy. Cái chuyện đó ấy mà. Trước đây Kwon Ji Wook khắp nơi... tấn công trẻ vị thành niên..."
 
"...?"
 
Bầu không khí chợt yên ắng. Kim Soo Hyuk - người đang lặng lẽ lắng nghe - cũng đảo mắt. Hắn thắc mắc không biết ai là người ở phía sau ai, nhưng rõ ràng đây là chuyện liên quan đến Joo Yeon.
 
Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, đám đàn ông dường như hiểu ra tình hình, bật cười khẩy một cách khó xử.
 
"Nói nhảm gì thế. Đừng bảo đó là cậu ta."
 
"Loại đó, đm, chỉ có cái mặt xinh trai, nhìn là biết nguy hiểm, mà cậu lại đi theo hắn thật à?"
 
Mấy tên có vẻ là dân giang hồ lão luyện liếc nhìn Joo Yeon, thì thầm với nhau. Nói thật, họ tỏ ra nghi ngờ. Thời đó, trong giới ăn chơi nổi tiếng, không ai không biết Kwon Ji Wook và Park Joo Yeon, nhưng khí chất Joo Yeon thay đổi quá nhiều, nên họ nghi ngờ cũng phải.
 
Kwon Ji Wook vốn nổi tiếng là kẻ bạo ngược trong vùng, đánh nhau cực phẩm. Trong những tin đồn về anh, thứ duy nhất khiến người ta liên tưởng đến điểm yếu của anh chính là lời đồn - hắn là kẻ đồng tính có sở thích kỳ quặc với trẻ vị thành niên. Khi nghĩ đến điều này, rồi nhìn kỹ Joo Yeon, dường như vẫn có thể thấy bóng dáng cậu thời niên thiếu. Mái tóc đen nhánh, làn da trắng nõn, cùng gương mặt thanh tú.
 
"Chà... nhóc, giờ nhìn lại, lớn phết rồi đấy. Nhưng mà, trải qua chuyện đó mà tinh thần vẫn không suy sụp à?"
 
"Là tôi thì nói thật, không chịu nổi đâu."
 
Trong tiếng cười khẩy, Lee Woo Jin khẽ đảo mắt. 
 
‘Phải, lớn rồi. Dù tinh thần có vẻ hơi lệch lạc.’ 
 
Park Joo Yeon - người vẫn im lặng nghe đám ồn ào - bình thản nói:
 
"Đừng nói những lời đó trước mặt người trong cuộc. Anh không biết tôi."
 
"Chưa từng gặp trực tiếp. Nhưng cậu khá nổi tiếng trong nhóm bạn chơi đó."
 
"Tại sao? Nổi tiếng kiểu gì?"
 
Giọng điệu đầy tò mò chân thành. Kim Soo Hyuk nín thở, dỏng tai nghe câu chuyện tiếp theo.
 
"Giữa các anh cũng chia sẻ ảnh riêng tư của tôi sao? Hay là video bị phát tán rồi?"
 
‘...Ơ, sao lại nói thế…’
 
Soo Hyuk nín thở, chỉ biết chớp mắt liên tục. Hắn không hiểu tại sao ảnh và video lại xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ chỉ là vô tình nhắc đến chuyện đã làm với Kwon Ji Wook? Mà nói đi nói lại, giữa đám người hung dữ đó, cậu ta vẫn có thể im lặng, quả là dũng khí đáng kinh ngạc.
 
Park Joo Yeon bất giác thở dài, vuốt mái tóc dài. Cậu vốn đang lặng lẽ nghe câu chuyện, không ngờ lại chạm mắt Kim Soo Hyuk - kẻ cũng đang âm thầm lắng nghe. Soo Hyuk mặt mày kinh ngạc, khóe môi run run không tự chủ.
 
"..."
 
"Gì vậy? Anh tỉnh rồi à."
 
Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đổ dồn về Soo Hyuk. Những cái nhìn khiến người ta bất an khiến hắn không tự giác co rúm người lại. Park Joo Yeon chống tay vào tường đứng thẳng, từng bước từng bước tiến lại gần hỏi:
 
"Lúc nãy thế nào rồi. Là tôi thấy anh đáng thương nên cho đụ anh ta trước."
 
"Ý cậu là những người này..."
 
Soo Hyuk vô thức liếc nhìn xuống phần dưới cơ thể mình, rồi ngẩng đầu lên ngay. Hành động mà hắn cảm thấy như một giấc mơ không chỉ là một giấc mơ. Nhưng quan trọng hơn, lời nói của Joo Yeon đã in vào tâm trí hắn. Những người này?
 
Soo Hyuk sốt ruột nhìn quanh. Đám đàn ông cũng vì lần đầu tiên nghe thấy điều này, và bầu không khí trở nên kỳ lạ trong chốc lát. Một lúc sau, họ mới hiểu ra ý đồ, bật cười ngượng ngùng. Ánh mắt họ đảo qua đảo lại, lén nhìn Kwon Ji Wook đang nhắm mắt dưỡng thần. Biểu cảm này cũng là lần đầu tiên. Những cái nhìn trở nên trắng trợn chỉ trong chớp mắt.
 
Soo Hyuk lắp bắp, mắt cụp xuống. Có vẻ như Joo Yeon đang lên kế hoạch để Kwon Ji Wook bị cưỡng hiếp tập thể bởi sáu hoặc bảy người đàn ông này. Tại sao cậu ta lại đẩy một người đến mức này? Soo Hyuk bỗng cảm thấy một luồng cảm xúc trào dâng trong lồng ngực.
 
"Cậu... rốt cuộc tại sao?"
 
"Gì cơ?"
 
"Tại sao... không..."
 
Giọng nói ướt át của Soo Hyuk run rẩy nặng nề. Theo suy nghĩ thông thường của Soo Hyuk, đây hoàn toàn là hành vi không thể lý giải.
 
Nếu quay lại lúc ban đầu, thật khó hiểu tại sao lại gửi ảnh khỏa thân của Ji Wook cho mình, càng không thể tưởng tượng được việc giam cầm và ngược đãi người khác sai trái thế nào. Đào sâu hơn, tâm lý méo mó của cậu ta quả thực khó hiểu. Dĩ nhiên, đây vốn là điều hiển nhiên, bởi Soo Hyuk chỉ là một người bình thường có lẽ thường hiện đại.
 
"Kỳ lạ thật. Con người cậu... tự bản thân đã rất kỳ lạ."
 
"Anh thấy tôi kỳ lạ sao?"
 
"Ừ, kỳ lạ. Rốt cuộc tại sao lại thế. Chúng tôi... chúng tôi có làm gì tổn thương cậu đâu? Không mà. Ừm?"
 
Soo Hyuk vẻ mặt sắp khóc nhưng vẫn mạnh dạn nói. Tuy nhiên, ngay sau đó, một sự yên lặng mơ hồ tràn ngập không gian. Đám đàn ông như đang nén cười, Lee Woo Jin khẽ lắc đầu. Còn Park Joo Yeon... Park Joo Yeon đảo mắt, bình tĩnh nhìn Kwon Ji Wook.
 
"Hừm. Anh thấy đấy, ký ức có thể bị ai đó xóa bỏ một cách cưỡng bức, như những gì đã xảy ra anh Ji Wook. Nhưng thực ra cứ để yên, chúng cũng sẽ tự biến mất."
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo