Chương 81
"..."
Như vậy, ngay cả người hút thuốc cũng nghĩ là đang chỉ trích mình.
Thằng ngồi chính diện Park Joo Yeon đột ngột dừng động tác. Do cơ thể hơi nhấc lên, phần lớn cơ thể nó bị vách ngăn che khuất, chỉ thấy mắt và mũi. Nó tạm ngừng kể chuyện, kẹp điếu thuốc cháy dở, mắt mở to nhìn Park Joo Yeon.
Thật không may, đây không phải là ai khác – mà chính là gã đã buông những lời tục tĩu khó nghe nhất lúc nãy. Chết tiệt. Joo Yeon hiếm khi chửi thề, nhưng từ đó vụt qua tâm trí cậu.
Tránh ánh nhìn đầy đe dọa của tên du côn, Joo Yeon nhanh chóng lao ra khỏi tiệm net và vào nhà vệ sinh. Cậu thật sự không thể chịu đựng thêm nữa.
“...Khụ khụ, ừm…”
Dù hít thở sâu thế nào, dù đi quanh toilet ra sao, bầu không khí ngột ngạt vẫn không tan. Chắc chắn là ổn rồi. Chúng sẽ không theo ra đây chỉ để tống tiền tôi… phải không?
Nhìn đồng phục là biết cùng trường cấp hai, chắc chắn anh là một tiền bối từ chính trường cấp hai mà Joo Yeon sắp theo học. Và đánh giá qua thái độ và sự hiện diện của anh, Joo Yeon sợ rằng mình có thể trở thành mục tiêu trong ba năm tới. Cắn móng tay, Joo Yeon đau khổ suy nghĩ nên làm gì trước khi miễn cưỡng quay lại tiệm net. Mình còn có thể làm gì khác đây?
Những cậu bé khác ngồi gần đó liếc nhìn Joo Yeon bằng khóe mắt. Họ dường như đang cố gắng xoa dịu người ở phía trước bằng cách tung ra những câu đùa thô tục và những lời trêu chọc vui vẻ về phía anh. Trong khi đó, bạn bè của Joo Yeon vẫn giả vờ tập trung cao độ vào trò chơi của họ, đầu vùi vào màn hình.
"Xin lỗi mọi người..." Park Joo Yeon không hiểu sao cảm thấy mình như trở thành tâm điểm chỉ trích. Cậu rụt rè di chuyển về chỗ ngồi, và ngay lúc đó, cuối cùng cũng nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt anh ta.
"...Ặc..."
Cậu biết đây không phải lúc thích hợp để nghĩ điều này. Cậu biết điều đó hoàn toàn không phù hợp với thái độ thô lỗ của gã, nhưng… Wow, anh thực sự rất đẹp trai. Joo Yeon đã nghĩ đôi mắt của gã rất ấn tượng trước đây, nhưng bây giờ, khi nhìn toàn bộ khuôn mặt không bị che khuất của anh, nó giống như nhìn một diễn viên nhí trên TV vậy. Không – anh thậm chí còn đẹp trai hơn thế.
"..."
"...Ừm."
Thật sự là sao nhí sao? Không, không thể nào đúng được. Nếu một diễn viên đi lại ăn mặc như thế này, hành động như một tên du côn, thì chắc chắn đã lên báo với những vụ bê bối bạo lực học đường hay gì đó rồi.
Park Joo Yeon ngồi sát vào bàn, dùng hai tay xoa xoa mặt mình. Có phải vì mình đã rửa tay bằng nước lạnh không? Sao mặt mình nóng thế này?
Dù vậy, chỉ vì sợ hãi mà liếc nhìn trộm một cái, nhưng khuôn mặt sắc lạnh đang quan sát mình đã khắc sâu vào trí nhớ. Park Joo Yeon vô cớ liếc nhìn qua vách ngăn. Cậu chỉ muốn quan sát kỹ một lần.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Park Joo Yeon nhận ra mình không thể rời mắt khỏi anh ta, phản ứng của đối phương cũng vậy. Cậu không phân biệt được ánh nhìn đó là để nắm bắt cơ hội, cố ý soi xét mình, hay chỉ là cái liếc ngẫu nhiên không chủ đích.
"Hôm nay tâm trạng đã không vui, thôi về luôn đi."
"Hả? Mày thực sự đi à?"
"Ừ, sao, mày nghĩ tao đùa à? Dậy đi."
Tiếng ghế cọ xát và tiếng sột soạt từ hàng ghế đầu báo hiệu rằng họ đang chuẩn bị rời đi. Khi Joo Yeon ngập ngừng ngẩng đầu lên, thấy một thiếu niên được xem là "đại ca" đang lặng lẽ quan sát mình từ phía đối diện. Cậu không nhịn được co rúm vai.
"..."
Cậu ta im lặng nhìn Park Joo Yeon, sau đó không nói lời nào, quay người rời đi.
Sau khi bọn du côn biến mất, lũ học sinh tiểu học (sắp lên cấp hai) mới thở phào nhẹ nhõm. "Chà, thấy thằng đó chưa? Đáng sợ thật." Chúng dùng từ ngữ thường chỉ xuất hiện trong chat game, cười khúc khích.
"Park Joo Yeon gan thật đấy. Sao có thể ho to thế trước mặt nó?"
"Đó chỉ là tin đồn thôi..."
“Mọi người, thấy thằng đứng đầu lúc vào chưa? Mặt dữ thật.”
“Hả? Không phải. Không hẳn là vậy”
Park Joo Yeon lập tức phản bác. Lũ trẻ nhìn cậu đầy hoang mang, không hiểu cậu đang nói gì. Với vẻ mặt nghiêm túc khó tả, cậu tiếp tục:
“Không phải mặt dữ... mà là... thật sự rất đẹp trai?”
______
Trường học, nhà, lớp học thêm, nhà.
Nếu không phải ngày đặc biệt, Park Joo Yeon luôn sống theo một khuôn mẫu lặp đi lặp lại. Ngay cả chuột hamster hay chim hoàng yến trong lồng có lẽ cũng ít khổ sở hơn cậu.
Nhà gần trường, tan học về thẳng nhà là có thể tránh được sự quấy rối của bọn du côn. Vì vậy, Park Joo Yeon không rõ chúng là nhóm người thế nào, cũng không biết tên thành viên, càng không hiểu chúng khống chế bao nhiêu thế lực quanh đây. Cậu bé này quá chìm đắm vào cuộc sống học đường.
May mắn thay, khi năm học mới bắt đầu được khoảng một tháng, cậu mới biết được lai lịch của chúng qua bạn cùng lớp. Chỉ nghe miêu tả thôi, đó là những kẻ đáng sợ không nên dính vào, nhưng Park Joo Yeon không hề hay biết, trong cậu có tinh thần phản kháng tiềm ẩn. Khi mọi người cố tránh né chúng, Park Joo Yeon lại ấp ủ mong muốn mơ hồ được gặp nhóm đó.
Thỉnh thoảng cậu cũng leo lên cầu thang lên sân thượng, khám phá bãi rác phía sau trường, bãi đỗ xe và những góc tối khác, gần như không bỏ sót nơi âm u nào. Cậu thậm chí còn len lỏi vào đám nữ sinh hâm mộ tiền bối khóa ba, hỏi: "Mấy tiền bối nổi tiếng thường tham gia câu lạc bộ gì?" và nhận được câu trả lời "Câu lạc bộ ban nhạc." Nhưng sau đó mới biết, mấy tiền bối đó thực ra chỉ tham gia câu lạc bộ thư viện cho đỡ phiền phức.
Ý nghĩ về điều tồi tệ sẽ xảy ra nếu họ gặp nhau chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí cậu. Joo Yeon đã sống một cuộc đời quá được bao bọc đến nỗi "rắc rối" lớn nhất mà hắncậu từng trải qua là bị mẹ mắng. Cậu thậm chí không thể tưởng tượng được điều gì có thể xảy ra sai sót. Thay vào đó, cậu lại nghĩ đến việc tình cờ gặp họ với một sự mong đợi thầm kín.
Dù vậy, bằng cách nào đó, những nỗ lực trằn trọc đó dường như không uổng phí.
Một ngày xuân tươi đẹp vào giờ ăn trưa, Park Joo Yeon cẩn thận mở cửa sân thượng, phát hiện nó không khóa, liền nghĩ hôm nay may mắn thật. Dù trong lòng còn chút hi vọng, nhưng cậu và chúng đã lỡ gặp nhau quá nhiều lần, thay vì mong đợi gặp mặt, cậu hào hứng hơn với việc đặt chân đến nơi mới này.
Quên mất việc bị phát hiện sẽ bị gọi lên phòng học vụ mắng một trận, cậu đi đến lan can. Từ trên cao nhìn xuống, sân trường hóa ra như thế này sao. Gió xuân vẫn còn se lạnh, nhưng chỉ cảm thấy mát mẻ dễ chịu.
Tay vịn lan can, lặng lẽ ngắm nhìn sân vận động rộng lớn một lúc lâu, bỗng có người từ phía sau vỗ nhẹ vào vai Park Joo Yeon.
"Này."
"!"
Đó là giọng nói từng nghe một lần trước đây. Park Joo Yeon hoảng hốt suýt ngã chúi về phía trước. Dù có lan can không đến nỗi rơi xuống, nhưng chỉ mất thăng bằng thôi cũng khiến tim đập thình thịch. Ngay lúc đó, người phía sau ôm lấy eo cậu, kéo mạnh ra sau.
"..."
Trước khi hắn nhận ra điều gì đã xảy ra, Joo Yeon thấy mình đang tựa vào ngực người đó. Hắn nhanh chóng chớp mắt, vẫn cố gắng xử lý những gì đang diễn ra. Đang xoa dịu nhịp tim hoảng loạn, tiếng tặc lưỡi vang lên từ phía trên.
"Mày làm gì ở đây? Mày ngu à?"
“À, không…”
“Mày bị cô lập à? Sao lại lén lút lên đây một mình muốn chết?”
Park Joo Yeon ngẩng đầu lên cẩn thận để xác định người đang nắm chặt mình. Mùi thuốc lá vừa lạ vừa quen phả vào mặt. Một thiếu niên điển trai đang cau mày nhìn xuống, trong chốc lát, mắt Park Joo Yeon mở to.
"...? Gì vậy. Hình như gặp mày ở đâu rồi."
Tim Park Joo Yeon khẽ rung động. Ngay sau đó, một luồng rung động ấm áp lan khắp cơ thể. Rồi cậu cảm thấy tai nóng bừng, một phản ứng cơ thể mà chính cậu cũng không nhận ra.
"..."