Chương 98 - Ngoại Truyện 2 (1)
Ngoại truyện 2. Bạn đời
Kwon Ji Wook lại mơ. Giấc mơ hiếm khi xuất hiện trước đây giờ đã trở thành cơn ác mộng hàng đêm kể từ khi xuất viện. Tại sao lại gọi là ‘hành hạ’? Bởi vì giấc mơ đơn giản, trong đó một Park Joo Yeon trẻ tuổi khóc lóc và nói về sự trả thù, dần dần bắt đầu đi chệch hướng khi những ngày trôi qua.
Điểm khởi đầu là khi nhân vật chính trong mơ chuyển từ Joo Yeon sang Ji Wook. Không biết từ lúc nào, chính Ji Wook trở thành kẻ khóc lóc, còn Joo Yeon là người khiến anh đau khổ. Dù vậy, Ji Wook ngoài đời vẫn chấp nhận được. Nó đáng sợ, nhưng không sao cả. Bởi vì đó là Park Joo Yeon. Bởi vì cậu là người duy nhất mà Kwon Ji Wook có thể sẵn lòng chấp nhận sự đau đớn.
Tuy nhiên, kể từ khi những người đàn ông vô danh xuất hiện hàng đêm trong giấc mơ, Ji Wook không còn coi đó chỉ là mơ nữa. Mặc dù đã khá lâu kể từ khi xuất viện, những sự kiện của thời điểm đó lại tái hiện rõ ràng mỗi đêm, khiến anh hoàn toàn kiệt sức ngay cả sau khi thức dậy vào buổi sáng.
Thời gian phân biệt thực - mơ trở nên đáng ghét, tiếng tim đập dồn dập xuyên màng nhĩ, mồ hôi lạnh dính nhớp khắp người càng thêm phiền. Đây là những điều anh không bao giờ có thể quen được.
"...Ha."
"Sao lại thở dài?"
"...Không có gì."
Dù vậy, Ji Wook không dễ dàng giãi bày với Joo Yeon. Kể từ ngày đó, Park Joo Yeon đã đối xử với Kwon Ji Wook với thái độ thậm chí còn khó xử hơn trước. Trước đây, dù ý định của cậu có không trong sáng đến mấy, Park Joo Yeon vẫn thường cười, trêu chọc, và thậm chí thể hiện một sự quyến rũ nhất định.
Nhưng giờ đây, cậu chỉ chăm sóc đúng mực, tránh tiếp xúc thân thể không cần thiết, ranh giới rõ ràng đến mức đáng ngờ. Thậm chí còn cảm thấy như giao dịch kinh doanh. Không đời nào Kwon Ji Wook có thể mong đợi nghe được điều gì an ủi khi nhắc đến những cơn ác mộng với một người như vậy.
"Tốt xấu gì, đừng có lảm nhảm."
Đó là một suy nghĩ xấc xược. Nếu Park Joo Yeon có thể đọc được suy nghĩ, Kwon Ji Wook có lẽ đã phải phủ phục và đưa lưng ra chịu đòn ngay lúc đó. Nhưng sự bất mãn là có thật.
Tại sao cậu lại nói như thể sẽ chấp nhận mọi thứ rồi lại không làm gì cả? Ác mộng lặp lại mỗi đêm đã đủ tệ, thêm áp lực từ cách hành xử của Joo Yeon khiến Ji Wook dần mất hứng trị liệu.
Những xương bị gãy đã lành từ lâu, và những vết rách ở lỗ dưới và niệu đạo cũng đã khỏi. Điều đó là đương nhiên, vì Park Joo Yeon đã không chạm vào anh trong thời gian đó. Nhưng dù đó là vấn đề tâm lý hay đơn giản là ảo tưởng rằng những vết thương chưa lành của anh đã hồi phục, Kwon Ji Wook không thể cử động cơ thể đúng cách.
Mỗi lần muốn đứng dậy đi lại, đầu gối lại âm ỉ đau; dù ngồi yên thì chân tay và đặc biệt là bàn tay vẫn run nhẹ. Dáng đi khập khiễng rõ ràng. Là một người cực kỳ nhạy cảm với người khác, Kwon Ji Wook ngày nào cũng bực mình với một cơ thể không chịu nghe lời.
Thời gian đầu nhập viện, Ji Wook cực kỳ nhạy cảm. Không chịu nổi hình ảnh mình trong vật lý trị liệu, anh nhiều lần đập vỡ gương khi Joo Yeon vắng mặt. Có lẽ nhờ Joo Yeon sớm phát hiện và dọn sạch mảnh vỡ mà anh còn sống. Dù Joo Yeon không ngăn, Ji Wook cũng chẳng làm gì được. Anh đã bị cảm giác bất lực nuốt chửng.
Sau bao khó khăn cuối cùng xuất viện, Ji Wook đương nhiên dọn vào nhà Joo Yeon. Dù không chuyển phòng, căn phòng màu nâu đỏ trống trải giờ đã thêm nhiều đồ mới. Ngăn kéo đựng đồ chơi tình dục bị đẩy vào góc, thay bằng tủ đầu giường mới. Tủ quần áo, TV cũng được bổ sung.
Trong số đó, điều hắn thích nhất là chiếc đồng hồ. Chỉ cần có một chiếc đồng hồ cũng khiến căn phòng ngột ngạt, với một cửa sổ duy nhất, cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Mặc dù, thành thật mà nói, nó vẫn ảm đạm như vậy.
Hai tháng sau xuất viện, Joo Yeon vẫn khóa cửa mỗi tối. Có vẻ như cậu vẫn nghĩ Kwon Ji Wook có thể cố gắng trốn thoát. Một khi cửa bị khóa từ bên ngoài, nó sẽ không mở cho đến khi Park Joo Yeon thức dậy. Trong đời, có khi nào Ji Wook ghét sự cô độc đến thế? Ngay cả khi anh bị xâm hại cả ngày trong căn phòng trống rỗng đó trong quá khứ, anh cũng không cảm thấy cô đơn đến thế này.
"12 giờ rồi. Đến giờ ngủ."
"...Hôm nay cũng ngủ sớm nhỉ..."
Ji Wook lẩm bẩm. Vẫn như mọi khi. Khi đến giờ ngủ, Park Joo Yeon sẽ tắt TV mà cậu đã bật và sắp xếp chăn màn gọn gàng bằng một cái vỗ nhẹ. Khi Kwon Ji Wook ngước nhìn cậu, nhìn cách cậu có vẻ quen với việc chăm sóc ai đó, Park Joo Yeon sẽ nhìn xuống anh một cách lặng lẽ tương tự.
"Dạo trước thức khuya vất vả, giờ ngủ sớm đi."
“Anh ư? Vất vả gì chứ…”
“Trước đây, em đã khiến anh thức khuya và hành hạ anh, phải không?”
…À. Cái sự vất vả đó. Kwon Ji Wook gật đầu với vẻ mặt khá ngơ ngác, miệng hơi há hốc. Anh chưa bao giờ coi những sự kiện đó là vất vả sao? Nhưng nghĩ kỹ, cũng chẳng khổ cực gì ghê gớm. Thân thể đau đớn, nhưng mỗi lần làm tình cũng thỏa mãn, có thể nói là hưởng thụ. Dù quá trình thế nào, kết cục cũng ổn, Joo Yeon tha thứ, còn lũ đàn ông kia...
"..."
"Sao thế?"
Hình ảnh bọn họ trong mơ bỗng khiến lồng ngực nặng trịch. Ký ức cố gắng quên đi lại hiện về. Không biết suy nghĩ của Ji Wook, Park Joo Yeon đang thản nhiên che mắt anh bằng tay.
Phải là hôm nay. Thực sự phải là hôm nay. Anh cảm thấy mình sẽ không có cơ hội khác để nói ra điều đó. Kwon Ji Wook rụt rè nắm lấy những ngón tay của Park Joo Yeon đang che mắt anh và hạ chúng xuống, đối mặt với ánh mắt của cậu.
"Joo Yeon à."
"Hửm?"
"..."
"...Gì vậy?"
"...Tối nay ngủ chung được không? Chỉ hôm nay thôi."
Giọng nói như trẻ con sợ đêm đòi nũng nịu. Joo Yeon nhìn Ji Wook với ánh mắt kỳ lạ. Cảm nhận ánh nhìn đó, Ji Wook xấu hổ co người lại, kéo chăn che đến tận mũi.
‘Không, chí ít mức này cũng nên đồng ý chứ?’
Sau nhiều tuần không bị mắng, sự táo bạo của Kwon Ji Wook đã tăng lên một chút, và anh cằn nhằn trong lòng. Nhờ khả năng học hỏi nhỏ bé mà Park Joo Yeon đã dày công vun đắp cho Ji Wook, anh đã không nói ra thành lời. Thay vào đó, bàn tay anh, đang nắm chặt những ngón tay thon dài của Park Joo Yeon, bắt đầu run rẩy nhẹ.
"Sao đột nhiên trẻ con thế."
“Anh biết nghe có vẻ kỳ lạ, và… anh biết điều đó thậm chí còn khiến anh xấu hổ.”
"Vòng vo hoài, rốt cuộc anh muốn nói gì?"
Joo Yeon bật cười, vừa ngồi lên giường, mặt Ji Wook đã sáng rỡ hẳn. Thực ra, khi Joo Yeon đứng đó, điều anh định nói đã biến mất. Chỉ cần có cậu ở gần cũng đủ an ủi rồi, và anh cảm thấy mình có thể sẽ không gặp ác mộng nếu họ cứ ở như thế này. Vấn đề duy nhất là Park Joo Yeon, người đã bắt đầu đặt ra ranh giới, có thể sẽ sớm quay về phòng riêng. Vì vậy, Kwon Ji Wook buộc mình phải kéo lê những lời đã trượt xuống cổ họng.
“Gần đây, anh cứ gặp những giấc mơ kỳ lạ.”
“Giấc mơ?”
“Mấy thằng khốn đó cứ xuất hiện. …Mấy thằng đã cưỡng hiếp anh.”
“…”
Nụ cười trên mặt Joo Yeon tắt lịm. Ji Wook không quan tâm, nắm chặt vạt áo phông cậu, tiếp tục:
“Anh không biết chính xác chúng làm gì trong giấc mơ. Nhưng khi anh tỉnh dậy sau khi mơ thấy chúng, anh sợ hãi lắm. Tim anh đập thình thịch, và mặc dù anh đã tỉnh, anh vẫn cứ nghe thấy giọng nói của chúng. Thật vớ vẩn, phải không? Anh biết. Nhưng anh không thể không sợ hãi… Chỉ là, làm ơn…”
Càng nói, cơ thể Ji Wook càng co rúm. Bàn tay đang nắm chặt áo giờ đã nắm chặt đến mức các khớp xương nổi rõ, và các ngón tay anh đã tái nhợt. Thú nhận những điều như vậy chẳng khác nào thừa nhận tâm trí anh yếu ớt.
Chỉ nói về ngày hôm đó đã khiến tình trạng của Kwon Ji Wook xấu đi rõ rệt. Park Joo Yeon cảm thấy thương hại anh, nhưng đồng thời, lại thấy có chút buồn cười.
‘Anh không nên chịu đựng ít nhất đến mức đó sao?’