Chương 82
Tạm thời câm nín. Cuối cùng Park Joo Yeon chỉ mím chặt môi, không ngừng quan sát khuôn mặt thiếu niên.
Thiếu niên dường như cũng bối rối không kém. Anh tiếp tục cau mày, nhìn Joo Yeon, người vẫn đang tựa vào mình. “Chết tiệt, thằng nhóc này thật sự rất đẹp”. Thiếu niên lẩm bẩm một mình. Anh không giỏi nhớ mặt người khác, nhưng một khuôn mặt xinh đẹp như thế này thì khó mà quên được.
“À, nhớ ra rồi. Này, mày với tao gặp nhau ở quán net phải không?”
"Hả?"
"Giả bộ không biết gì hả, đm, mày... mày ngồi ngay trước mặt tao ở quán net mà? Không phải sao?"
"À, vâng, vâng. Đúng..ng đúng rồi."
‘Vậy là anh nhớ. Anh nhớ mình.’
Park Joo Yeon quên đi bầu không khí căng thẳng lúc đó và mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt híp lại. Chính lúc đó, khuôn mặt của thiếu niên, vốn đã cau mày suốt, hiếm khi hiện lên vẻ bối rối. Anh như thể để thoát khỏi trạng thái đó, đẩy mạnh Joo Yeon ra xa.
"Này này, cút đi."
"Hả?"
"Cút đi. Tao sắp hút thuốc đây."
Thông thường, khi ai đó hành động thô lỗ như thế này, những người khác sẽ lùi lại, nhưng thằng nhóc nhỏ bé này không hề nhúc nhích, thậm chí không rời mắt khỏi khuôn mặt của anh. Thiếu niên vô cớ thấy bực bội.
"Chết tiệt. Tao định cho mày đi một cách tử tế vì mày cũng dễ thương, nhưng sao mày không chịu đi…?"
“Anh có thể cho em biết tên được không?”
"Gì cơ?"
"Em là Park Joo Yeon."
Khuôn mặt thanh tú, có lẽ chưa bao giờ trải qua bất cứ điều gì khắc nghiệt trong đời, một lần nữa nở một nụ cười rạng rỡ. Thiếu niên, thậm chí quên cả việc châm điếu thuốc trên miệng, nhìn Park Joo Yeon một cách trống rỗng, giống hệt cách thằng nhóc đã nhìn anh.
"Phù..."
Thằng nhóc này là loại gì vậy? Park Joo Yeon với anh là một tồn tại khá thú vị.
Đầu tiên, thật buồn cười khi cậu vẫn hành động như thể không biết anh mặc dù cậu đã ở trường trước. Rồi biểu cảm và lời nói ngây thơ không chút lo nghĩ, thật mới lạ. Đm, như được nuông chiều lớn lên vậy. Là công tử nhà giàu chăng. Thiếu niên lặng lẽ châm thuốc, nghĩ vậy. Rồi anh hít một hơi thuốc cháy rực, bình thản đáp lời.
“Kwon Ji Wook”
"Em có thể gọi anh là anh trai (hyung) không?"
"Gì cơ? Anh trai?"
"Vâng, anh Ji Wook."
Kwon Ji Wook nhướng một bên lông mày như nghe thấy điều không nên nghe. Park Joo Yeon vẫn cười khúc khích gật đầu.
"Em muốn gọi anh một tiếng anh trai."
“...Thôi được.”
“Cảm ơn anh.”
Vừa nãy còn ngang ngược tranh luận, giờ đã cung kính cúi chào, bộ dạng đó cũng khiến anh buồn cười. Kwon Ji Wook khẽ cười, vẫy tay ra hiệu đi nhanh đi. Vừa hay lúc đó, chuông báo hiệu cũng vang lên.
Park Joo Yeon lại cúi người chào sâu, với tâm trạng thỏa mãn đẩy cửa sân thượng. Ngay lúc đó, mấy đứa bạn của Kwon Ji Wook lần lượt đi vào, cơ thể cậu bị va phải. Ánh mắt của bọn con trai và Park Joo Yeon giao nhau trên không.
Trong ánh mắt đó là sự nghi hoặc với người lạ. Nhưng đó chỉ là thoáng chốc. Chúng vô tình lướt qua Park Joo Yeon, rồi thân mật xúm quanh Kwon Ji Wook. Park Joo Yeon chỉ nghiêng đầu, nhanh chóng xuống cầu thang sân thượng. Tiếng ồn ào lẫn lộn tiếng chửi thề vang lên từ phía xa.
"..."
Mãi cho đến khi bước vào lớp học, Park Joo Yeon mới nhận ra tại sao tim mình lại đập thình thịch. Cậu đã cố gắng phớt lờ nó cho đến bây giờ, nhưng ngay khi nhìn thấy anh, mặt cậu đỏ bừng, và không thể nào không nhận ra. Mỗi khi cậu nhớ lại khoảnh khắc ngắn ngủi họ lướt qua nhau, lồng ngực cậu lại xao xuyến. Park Joo Yeon vô thức che miệng... Quả nhiên, nghĩ thế nào cũng thấy anh quá đỗi đẹp trai.
Park Joo Yeon - cậu ấm như nuôi trong nhà kính chưa từng thất bại, được nuông chiều - từ hôm đó đã chủ động tìm kiếm Kwon Ji Wook. Hành trình tìm kiếm không dễ dàng, đương nhiên rồi. Mười phút giải lao giữa tiết không đủ để lục soát khắp trường, và cậu cũng không thể trốn học. Ngoài lần gặp trên sân thượng vào ngày nhập học, hầu như không có cơ hội nào khác.
Trong khoảng thời gian đó, lần đầu gặp mặt biến thành lần thứ hai, rồi lần thứ ba, thứ tư, cuối cùng trở thành cuộc hẹn mỗi ngày. Vô thức, sân thượng giờ trưa trở thành nơi hò hẹn không lời của họ.
Đến một lúc nào đó, Kwon Ji Wook ngừng hút thuốc trước mặt Park Joo Yeon. Anh bắt đầu bắt nhịp với Joo Yeon, tham gia vào các cuộc trò chuyện của cậu và trao đổi những câu đùa bâng quơ. Bất cứ khi nào Park Joo Yeon mỉm cười rạng rỡ, Kwon Ji Wook cũng sẽ mỉm cười đáp lại, một nụ cười duyên dáng của riêng anh.
Một ngày nọ, khi Kwon Ji Wook chọc vào má Park Joo Yeon bằng ngón tay, Joo Yeon cuối cùng đã hiểu cảm giác tim mình như muốn nổ tung là gì. Điều đó còn xảy ra nhiều hơn khi anh xoa đầu cậu. Sự phấn khích cứ tăng lên, từng chút một. Khi họ ở một mình, Park Joo Yeon chưa bao giờ thấy Kwon Ji Wook đáng sợ.
Nếu phải chỉ ra điều gì đó bất thường, thì đó là Kwon Ji Wook hoàn toàn phớt lờ Park Joo Yeon khi anh ở cùng nhóm bạn của mình.
Gần cuối giờ ăn trưa, khi bạn bè của anh xuất hiện, hoặc đôi khi khi họ tình cờ gặp nhau ở hành lang, Kwon Ji Wook sẽ đi thẳng qua Park Joo Yeon một cách lạnh lùng. Có một lần Park Joo Yeon cố gắng nói chuyện với anh, nhưng Kwon Ji Wook đã trừng mắt nhìn cậu dữ dội đến mức cậu phải giật mình.
Tuy nhiên, Park Joo Yeon vẫn ổn với điều đó. Mặt dịu dàng của Kwon Ji Wook chỉ mình cậu biết. Nếu là người khác, dù chỉ có hai người, chắc chắn cũng sẽ thấy lời lẽ thô lỗ của hắn.
"Nhưng tại sao anh ấy lại nói những điều đó với mình khi có những người khác ở xung quanh?"
"…Có ai chửi con không?"
Người phụ nữ, nãy giờ vẫn im lặng nhai thức ăn trong khi lắng nghe con trai mình luyên thuyên, mở to mắt ngạc nhiên.
"Vâng, ừm, nhưng hình như tính cách anh ấy vốn vậy."
“Dù vậy... chửi bới... cũng... hơi quá…”
Cậu nhanh chóng bỏ đũa xuống không giấu diếm sự khó chịu trong lòng. Khuôn mặt giống hệt Park Joo Yeon như tôn lên ưu thế gene từ mẹ, Park Ye Won giả vờ nghiêm túc lẩm bẩm, che miệng lại.
“Hình như từ khi lên cấp hai, quan hệ bạn bè mới là vấn đề?”
"Hả?"
"Không, con ăn đi."
Dù không nói lời đó, Park Joo Yeon vẫn nhai chậm rãi. Có nên nói gì không? Trực giác của Park Ye Won mách bảo, bước ngoặt cuộc sống học đường của con trai chính là lúc này. Sau này có kết bạn tốt hay không, phụ thuộc vào hiện tại. Bà do dự một chút, lại bổ sung.
"Joo Yeon, con luôn nhút nhát thế, có người như vậy bên cạnh, có lẽ tính cách cũng sẽ cởi mở hơn..."
"Con chơi rất điên ở ngoài."
"Được, cứ cho là vậy đi. Nhưng mẹ cảm thấy, đứa trẻ gọi là 'anh' đó, hình như không ổn lắm."
"Tại sao?"
“Nó chỉ là đứa trẻ, vậy mà còn biết chửi bới.”
Đó là suy nghĩ thẳng thắn của Park Ye Won. Nghe lời con trai kể, đứa trẻ đó rõ ràng không phải dạng chơi bình thường. Nói thẳng ra, đó là đứa chơi rất điên. Để đứa trẻ như vậy bên cạnh con trai bảo bối của mình? Tuyệt đối không được. Chỗ quạ đậu, cò đừng tới, câu này không phải nói đùa.
"Anh ấy đối xử tốt với con."
“Khi ở với người khác thì sao? Cũng tốt với con không?”
"..."
“Chửi bới ngày càng nhiều sẽ thành bạo lực, bạo lực ngày càng nghiêm trọng sẽ thành giết người. Nghĩ kỹ đi, đứa trẻ đó thật sự tốt chứ?”
Giọng nói thì thầm khiến Park Joo Yeon bỏ thìa xuống với vẻ mặt khó chịu. Thấy con buồn bã, lòng người mẹ Park Ye Won mềm lại, giọng điệu dịu dàng dỗ dành.
"Con trai, giờ mẹ không mắng con. Hiểu không?"
"Con biết rồi."
"Joo Yeon thích anh đó lắm à?"
"Rất thích."
"..."
Đứa trẻ bày tỏ yêu ghét rõ ràng như vậy thật hiếm. Không biết đó là tốt hay xấu, chính bà cũng không nắm được, Park Ye Won nén nỗi bất an, cười xòa.
"Được rồi, có chuyện gì phải nói thẳng với mẹ."
"Không sao đâu, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Park Joo Yeon mơ hồ cảm nhận được sự lo lắng của mẹ, cậu cũng hiểu đại khái mẹ đang lo nghĩ gì. Nhưng những lo lắng đó đều thừa thãi. Ngay cả từ góc nhìn của cậu, quan hệ giữa cậu và Kwon Ji Wook cũng không tệ trên phương diện khách quan.