Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 1
Cảm giác lạnh lẽo, ánh sáng lập lòe chói mắt, từng đợt khí lạnh bất chợt ập đến, bủa vây da thịt. Tất cả các giác quan dường như thức tỉnh cùng một thời điểm. Không biết chuyện gì đang xảy ra, không biết thứ gì đã tạo ra tình huống này, chỉ biết rằng khi đôi tay nhỏ bé đang vùng vẫy giữa không trung, có một thứ gì đó rất lớn bất ngờ lao đến và nắm chặt lấy chân mình.
Trước mắt tối đen như mực, chỉ có những tia sáng chói lóa mới tạo nên cảm giác chân thực nhất. Song, cơ thể nhỏ bé vẫn run rẩy kịch liệt vì không thể chịu nổi cơn đau dữ dội.
“Oa… oa!”
Khuôn miệng nhỏ nhắn vốn dĩ luôn đóng chặt nay hé mở. Luồng không khí lạnh ngay lập tức tràn vào phổi, khiến cho lồng ngực không ngừng phập phồng.
Cơ thể nhỏ bé run lên, bởi chính bản thân nó cũng ngạc nhiên trước tiếng khóc của mình. Vì quá sợ hãi khi chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, tiếng khóc ngày càng to và vang vọng hơn.
Khóc để cầu xin, khóc để được sống, khóc vì đói, vì cần sự chăm sóc, quan tâm. Sau khi thoát khỏi nước ối và được đưa đến thế giới này, đứa trẻ đang ra sức kêu gào để thu hút sự chú ý và khẳng định sự tồn tại của mình.
Chẳng có gì để sinh tồn. Vũ khí duy nhất là tiếng khóc, áo giáp duy nhất là làn da non nớt đỏ hỏn.
Quấy khóc chưa ngừng thì đã bị đặt nằm xuống đâu đó. Mặc dù khóc lóc để được ai đó ôm vào lòng, nhưng chẳng có người nào mảy may đáp lại. Chỉ có tiếng ồn xung quanh là càng lớn hơn.
Tiếng kêu gọi khó hiểu vang lên từ xa, nhưng đó không phải là âm thanh quan tâm đến mình. Khóc lớn hơn để hy vọng được cứu, nhưng mọi người vẫn không để tâm. Cơ thể nhỏ bé từ từ được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
Phía sau cánh cửa phòng phẫu thuật đang khép lại, có ai đó đang hấp hối trước bờ vực sinh tử. Sự sống và cái chết đan xen nhau, như một nút thắt âm dương chặt chẽ, không thể tách rời.
* * *
Hành lang dài hun hút như không có điểm dừng. Một bên hành lang là dãy cửa sổ lớn, nhìn ra khu vườn trung tâm. Ở đó có một vài băng ghế trống trải và những cây cảnh luôn được chăm sóc kỹ lưỡng. Không chỉ vậy, sau khung cửa sổ còn có những bức tượng được chạm khắc tỉ mỉ. Chúng là nguyên nhân khiến cho ánh sáng từ cửa sổ tràn vào hành lang tạo nên một vệt dài.
Nhưng có hai người đang lặng lẽ ngồi trên dãy ghế nhựa cứng trong hành lang. Họ không hứng thú quay lại ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài mà chỉ im lặng nhìn chăm chú vài tia nắng vàng phủ lên hành lang.
Do Kwon, người ngồi bên trái, nhìn xuống bàn tay mình rồi liếc nhìn người ngồi bên cạnh. Người kia ngồi nhắm mắt, không quan tâm đến xung quanh, càng không thèm liếc nhìn Do Kwon. Cặp kính râm trong tay cậu ta lắc lư theo từng cử động của ngón tay.
“Cậu…”
Do Kwon mở lời trước nhưng thấy người kia không có chút động tĩnh gì, bèn ngậm miệng lại.
‘Chắc là đúng rồi…’
Do Kwon thoáng suy nghĩ. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, anh đã thấy người kia khá quen thuộc, và giờ thì anh đã nhớ ra. Đó là diễn viên trong bộ phim sắp ra mắt mà TV đang quảng cáo liên tục.
Do Kwon chưa bao giờ quan tâm đến giới giải trí, cuộc sống cậu bận rộn đến nỗi chẳng có thời gian xem TV, nhưng nếu cậu nhớ không nhầm thì đây là một diễn viên khá nổi tiếng. Cậu thắc mắc tại sao một người như vậy lại ngồi đây cùng mình, nhưng người kia không có vẻ gì sẽ trả lời.
Cậu ta khép hờ mắt, không hề quan tâm tới anh. Do Kwon không phải là dạng người hay chủ động bắt chuyện hỏi han, nên anh cũng chỉ im lặng. Hành lang vắng vẻ chỉ còn lại tiếng thở đều đều của hai người.
Mây đã sớm tan, ánh nắng len lỏi vào phòng, phản chiếu lên bức tường đối diện ngày càng dài hơn, tô điểm lên những bức tranh treo dọc hành lang. Ánh sáng chiếu thẳng vào khung kính kim loại khiến mắt Do Kwon bị chói. Khi anh đang đưa tay lên che mắt thì cánh cửa mà anh và người kia đã chờ đợi rất lâu bất ngờ mở ra, một người đàn ông từ từ bước ra, đứng đối diện với cả hai.
Người đàn ông trông khá lớn tuổi. Ông ta nhìn hai người một lúc rồi cất tiếng hỏi.
“Choi Do Kwon, Yoon Yi Ryeong?”
‘Đúng rồi. Là tên của diễn viên đó.’
Cái tên quen thuộc đã mang lại sự chắc chắn cho Do Kwon. Anh liếc nhìn Yoon Yi Ryeong đang ngồi bên cạnh rồi đứng dậy.
“Vâng, là tôi.”
Khi Do Kwon trả lời, người đàn ông mở cửa khẽ lùi sang một bên để mời họ vào. Do Kwon bước tới và Yi Ryeong cũng đứng dậy theo sau.
Mặc dù Do Kwon đã đứng dậy trước, nhưng Yi Ryeong lại nhẹ nhàng đẩy anh ra để chen vào trước. Hành động thiếu lịch sự này khiến trán Do Kwon hơi cau lại.
“Hai người ngồi ở đây nhé.”
Họ ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa dài.
Bên trong khá bình thường. Do Kwon có chút căng thẳng khi nghĩ đến việc gặp giám đốc viện nghiên cứu, nhưng không gian căn phòng không mang lại cảm giác quá uy nghiêm hay gò bó. Một bên tường chất đầy những tủ hồ sơ thường thấy ở trường học và những tờ chứng nhận khó hiểu. Chiếc bàn làm việc rộng nhưng có vẻ đã cũ, khu vực tiếp khách với ghế sofa và bàn cà phê được đặt ở giữa. Do Kwon khẽ liếc mắt nhìn quanh một vòng.
“Xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu như vậy.”
**
“Công việc của tôi rất gấp và quan trọng, xin hãy trình bày nhanh gọn.”
Người im lặng suốt từ nãy, Yi Ryeong, cuối cùng cũng lên tiếng. Cậu ta cứ nhìn đồng hồ trên cổ tay như muốn ám chỉ rằng mình không có ý định ngồi đây lâu. Chiếc đồng hồ đắt tiền lấp lánh dưới ánh sáng của đèn huỳnh quang.
“Vâng, xin lỗi vì đã để hai người chờ đợi, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Không biết hai người còn nhớ không, nhưng cách đây 5 năm, hai người đã từng hiến tinh trùng cho phòng nghiên cứu của chúng tôi.”
Viện trưởng đặt tập tài liệu trước mặt họ. Yi Ryeong có vẻ không mấy quan tâm, chỉ có Do Kwon là kéo tập tài liệu về phía mình và xem qua nội dung.
“Tôi không nhớ gì cả.”
“Tôi nhớ.”
Do Kwon nhớ lại thời điểm đó. Lý do anh tham gia hiến tinh trùng chính là để nhận khoản tiền bồi dưỡng. Dù không phải số tiền lớn, nhưng với cuộc sống khó khăn của anh lúc đó, thì nó chính là một khoản cứu trợ đáng kể.
Những tài liệu mà anh đã từng đọc lướt qua rồi ký tên lúc đó nay lại hiện ra trước mắt anh. Do Kwon xác nhận chữ ký của mình rồi đặt tài liệu xuống.
“Chữ ký này, là của anh Yoon Yi Ryeong đúng không?”
Viện trưởng mở tập tài liệu đến trang cuối cùng, chỉ vào chữ ký để xác nhận với Yi Ryeong, người đã nói rằng mình không nhớ gì. Yi Ryeong nhíu mày và nhìn thật kỹ, sau đó hờ hững gật đầu.
Từ sáng nay, khi công ty quản lý của cậu ta gọi và nói rằng phải đến viện vì có việc gấp, và cả việc phải chờ đợi hơn 30 phút ở hành lang mà không biết lý do, tất cả đều làm Yi Ryeong bực bội. Ký ức mơ hồ về việc hiến tinh trùng khiến Yi Ryeong càng thêm khó chịu. Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà phải mất thời gian đến đây? Vẻ mặt của chàng diễn viên trở nên gay gắt hơn.
“Viện nghiên cứu của chúng tôi đang nghiên cứu về việc mang thai đồng giới, sinh nở ở nam giới và phát triển tử cung nhân tạo. Chúng tôi đã tiến hành thí nghiệm sử dụng tinh trùng mà hai người đã hiến tặng, và đạt được những kết quả đáng kể. Tinh trùng rất khỏe mạnh và điều kiện cơ thể của hai người cũng rất tốt, nên kết quả cũng khả quan. Nhân dịp này, tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến hai người.”
“Kết quả khả quan nghĩa là….”
“Vâng, chúng tôi đã thành công trong việc thụ thai từ tinh trùng của hai người và em bé đã chào đời khỏe mạnh.”
“Em bé được sinh ra từ tôi và anh ta sao?”
Yi Ryeong nhăn mặt vì không thể tin nổi, nhìn thoáng qua Do Kwon rồi lại quay sang giám đốc.
“Vậy… tiếp theo là gì?”
“Chỉ mới ngày hôm qua thôi, ca sinh nở đã diễn ra… Tuy nhiên, vì việc mang thai ở nam giới vẫn còn nhiều rủi ro và nguy hiểm, nên trong quá trình sinh nở đã xảy ra tai nạn.”
“Tai nạn?”
“Rất tiếc… đó là một tai nạn chết người.”
Do Kwon ngạc nhiên, nắm chặt hai tay, nhưng Yi Ryeong vẫn tỏ ra thờ ơ, như thể không hiểu tại sao mình phải nghe những chuyện này.
“Về những rủi ro đó, sản phụ đã đồng ý và chúng tôi sẽ tiến hành bồi thường theo đúng quy trình pháp lý. Chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ tối đa cho em bé. Tuy nhiên, viện nghiên cứu không phải là môi trường phù hợp để nuôi dưỡng trẻ em, nên có lẽ em bé sẽ được chuyển đến các cơ sở liên quan. Có thể nói, hiện tại thai phụ không còn gia đình nào khác.”
**
“Ông nói sẽ đi thẳng vào vấn đề mà? Tất cả những điều này chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Yi Ryeong gõ nhẹ lên bàn trước mặt, cắt ngang lời của viện trưởng. Viện trưởng hơi lúng túng, hắng giọng một chút rồi nhanh chóng tiếp tục.
“Vâng, tất nhiên là tôi biết trong điều khoản hiến tinh trùng đã ghi rõ rằng sẽ không yêu cầu trách nhiệm nuôi dưỡng. Hai người hoàn toàn không có nghĩa vụ nào cả. Nhưng chúng tôi nghĩ rằng trước khi đưa đứa bé vào trại mồ côi, việc hỏi ý kiến của hai người là điều đúng đắn về mặt đạo đức. Vì lợi ích của đứa trẻ. Hai người có muốn nhận nuôi đứa trẻ không?”
Yi Ryeong thở dài, tỏ vẻ khó chịu trước câu hỏi này.
“Đây là điểm chính sao? Vì mấy chuyện vô nghĩa này mà gọi tôi đến đây, liên lạc với công ty quản lý, làm mất thời gian của tôi. Thật là… Còn anh nữa, nghe mấy chuyện này làm gì…”
“Vậy tôi có thể nuôi đứa trẻ không?”
Yi Ryeong hơi bất ngờ, cậu quay sang nhìn Do Kwon rồi vô thức chạm nhẹ vào vai anh, khuôn mặt rõ ràng đang khắc lên hai chữ “khó tin”. Hành động thiếu lễ độ khiến Do Kwon khó chịu, nhưng anh không để tâm. Anh không muốn để những cảm xúc nhỏ nhặt làm hỏng tình huống này.
“Anh nói thật đấy chứ?”
“Vâng.”
Do Kwon trả lời không chút do dự, trước sự ngạc nhiên của Yi Ryeong.
“Thật sự cậu muốn nhận nuôi đứa bé sao? Đây là chuyện quan trọng, chúng tôi định sẽ cho cậu thời gian vài tuần để suy nghĩ kỹ…”
Viện trưởng nói, cố gắng đưa ra cơ hội để Do Kwon cân nhắc.
“Không sao. Vậy khi nào thì tôi có thể đón bé không?”
“Ngay bây giờ cũng được. Chúng tôi chỉ cần vài giấy tờ, nhưng vì cậu là cha ruột theo gen nên thủ tục sẽ không quá phức tạp. Chúng tôi sẽ hỗ trợ tối đa trong việc nuôi dưỡng em bé, bao gồm cả chi phí sinh hoạt và nuôi dưỡng.”
“Không phải vì những thứ đó mà tôi đồng ý.”
“Dù vậy, trách nhiệm của chúng tôi là hỗ trợ cậu hết sức có thể.”
Viện trưởng mỉm cười như thể mọi chuyện đều ổn thỏa, nhưng Yi Ryeong lại nhăn mặt, không hiểu được quyết định của Do Kwon, rồi nhanh chóng trở về lại vẻ mặt vô cảm. Việc Do Kwon nuôi dưỡng đứa bé hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh.
“Tôi không hiểu gì hết, nhưng giờ thì chuyện này thật sự không liên quan đến tôi nữa, đúng không? Anh ta đã quyết định sẽ nuôi dưỡng đứa bé rồi.”
Yi Ryeong đứng bật dậy, thể hiện rõ mình không muốn dính dáng gì đến chuyện này nữa.
“Vâng, đúng vậy. Nhưng ít nhất cậu cũng nên gặp đứa bé một lần….”
“Tôi không quan tâm. Tôi chỉ mong bên các ông không liên lạc công ty tôi về chuyện này nữa.”
“Nhưng anh Yi Ryeong à, uống một ly trà đi đã….”
“Không cần.”
Yi Ryeong cứ thế mà rời khỏi phòng giám đốc. Đi dọc theo hành lang rộng lớn của viện nghiên cứu, cậu thở dài ngao ngán. Phải đến tận đây để nghe những lời này thật là phiền phức. Sự khó chịu trong lòng Yi Ryeong như một cái gai cứng đầu, mãi không tan biến.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.