Chương 88 - H+
⚠️ CẢNH BÁO NỘI DUNG NHẠY CẢM - Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.
“Này, này. Ra ngoài một lát.”
Người phấn khích nhất là Lee Woo Jin. Hắn đứng cạnh Ji Wook bận rộn chuẩn bị gì đó, thu hút sự chú ý của Joo Yeon. Cậu không nhịn được cười nhạt. Hắn ta có vẻ mong đợi khoảnh khắc này hơn ai hết, thậm chí hơn chính bản thân.
Woo Jin dùng chân đá nhẹ gã đàn ông đang say sưa liếm lỗ. Gã đàn ông tiếc nuối lùi lại nhưng ngay lập tức nhận thấy thứ trong tay Woo Jin và cười khúc khích. Nghe như tiếng lợn kêu. Đó là cây gậy bóng chày bằng gỗ, chính xác hơn, cán gậy được bọc bao cao su. Đám đàn ông cười ầm lên, túm tóc Ji Wook đang loạng choạng lôi dậy.
Họ hành động như gió, trật tự rõ ràng. Một người nhanh chóng trải ra đủ loại dụng cụ, người khác lột bỏ còng tay Ji Wook. Một kẻ khác nắm chặt thân hình lảo đảo, giữ vững. Để hủy hoại một người, lũ côn đồ này bày ra bộ mặt có tổ chức đến rợn người.
Ai đó túm sợi dây thừng treo từ trần nhà và buộc chặt nó quanh cổ tay Kwon Ji Wook. Dù còn sức, anh vẫn giãy giụa và cố gào lên, không ngờ bị đánh mạnh vào sau gáy. Do hai tay bị treo lơ lửng, anh không ngã xuống đất. Đầu ngón chân chạm đất, thỉnh thoảng có xu hướng rời khỏi mặt đất, như sắp trượt ra, thân hình đung đưa bên bờ vực khiếp đảm.
Người đàn ông phía sau Kwon Ji Wook nhấc một chân anh lên cao, lỗ hậu lộ rõ. Woo Jin cười khẩy, dùng cán gậy đâm mạnh vào lỗ. Cuối cùng, lỗ không chút cản trở nuốt chửng đầu gậy, không cho thành trong cơ hội thích nghi, nhanh chóng đi sâu, tiếng thét rợn người bùng phát.
“Aah, khụ, a! Hừ, ực, chết tiệt, hừ……”
“Thằng này vẫn còn sức chửi thề, hả?”
“Tao sẽ, giết, hừ, tất cả bọn mày……khụ…….”
Cây gậy dài thô bạo không thương tiếc đâm vào, đập mạnh lên bụng, bộp bộp. Chân còn lại nâng đỡ cơ thể đã run rẩy. Một kẻ nắm chặt bộ phận sinh dục Ji Wook đang gần ngất, bóp mạnh, lắc dữ dội như vắt kiệt. Khi nhiệt lượng bị ép buộc dồn vào bụng dưới, Ji Wook ngửa mặt nhìn trần nhà, phát ra âm thanh kỳ quái không phải rên cũng chẳng phải thét, co giật.
Ha ha ha! Tiếng cười vui vẻ bùng nổ. Họ thay phiên lắc cây gậy cắm trong mông Ji Wook, và trong khi anh không đề phòng, họ rút cây gậy đang mắc sâu bên trong ra. Cảm giác rợn người như nội tạng bị kéo theo khiến Ji Wook giãy giụa trên không, gân thái dương nổi lên.
"..."
Đến mức này, Soo Hyuk không thể không có cảm xúc. Đó... không phải hơi quá sao? Cảm nhận sự bồn chồn của Joo Yeon, cậu liếc nhìn Soo Hyuk rồi lên tiếng:
“Anh không có câu hỏi nào cho tôi sao?”
“Đ-đã đến lúc dừng lại rồi…….”
"Đừng nói mấy lời này, hỏi thế chán lắm."
Soo Hyuk nghiêm túc nhìn Joo Yeon, nghĩ thầm càng nói những lời này, độ tin cậy từ quá khứ cậu ta thổ lộ càng giảm.
"Ví dụ, làm sao trả hết đống nợ đời phiền phức kia, những chuyện này. Không hứng thú sao?"
Thật lòng, hắn có chút tò mò. Soo Hyuk quay mặt đi, giả vờ không quan tâm. Rõ ràng nói bị Ji Wook quấy rối, rốt cuộc làm sao tạo ra tình huống trước mắt, khiến người ta nghi hoặc. Rất lâu sau, Joo Yeon vẫn không có ý định mở lời trước, cuối cùng hắn thở dài hỏi:
“……Tôi tò mò. Kể tôi nghe đi.”
“……Ừm…….”
Park Joo Yeon vừa lau cằm vừa đảo mắt nhìn quanh. Ánh mắt cậu dừng lại trên Kwon Ji Wook. Một gã đàn ông đang nâng hai chân Ji Wook lên, ép chặt. Nói chính xác hơn, cánh tay cơ bắp dày của hắn ta móc dưới đầu gối Kwon Ji Wook, và chân anh vung vẩy tự do theo mỗi cú thúc mạnh. Mỗi khi dương vật đối phương đâm sâu vào, Ji Wook lại cong người lên, dương vật cương cứng của anh đập mạnh xuống bụng dưới phát ra tiếng "bịch" đục.
Hoàn toàn là góc nhìn của người thứ ba. Như đang xem một cảnh phim khiêu dâm có Ji Wook làm diễn viên chính. Đúng vậy, từ lúc nào tình thế đã đảo ngược như thế này? Joo Yeon vừa lần giở ký ức vừa lẩm bẩm.
"Chắc là chuyện mùa đông tám năm trước. Nơi cuối cùng chúng tôi làm chuyện đó là thư viện.”
"Làm chuyện đó trong thư viện?"
“Đó là phần ít đáng tin nhất, đúng không? Tôi biết. Tôi không bao giờ tưởng tượng chúng tôi sẽ đi xa đến thế.”
"..."
“Nó giống như bất kỳ ngày nào khác. Tôi đang mút dương vật của anh ấy như thường lệ trong khi bị quay phim, và đột nhiên anh nói, ‘Mày không nên bắt đầu học bây giờ sao?’ Anh nói sẽ dạy tôi. Đang nói cái gì vô cớ thế không biết."
Kim Soo Hyuk lắng nghe chăm chú, hơi nhíu mày. Trong đầu như có thứ gì mơ hồ chen vào. Dòng suy nghĩ vốn trôi chảy bắt đầu kêu cót két, như từ chối tiếp tục. ...Cái gì đây? Rốt cuộc cảm giác này là gì? Soo Hyuk nghiêng đầu bối rối.
"Nhưng hôm đó anh ấy thật sự dắt tôi vào thư viện. Lúc đó bên cạnh tôi chắc có hai anh nữa. Tôi nhớ hôm đó không lâu."
“Không phải vì đó là thời gian thi cử sao? Cậu nói là mùa đông mà.”
"Không phải, không phải vậy, chỉ là hôm đó lạnh lắm. Khoảng thời gian thi đại học nhỉ? ...Nhưng tiền bối cũng buồn cười thật, tiền bối nghĩ anh ấy là người sẽ vào thư viện trong thời gian thi cử sao?"
Joo Yeon bật cười khúc khích. Cậu nhìn Ji Wook đang thở hổn hển, ánh mắt như nói ‘Sao anh đã khóc rồi?’, chu môi lẩm bẩm rồi tiếp tục câu chuyện bằng giọng trầm.
"Có lẽ tiền bối khó hình dung, nhưng tôi ngày xưa... thật sự... hơi ngây thơ? Nên dù anh ấy tệ thế nào, tôi vẫn tin anh Ji Wook. Tôi còn nhớ đã vui mừng thầm khi nghĩ hôm nay anh sẽ tha cho tôi. Nhưng vừa vào thư viện, anh đã túm tóc tôi lôi vào nhà vệ sinh."
"..."
"Nếu là nhà vệ sinh phòng nghỉ còn đỡ. Kết quả bị nhét vào nhà vệ sinh khu đọc sách. Tính tình tệ nhỉ? Sợ ồn ào ảnh hưởng trẻ con học bài, đau cũng không dám kêu. Lúc đó khổ sở lắm."
"Có chuyện đó thật sao?"
"Ừ, tất nhiên. Có mà. Thật đấy."
“Không, cậu…”
Soo Hyuk lại nghiêng đầu. Vấn đề không nằm ở diễn biến câu chuyện. Bản thân Joo Yeon vô hồn lẩm bẩm đã rất kỳ lạ. Cậu ta trông như người mất hồn.
Dù là nói dối, cũng nên diễn cho ra vẻ. Đây không phải chủ đề có thể kể bình thản. Soo Hyuk cố kìm nén không đào sâu.
"Nhưng... lúc đó tôi thế nào nhỉ. Chân tay bị băng dính trong quấn chặt, miệng cũng bị bịt. Kết quả bị bỏ lại như thế."
"Cái gì?"
“Anh ấy bỏ đi. Với hai hoặc ba máy rung bên trong tôi, đang bật, anh ấy cứ thế bỏ đi. Tôi đau đớn và buồn bã đến mức khóc, nhưng anh ấy nhìn tôi như không có chuyện gì và nói rằng nó thật chán.”
"..."
“Anh ấy nói sẽ đi quán net và bảo anh khác đi cùng trông chừng tôi, rồi anh ấy tự mình bỏ đi. Anh có thể tưởng tượng được người đó đã làm gì với tôi khi chúng tôi ở một mình không.”
Soo Hyuk người đã lắng nghe với vẻ mặt cau có, cuối cùng quay đầu đi. Ưm, một tiếng rên nhỏ thoát ra từ hắn, và Park Joo Yeon nhún vai.
“Có chuyện gì vậy? Có vẻ như anh không thích điều này.”
“Đừng nói về nó một cách nhẹ nhàng như vậy… Nó không phải là chuyện để đùa.”
Trong câu chuyện của Joo Yeon, hình ảnh Kwon Ji Wook và Ji Wook đang bị hai dương vật to lớn kẹp bên trong đau đớn gào thét ở không xa tạo nên sự chia cắt quá mạnh. Joo Yeon kể lại bình thản đến mức Kim Soo Hyuk bắt đầu nghĩ rằng có điều gì đó không ổn với chính mình khi lắng nghe.
"Sau đó Ji Wook có đến thư viện nữa không?"
"Tôi biết sao được? Sau chuyện đó, tôi và anh chấm dứt luôn. Không gặp lại."
"..."
"Dù sao, điểm chính chưa tới. Anh Ji Wook đã không quay lại sau khi anh ấy bỏ đi.”
Nghe như một câu chuyện được bịa đặt bởi một người mắc chứng hoang tưởng. Soo Hyuk nhắm mắt lại và tựa đầu vào cây cột. Đầu hắn bắt đầu đau nhói. Nghĩ lại thì, thằng này đã đập đầu mình vào tường trước đó. Đó có thể là lý do.
Nhưng không hiểu sao từ nãy đến giờ, những mảnh ký ức mơ hồ cứ lởn vởn trong lòng. Tại sao lại là thư viện? Sao cứ phải thư viện? Khi Kim Su Hyuk suy nghĩ về điều này, Park Joo Yeon tiếp tục câu chuyện của mình.
"Người đi cùng cũng chán vì lâu quá. Tôi tưởng sẽ cởi trói cho tôi cùng đi, nhưng không. Hắn cũng bỏ chạy. Quá đáng thật. Ít nhất tắt nguồn dùm cái."
Joo Yeon cúi mắt, xoa xoa đầu ngón tay. Vô nghĩa miết móng tay nhẵn bóng.
"Không biết bao lâu, cảm giác không còn. Chỉ vì các anh bảo im nên mỗi lần có người qua tôi đều nín thở. Nghĩ rằng chờ vậy họ sẽ quay lại cởi trói. Nhưng tối mịt cũng không thấy. Đến đèn nhà vệ sinh cũng tắt, tôi sợ quá nên khóc thút thít. Tiếng khóc lớn dần, cuối cùng bác bảo vệ phát hiện. Giờ nghĩ lại... vẫn rùng mình."
Giọng điệu bình thản suốt cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt. Park Joo Yeon nhẹ nhàng hắng giọng và ngẩng đầu lên lần nữa. Người đã bỏ rơi cậu trong buồng nhỏ đó giờ đây đang bị giẫm đạp trước mặt cậu, khóc không thành tiếng.
"Thế nên... kết quả thế nào nhỉ. Bác bảo vệ thấy tôi liền báo cảnh sát. Nhưng... từ đây, ký ức hơi mờ. Lúc đó hoảng loạn quá..."
"..."
"Đúng lúc mẹ đang tìm tôi. Vì trời tối chưa về, mẹ cũng báo cảnh sát. Mẹ tôi hay phóng đại. Tối hôm đó ngồi đồn, tôi đã khóc suốt, mẹ nhìn thấy cũng khóc òa. Khóc còn thảm hơn tôi, cảnh đó tôi nhớ rõ lắm."
Soo Hyuk im lặng lắng nghe. Bỗng mùi thuốc lá mùa đông hăng hắc lướt qua mũi. "À, vừa rồi là gì nhỉ?" Soo Hyuk chớp mắt.
‘Ghét học quá... Sao mình lại đến đây nhỉ?’
‘Muốn giúp thằng em quen học thêm.’
Những lời thì thầm thỉnh thoảng hiện lên. Nhớ lại, lần đầu gặp Ji Wook là khi nào? Cố kéo ký ức chôn vùi lên ý thức, chân tay bắt đầu tê lạnh.
‘Muốn xem không?’
‘Cái gì?’
‘Mày không tò mò về cách tao dạy sao?’
Âm thanh leng keng quen thuộc ngày nào văng vẳng bên tai Soo Hyuk. Đợi đã, đừng thế, sao giờ lại nhớ chuyện ngắn ngủi mà ngày đó cứ tưởng thú vị? Soo Hyuk cắn chặt môi dưới.
“Dù sao thì, mặc dù nó đến tai cảnh sát, nhưng học sinh cấp hai có thể làm gì? Sau đó, anh Ji Wook đã để tôi yên. Anh ấy thậm chí còn bị phạt lao động công ích. Trống rỗng nhỉ. Vì tôi cũng chẳng làm gì."
"...Biết rồi. Giờ cậu không cần nói nữa."
"Sao cơ? Tôi chưa nói xong mà."
“Chỉ là… cậu có thể ngừng nói bây giờ không?”
Hành động của Soo Hyuk có chút khác thường, Joo Yeon nhận ra liền hơi nghiêng đầu đón ánh nhìn. Đôi mắt mở to của cậu chớp vài lần.
"Tiền bối có tin câu chuyện của tôi không?"
Park Joo Yeon nhìn chằm chằm vào cậu ta bằng đôi mắt đen kịt đặc trưng của mình. Kim Soo Hyuk không thể trả lời. Chưa từng tương tác trước đây với nhau nhưng chỉ một ký ức tương đồng cũng khiến lòng dậy sóng, điều hắn không ngờ tới.
“Đ-đó…”
"Kim Soo Hyuk!"