Chương 80
"Mẹ ơi, mẹ không đi cùng con được sao?"
"Ừ, không được đâu."
"Tại sao?"
Đôi môi hồng hào chúm chím như sắp phồng lên, khuôn mặt trẻ con đầy vẻ bất mãn. Người phụ nữ vừa xót xa trước vẻ làm nũng của con trai, vừa khó nhịn cười, cố kìm nén tiếng cười.
"Mẹ giờ có nhiều việc phải làm. Dù sao trường cấp hai cũng ngay cạnh đây, bạn bè vẫn thế thôi mà. Con thích nghi được chứ?"
"Ít nhất cũng phải chào hỏi chứ."
"Lễ khai giảng nhất định mẹ sẽ đi cùng, Joo Yeon à."
Người phụ nữ dịu dàng đáp lại rồi xoa đầu cậu con trai đáng yêu. "Lại đây, con trai, hôn mẹ một cái." Cúi người xuống, Park Joo Yeon như quên ngay sự phụng phịu ban nãy, lập tức chạy tới hôn lên má mẹ. Người mẹ cũng hôn lại vào chiếc má phúng phính của cậu.
"Đi đi. Nhớ mang sổ liên lạc về khi phát nhé."
"Vâng."
"Mẹ cũng đi đây."
“Con đi đây.”
Giọng nói ngọt ngào của Park Joo Yeon trước tuổi vỡ giọng cất lên, cậu còn cúi chào nữa. Dù tiếc nuối, nhưng biết làm sao được? Người mẹ cố gắng nở nụ cười trên đường đi làm. Park Joo Yeon mười bốn tuổi quả là đa sầu đa cảm.
Bây giờ là 8 giờ sáng. Buổi định hướng nhập học cho học sinh mới bắt đầu lúc 1 giờ chiều.
Cửa phòng khách vừa đóng lại, cậu lập tức xách chiếc cặp mới mua nhân dịp vào cấp hai và áo khoác lông vũ lên. Dù chưa đến giờ hoạt động, nhưng quá phấn khích nên chuẩn bị ra ngoài ngay lập tức.
Đúng như lời mẹ nói, năm nay Park Joo Yeon được phân vào trường cấp hai ngay cạnh trường tiểu học cậu từng học. Hầu hết lũ trẻ nhập học đều là bạn cũ thời tiểu học, nên buổi định hướng không có phụ huynh đi cùng cũng không khiến cậu xa lạ, cậu tin mình sẽ thích nghi tốt.
Đeo ba lô bước ra ngoài, thời tiết u ám mấy ngày qua cũng trở nên quang đãng. Bầu trời xanh như chúc mừng sinh nhật mười bốn tuổi của cậu. Vừa suy nghĩ vẩn vơ, vừa tránh những tảng băng dưới chân tiếp tục bước đi.
Hôm nay bước qua ngưỡng cửa học sinh cấp hai, cảm giác mới mẻ đến lạ thường. Nghĩ kỹ lại, cũng chỉ là một ngày bình thường không có gì đặc biệt. Vai cậu nhún nhẩy vì phấn khích.
Tuy nhiên, khi đến trường, tòa nhà lần đầu nhìn thấy và bầu không khí lần đầu cảm nhận lại thật xa lạ. Con đường đi tới vẫn giống trường tiểu học, có thể yên tâm, nhưng khí thế tỏa ra từ ngôi trường cấp hai lại hoàn toàn khác biệt. Park Joo Yeon căng thẳng nhìn quanh.
Những đứa trẻ ngồi trên xe bố mẹ, hay nắm chặt tay mẹ, nép sát bên cạnh cũng có. Thành thật mà nói, cậu rất ghen tị. Vô thức, Park Joo Yeon nhát gan nuốt nước bọt khô khan, hướng về phía hội trường.
Kéo cửa hội trường bước vào, ngay cả những đứa trẻ thời tiểu học chưa từng gặp mặt, thấy Park Joo Yeon cũng tỏ vẻ ngạc nhiên như đã quen biết. Khi cậu mỉm cười vẫy tay nhiệt tình, không hiểu sao chúng lại xấu hổ, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi. Cảnh tượng đó thật thú vị.
Park Joo Yeon tìm chỗ ngồi, cảm thấy ghế đầu quá áp lực. Vì vậy, khi cậu đi về phía sau, không hiểu sao lũ trẻ từng chơi cùng đổ xô tới chào đón nồng nhiệt.
"Park Joo Yeon đến rồi à?"
"Ừ, các cậu đến nhanh thế?"
"Cậu ở gần thế sao giờ mới tới?"
"Nhưng Joo Yeon đến muộn."
Nhà cũng gần, có gì buồn cười thế, nói chuyện với Park Joo Yeon rồi cười khúc khích, giọng lũ trẻ mỗi đứa một khác. Có đứa đã hơi trầm, có đứa giọng vẫn trong như ngọc.
Park Joo Yeon nheo mắt cười rồi xoa xoa sau gáy. Quả nhiên, cảm giác quen thuộc là nhất. Căng thẳng vô thức trước đó tan biến ngay lập tức, cậu nhẹ nhàng thở phào. Khởi đầu tốt đẹp.
Ồn ào huyên náo, có vẻ buổi lễ sắp bắt đầu. Loa loáng thoáng vang lên tiếng giáo viên hướng dẫn học sinh và phụ huynh vào chỗ, cùng tiếng chỉnh micro. "Bây giờ buổi lễ khai giảng cho học sinh mới bắt đầu, mời mọi người ổn định chỗ ngồi."
Dù giờ chỉ là buổi định hướng, nhưng đây thật sự là học sinh cấp hai rồi. Đồng phục cũng sắp được mặc. Còn hai tháng nữa mới đến lễ nhập học, nhưng trong lòng đã bồi hồi. Không giấu nổi sự phấn khích, nắm chặt hai tay, chăm chú lắng nghe.
Những tờ rơi hay quà khuyến mãi phát gần cuối buổi, cậu cũng cẩn thận gấp gọn cho vào cặp. Những thông tin quan trọng như ngày giờ nhập học đều ghi nhớ kỹ trong đầu. Ngay cả thông tin đã ghi rõ trong sách hướng dẫn, cậu cũng không ngừng suy nghĩ lại.
"Ái! Biết thế bảo mẹ đừng đi."
"Tại sao?"
"Đi quán net thôi."
"Thế thì về thẳng với mẹ đi. Này, Park Joo Yeon, cậu đi cùng bọn tớ không?"
Park Joo Yeon chớp mắt nhìn lũ trẻ ồn ào bên cạnh. Có lẽ mẹ vắng mặt lại tốt hơn. Vì mẹ cậu không thích mấy chỗ như quán net hay karaoke cho lắm. Dù giải thích cả ngàn lần đó không phải nơi kỳ lạ, kết quả vẫn thế.
Bây giờ không chơi thì bao giờ chơi? Park Joo Yeon lập tức gật đầu.
"Ừ, tớ cũng đi."
"Nhưng Park Joo Yeon có chơi game không?"
"Tất nhiên."
Tất nhiên, nếu quá giờ quy định, cậu sẽ bị mẹ la cho một trận.
"Ôi trời, thật á!"
"Không thể tin nổi. Park Joo Yeon trông không giống dân quán net chút nào."
"Cái gì cơ?"
Có gì đáng ngạc nhiên thế? Park Joo Yeon cười ngượng ngùng không hiểu. Hình như còn hơi tự đắc. Dù ở nhà không được chơi game quá một tiếng, nhưng trong thời gian hạn chế, cậu đã lên level và rank khá cao.
Nghĩ đã đến lúc khoe trình độ, Park Joo Yeon vừa cảm nhận không khí sắp tan nhóm, liền vội vàng thúc giục lũ trẻ tới quán net.
Ra khỏi nhà lúc hơn 1 giờ chiều, giờ mới qua hai tiếng. Giờ giới nghiêm là 5 giờ, thời gian còn dư dả. Lập tức trả trước 2 ngàn won, mở game FPS đang hot lúc đó. Và chính lúc này.
"...?"
Ngoài mấy đứa học sinh tiểu học chưa khai giảng và Park Joo Yeon, quán net vốn vắng vẻ bỗng trở nên ồn ào. Park Joo Yeon tò mò chớp mắt to nhìn quanh.
Từ cửa vào có thể thấy mấy học sinh cấp hai thân hình vạm vỡ đang xông vào theo nhóm. Bầu không khí căng thẳng đến mức chỉ cần ánh mắt chạm nhau là có thể nổ ra ẩu đả, nên Park Joo Yeon chỉ liếc mắt quan sát lén.
"A, con mẹ đó điên thật."
"Một lần thôi, ngủ xong đường ai nấy đi không được à?"
"Dưới ấy nát thế còn bảo chưa bị ai đụng vào. Xóa video cũng chẳng ai tin đâu. Đúng là đồ rẻ rách."
...Chà..., mồm thật độc... Đặc biệt là thằng cao nhất đứng đầu. Park Joo Yeon sợ hãi quay mắt lại màn hình. Cậu hiểu ra, mấy tên du côn, học sinh hư mà truyền thông hay nhắc đến chính là chúng. Để không gây chú ý, cậu nín thở ngoan ngoãn, nhấn nút bắt đầu game.
Tình hình mấy đứa trẻ khác cũng tương tự. Mấy đứa vừa bước qua ngưỡng tốt nghiệp tiểu học, làm sao không cảm thấy áp lực trước khí thế như bão táp của mấy đứa trông như vừa lên cấp hai? Ngay cả mấy đứa tự xưng là đại ca đường phố cũng chỉ biết ngậm miệng, tập trung gõ chữ trong khung chat game.
"...Ực...".
Thành thật mà nói, với Park Joo Yeon, bầu không khí nặng nề đó không phải vấn đề quá lớn. Suy cho cùng, so với mấy buổi họp gia tộc giả danh tụ tập mà mẹ cậu hay chê trách, nơi này còn tốt hơn nhiều.
Vấn đề lớn nhất lúc này là làn khói thuốc mỏng manh tràn ngập không gian.
Điên mất thôi. Từ nãy đến giờ vừa chửi bới om sòm, vừa hút thuốc không ngừng. Chưa đầy vài phút đã thấy đầu óc quay cuồng. Đặc biệt khu vực quanh chỗ ngồi nghiêm trọng nhất, không hiểu khói từ đâu ra, hóa ra ghế trước đang bốc khói nghi ngút. Park Joo Yeon ghét mùi thuốc lá không chịu nổi, lén lút cúi đầu khóc thút thít.
"Bảo đang chơi game đừng nhắn tin, con đĩ đó đúng là không hiểu tiếng người."
“Đánh cho chết, đánh thẳng vào mặt, nó sẽ ngoan ngay.”
“Chắc là tại tao đụ giỏi quá. Con bé giờ mê mệt rồi.”
“Ha ha ha!”
Tiếng ồn ào phía trước vang lên rõ mồn một qua vách ngăn. Đến nhầm chỗ rồi sao? Khử mùi thuốc về nhà cũng phiền phức. Đeo tai nghe vào cho đỡ ồn vậy.
Ngay cả những đứa trẻ tự nhận là thân thiết với các anh lớn "ngầu" ở trường cũng không chửi thề nhiều đến thế trước mặt Joo Yeon. Dòng từ ngữ tục tĩu liên tục, đặc biệt là từ thằng nhóc ngồi ngay trước mặt cậu, là một cú sốc văn hóa. Joo Yeon cảm thấy khó chịu trước hàng loạt từ ngữ xúc phạm nhưng vẫn giữ phản ứng cho riêng mình.
"..."
Thời gian trôi qua và Joo Yeon càng say mê trò chơi của mình, những lời chửi rủa dần chìm vào nền, bị át đi bởi âm thanh trò chơi. Nhưng khói thuốc lá dai dẳng lại là một vấn đề khác. Nó làm cậu khó chịu vô cùng.
Nhìn chằm chằm vào dòng khói thuốc không ngừng với sự khó chịu ngày càng tăng, Joo Yeon quyết định cậu cần nghỉ ngơi và hít thở không khí trong lành. Nếu cậu ở đây lâu hơn nữa, cậu cảm thấy phổi mình sẽ không chịu nổi. Ít nhất, đó là cảm giác của cậu.
[Các cậu, đợi chút nhé,]
Park Joo Yeon gõ trên nhóm cho bạn bè và tháo tai nghe. Cậu muốn vào toilet hít thở chút không khí trong lành. Khi đứng dậy, vô thức hít một hơi sâu. Ngay lúc đó, hình như hít nhầm thứ gì.
“...! Khụ khụ, khụ khụ…”
Khói thuốc khiến cậu ho sặc sụa, ho dữ dội như sắp chết vì ngạt. Khụ khụ, khụ khụ. Cổ họng ngứa ngáy. Park Joo Yeon đỏ mặt, gắng sức ho cho dị vật trong cổ văng ra, rồi nhận ra tiếng ho của mình vừa rồi lớn đến mức cả quán net đều nghe thấy.
"..."