Chương 89 - H+
⚠️ CẢNH BÁO NỘI DUNG NHẠY CẢM - Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.
"Kim Soo Hyuk!"
Tiếng gọi tên đột ngột khiến Soo Hyuk giật nảy người. Chưa kịp nhận thức, đã quay đầu như thói quen. Ở đó, Ji Wook toàn thân dập nát đang thở hổn hển lẫn tiếng khóc, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía này. Sau khi bị xâm phạm trên không, Kwon Ji Wook bị ném xuống tấm thảm, tay anh bị trói bằng một sợi dây thô ráp làm chảy máu. Anh vươn tay và cố gắng bò về phía Kim Suhyeok.
“Kim, Kim Suhyeok. Hức, Kim Suhyeok! Chết tiệt, giúp tao. Cứ giúp tao thêm một lần nữa…! Á! Hức, ực!”
Ngay lúc đó, đầu Kwon Ji Wook đột nhiên bị giật ngược ra sau. Ai đó đã túm lấy tóc định bỏ chạy, lôi lại. Ji Wook bò bốn chân, phía sau có người áp sát, thô bạo nhét vào. Khi bên trong bị thúc vào nhanh chóng như một con vật, đùi anh run rẩy và co thắt. Với đầu ngửa ra sau, miệng Kwon Ji Wook không thể khép lại, người khác nhổ nước bọt vào rồi cười khành khạch.
Ngay sau đó, người đàn ông thậm chí dùng lưỡi liếm láp khuôn mặt anh một cách biến thái. Có lẽ sắp xong rồi, hắn đập mạnh cơ thể Ji Wook đến mức âm thanh đục ngầu vang lên, như muốn vắt kiệt sức sống, rồi đột ngột quăng Ji Wook ra. Giao ban kết thúc trong chớp mắt.
Người khác thấy Ji Wook chưa ngã hẳn, lập tức lật lại, như lặp lại động tác trước nhưng có vẻ chưa thỏa mãn, hắn ta kéo mạnh phần thân trên của anh lên và túm lấy cổ Kwon Jiwook bằng cả hai tay.
“Ưm, l-làm ơn, giúp… tôi…”
“Tôi, tôi…”
Đồng tử Soo Hyuk co rúm. Những kẻ đang bạo hành Ji Wook dừng lại, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Soo Hyuk. Mày định làm gì? Mày sẽ chọn gì? Mỗi đôi mắt lấp lánh đều chất vấn như vậy.
“Hức, hức, tôi, tôi chưa bao giờ làm những chuyện như vậy. Hừ, chết tiệt. Làm ơn cứu tôi…!”
Ji Wook mặt đỏ bừng vừa khóc vừa ấp úng. Anh vẫn khăng khăng mình vô tội, khẳng định chưa từng làm. Ánh nhìn Soo Hyuk bắt đầu dao động. Hắn không biết nên tin lời nào. Lý trí hiểu, nhưng sâu thẳm... hiểu cái gì?
"..."
"..."
Những ngày qua, bao tin đồn về Ji Wook chỉ có thể giả vờ không nghe. Những nghi ngờ về những ngày đi học của anh đã lảng vảng trong một góc tâm trí mình không thể bị phớt lờ nữa. Hắn muốn buông bỏ cảm giác tội lỗi rằng mình đã đẩy Kwon Ji Wook đến bờ vực chỉ bằng một bức ảnh. Nó có thể dễ dàng được biện minh bằng một lý lẽ đơn giản.
‘Bị như thế cũng đáng, không phải sao?’
Soo Hyuk tránh ánh mắt Ji Wook, quay đi. Đây là kết luận sau nhiều suy nghĩ. Dù phần trên gần như ngửa ra sau, Ji Wook vẫn trợn mắt theo dõi từng cử chỉ của Soo Hyuk. Bị bàn tay siết cổ lắc lư như trêu ngươi, anh vặn vẹo thảm hại, mặt mũi nhăn nhó.
“Ưm, buông… ra. Chết tiệt, Kim Soo Hyuk!"
"..."
Soo Hyuk nhắm mắt chặt. Bên cạnh, Joo Yeon nhìn Soo Hyuk với biểu cảm khó hiểu. Nhưng hắn nhất quyết không nhìn Ji Wook.
"Mày, sao mày có thể...! Khụ, sao có thể tin lời thằng khốn đó...!"
“Wow, chết tiệt. Miệng Kwon Ji Wook luôn ồn ào thế này sao?”
"Này, bắt nó im đi. Thằng này sức sống mạnh mẽ thật."
“Cứ đánh hắn nửa sống nửa chết đi.”
Một người đàn ông vạm vỡ lẩm bẩm một cách lạnh lùng và đứng dậy, lắc chân. Kẻ đang siết cổ, không ngừng đẩy hông lên tạm buông Ji Wook, chuyển sang ôm lấy anh. Bắp tay to khỏe từ từ nhưng mạnh mẽ đè lên khí quản, sắc mặt Ji Wook dần tái đi. Ngay lúc đó, bụng trần của anh ta bị đôi giày đinh húc mạnh một cái. Đó không chỉ là một cú đá đùa giỡn.
"...A!"
“……Wow… haha! Chết tiệt. Làm lại đi, mạnh hơn. Chặt vãi. Chết tiệt, tao suýt ra.”
“Thật sao? Vậy thì đây nữa. Này, tỉnh dậy đi.”
"Ư ư..."
Có đút vào hay không đã không quan trọng. Bọn họ với chuyện tình dục không còn hứng thú, đánh nhau tập thể còn phấn khích hơn. Nhưng Ji Wook thì không. Dù bị ai đó phía sau lắc lư thế nào, một khi đau đớn tăng lên, hưng phấn không tránh khỏi giảm sút. Lần này, nắm đấm của ai đó đấm vào vùng bụng trên của Kwon Ji Wook. Kwon Ji Wook run rẩy, mí mắt rung rung. Nỗi đau vượt quá sức tưởng tượng, và tầm nhìn của anh quay cuồng. Ngay cả oxy cũng chậm trễ, trước mắt trắng xóa rồi lại chìm vào bóng tối, lặp đi lặp lại.
"Ha, ừm... Thằng đĩ này. Mỗi lần tao đánh hắn, hắn lại co chặt lại.”
Người đàn ông gầm gừ và lẩm bẩm, rồi buông cánh tay đã vòng quanh cổ Kwon Ji Wook. Tay vừa nhả, Ji Wook đã đổ ập xuống. Khi rút dương vật đã đút vào tận cùng, tinh dịch đặc quánh do bị khuấy nhiều lần chảy ra thành dòng. Những người đàn ông cười phá lên khi nhìn thấy cảnh đó và thay phiên nhau tát mạnh vào mông anh. Dưới những cái tát tàn nhẫn, lại một mảng da thịt rách toạc.
Lee Woo Jin, kẻ thỉnh thoảng cương lên thì đút vào giải quyết dục vọng rồi lại trốn vào góc nghỉ ngơi, có vẻ chán, lại lững thững đi tới. Mỗi lần Woo Jin tham gia vào đều làm chuyện kỳ quặc. Đầu tiên lộn ngược gậy bóng chày, đẩy mạnh từ mặt đánh to, rồi không biết lấy đâu ra túi ni lông trùm lên mặt, ép chặt bụng dưới đẩy qua đẩy lại. Có lẽ vì thế, mỗi khi hắn tới gần, những kẻ khác đều liếc nhìn đầy mong đợi.
“Mày nhìn cái gì? Chết tiệt. Cứ làm những gì mày đang làm đi.”
“Thằng khốn nhàm chán.”
Woo Jin huýt sáo nhặt một vật dài mảnh, đột ngột đá lật vai Ji Wook đang nằm ngang khiến anh lập tức ngửa ra. Toàn thân chi chít vết tay và giày đinh đỏ sẫm, cùng vài vết không rõ bị gì đánh. Ngày mai chắc toàn thân sẽ bầm tím. Woo Jin cười khẽ, nắm lấy dương vật Ji Wook.
"...Ư, ừm..."
“Sau khi bị đánh đập như thế này, mày ít nhất cũng nên cảm thấy dễ chịu vì thương hại chứ. Đúng không?”
“Mày là người nói rằng hắn sẽ cảm thấy dễ chịu nếu mày bóp cổ hắn, nên đừng tỏ vẻ tử tế nữa, thằng bệnh."
Tiếng ồn trong tai Ji Wook chỉ là âm thanh mơ hồ. Anh bị đánh đến mức ý thức mơ màng, suýt nữa ngất đi. Ngay lúc này, cơn đau như điện giật từ dưới bắn lên khiến anh trợn mắt. Ji Wook quằn quại rên rỉ.
"...! A...!!"
Toàn thân đã đau nhức, gần như không còn chỗ nào đau hơn. Nước mắt lạnh lại trào ra, rốt cuộc là sao vậy, anh nhìn xuống dưới thấy Woo Jin đang thô bạo đưa một ống thông niệu đạo dài vào. Dù đã trải qua vài lần, kích cỡ này vẫn khó chịu nổi. Hàm dưới Ji Wook mở rộng bắt đầu run rẩy.
“Này, banh ra một chút. Cố gắng thư giãn đi.”
“Làm sao mà banh cái lỗ đái ra được?”
“Chỉ là cách nói thôi. Ồ, nó đang vào rồi. Nếu may mắn, chúng ta có thể đưa nó vào hết.”
“Ở bệnh viện tao từng thử cái đó. Chà, thằng chó điên.”
Tiếng cười thô tục nối nhau, trêu chọc lẫn nhau. Dù vậy, Ji Wook vẫn không với tới dưới được, chỉ nửa trên lắc lư, cơ thể vặn vẹo đau đớn. Cuối cùng, đút vào tận cùng, Woo Jin xoay đầu đút ra vào lỗ niệu đạo hẹp như khám phá bí mật bên trong.
Tuyến tiền liệt sâu nhất bị đầu đút chạm vào liên tục kích thích. Thế là, đùi Ji Wook mở rộng, toàn bộ dương vật bị nắm chặt lắc mạnh. Đó là bản năng muốn đón nhận khoái cảm từ bụng dưới dâng lên. Nơi tận cùng của đau đớn, niềm vui như sợi tơ mỏng quá ngọt ngào khiến eo cũng đung đưa. Khi anh gần đạt cực khoái, Lee Woo Jin rút ống thông ra một cách dứt khoát.
“……! ……!”
“Wow, chết tiệt. Nó như một cái vòi phun, một cái vòi phun.”
"Có vẻ Ji Wook chịu nhiều đau đớn nhỉ."
Tinh dịch đặc quánh phun ra theo từng cú đẩy hông. Mặt trong đùi đầy lực rung nhẹ, ngón chân cong quẹo xuống đệm. Nhưng hành động này không dành cho Ji Wook. Nó phải xây dựng hoàn hảo một tác phẩm nghệ thuật bạo hành cho khán giả duy nhất.
Ngay cả sau khi xuất tinh một lần, ống thông lại được đưa vào. Kích thích mạnh mẽ, không ngừng khơi gợi khoái cảm. Ép xuất tinh vài lần, cơ thể nhạy cảm dần, dù chỉ xoay nhẹ nút cũng dễ dàng lên đỉnh khô. Vì ồn ào quá, bịt miệng bằng vải và băng dính đã được một lúc.
Khi niệu đạo trống rỗng bắt đầu co giật, hắn nắm chặt dương vật và xoa đầu dương vật nhanh chóng. Kwon Ji Wook bắt đầu la hét và nức nở ngay cả khi miệng bị bịt. Eo lắc lư trong không trung như treo lơ lửng. Khi anh cố gắng tránh bàn tay dai dẳng đang xoa đầu dương vật, những người khác giữ chặt xương chậu của anh để không thể di chuyển.
"...Ư ư! Ư ư ư! Ư...!!"
Khoảnh khắc Ji Wook nhắm mắt, từ khe hở giữa đầu dương vật căng phồng và lòng bàn tay Woo Jin, chất lỏng đặc xối xả. Thân thể căng cứng run rẩy, hứng chịu cơn cực khoái cuồn cuộn. Ngay cả khi bàn tay tiếp tục di chuyển nhanh chóng không ngừng, chất lỏng vẫn tiếp tục trào ra từ đầu dương vật của anh. Đó không còn là khoái cảm nữa. Một khi nó vượt qua ngưỡng, nó trở thành một dạng đau đớn khác.
“Đm, đúng là cái giếng tốt.”
Bọn đàn ông trầm trồ nắm lấy dương vật lại cương lên lắc lư. Sau đó họ trao đổi ánh mắt. ‘Hãy làm hắn một lần nữa.’ Thấu hiểu ý nhau, họ xô xé mở rộng chân Ji Wook còn hồn xiêu phách lạc.
"..."
Soo Hyuk cúi đầu và lắng nghe toàn bộ cảnh tượng bằng tai mình. Hắn đột nhiên muốn hỏi Park Joo Yeon cùng một câu hỏi mà bản thân đã được hỏi.
‘Park Joo Yeon, cậu cảm thấy gì khi nhìn thấy điều này? Cậu đang nghĩ gì lúc này?’
Hắn không đoán được suy nghĩ cậu ta. Ngay từ đầu, việc thực sự hiểu được tâm trí của một người là không thể trừ khi bạn hoàn toàn ở trong tình huống của họ. Kim Su Hyuk biết điều này, vì vậy hắn ta không nói gì với Park Joo Yeon, người đã lên kế hoạch cho tất cả cảnh tượng khiêu dâm này.
"Chà, hôm nay xuất đủ lượng cả tuần, thật luôn."
"Mày xuất sớm đấy."
"Đm mày chết đi..."
Hành động đang đạt đến cao trào. Họ trò chuyện với nhau, thân thiện một cách kỳ lạ, như thể họ đang hàn huyên. Kwon Ji Wook, giữa họ, liên tục mất và lấy lại ý thức trong suốt quá trình liên tục bị dày vò. Nút niệu đạo lại xuất hiện trước mặt. Sau đó, ai đó dẫm lên dương vật mềm nhũn của Kwon Ji Wook, cả ống thông và tất cả. Họ thậm chí còn dùng gót chân để ấn xuống bìu anh, ép đến mức cong queo cũng không ngừng.
“Sao thằng khốn này không phản ứng gì vậy?”
“Á, chết tiệt. Khoan đã. Giày tao dính nước tiểu rồi. Cái này…!”
Ji Wook kiệt sức đến mức không thốt nên lời, run rẩy, cuối cùng tiểu không tự chủ. Kẻ đạp lên hạ thể hoảng hốt nhấc chân lên.
Tấm đệm ướt sũng lại thấm đẫm, nhìn cảnh tượng, Woo Jin đột nhiên chĩa dương vật của mình vào Ji Wook. ‘Thằng này cũng bài tiết, lẽ nào tao không được?’ Hắn nghĩ phải hoàn thành quá trình này thật hoàn hảo. Ngay sau đó, đầu dương vật dày phun dòng nước tiểu mạnh mẽ. Kwon Ji Wook theo phản xạ nhắm chặt mắt.
“À, khoan đã. Tự nhiên tao thấy buồn nôn.”
“Nếu mày không thích thì đừng nhìn, thằng khốn.”
“Sao lại tiểu vào mặt hắn khi có nhà vệ sinh ngay đó?”
Người đàn ông vừa làm ầm ĩ nhanh chóng thay đổi biểu cảm và cười. Hắn ta túm lấy đôi chân vẫn còn co giật của Kwon Ji Wook, chĩa đầu dương vật vào lỗ hậu, và tiểu khắp người anh. Những người khác đang đứng xem cũng đến và tiểu vào anh một cách bừa bãi.
Ngay khi Lee Woo Jin định cười mãn nguyện, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau.
"Lee Woo Jin."
Joo Yeon không biết từ lúc nào đã đến, mặt vô cảm quét nhìn tấm đệm hỗn loạn. Xử lý hậu sự Ji Wook được giao toàn quyền cho Joo Yeon. Cậu nói, đợi mọi chuyện kết thúc đại khái, sẽ đưa anh ta về nhà, từ từ nghĩ cách an bài...
Joo Yeon im lặng nhìn đi nhìn lại giữa Ji Wook không thể thẳng lưng và Woo Jin. Lee Woo Jin cười gượng, chỉnh lại quần.
“…Tôi sẽ đưa hắn lên xe và dọn dẹp sạch sẽ. Tôi quên mất. Xin lỗi.”