Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 2

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 2
“Cái gì? Có một đứa bé được thụ tinh thành công từ tinh trùng của anh và một người đàn ông lạ á? Rồi còn họ hỏi anh có muốn nuôi nó không?”
“Ừ, anh đã phải dậy từ tờ mờ sáng để đi đến cái nơi xa xôi và ngồi chờ suốt nửa tiếng. Xong cuối cùng họ lại bảo anh phải nuôi một đứa trẻ chẳng liên quan gì đến anh.”
“Rồi sao nữa?”
“Người đàn ông đi cùng bảo là sẽ nuôi nó, nên anh để anh ta nuôi.”
“Quao, người đó chịu nuôi thật à? Đứa bé cũng đâu phải con anh ta sinh ra? À mà, như thế có được tính là con ruột không nhỉ?”
“Không biết nữa, chết tiệt. Trên đường về, anh cứ luôn nghĩ người đó có phải là biến thái không. Biết đâu anh ta mang đứa bé về để hành hạ hay làm gì đó.”
“Ồ, cũng có thể lắm. Anh có ổn không vậy? Nếu thật sự là kẻ như vậy thì sao?”
“Thì sao chứ? Đâu phải con anh. Anh cũng chỉ mới tự xử một lần thôi mà.”
“Nhưng mà cũng hơi quá đáng đó. Đứa bé mang dòng máu của anh kia mà?”
“Liệu có phải chỉ mỗi nó là mang dòng máu của anh không?”
Yi Ryeong vừa nói vừa vòng tay ôm eo cô gái ngồi cạnh – người mà cậu mới gặp lần đầu tiên hôm nay. Cô gái cười rồi tựa đầu vào cổ Yi Ryeong.
Dạo gần đây, giám đốc đang rất khó tính, nên nếu nghe được chuyện cậu tham gia mấy cuộc vui lộn xộn như thế này, chắc chắn bà ấy sẽ nổi giận. Nhưng từ trưa nay, tâm trạng bực bội của cậu dường như đã tan biến nhờ làn da mềm mại và mùi hương ngọt ngào của người bên cạnh.
Yi Ryeong luôn thích tiếp xúc với người khác, bất kể vì lý do gì hay mục đích gì. Đặc biệt, nếu là phụ nữ thì càng tốt. Được ai đó ôm lấy, được chạm môi – tất cả đều làm cậu thích thú.
Cậu nhấp thêm một ngụm rượu mạnh.
“Vậy anh có nhìn thấy đứa bé không? Trông nó thế nào?”
“Nhìn cái gì mà nhìn. Người đó bảo sẽ mang đi nên anh đi ra luôn. Em nghĩ anh có cần phải quan tâm đến chuyện đó nữa không?”
“Anh tệ thật đó. Dù sao cũng nên nhìn mặt đứa bé một lần chứ.”
“Anh không thích trẻ con.”
“Nhưng anh thích chuyện ấy, nhỉ?”
“Đương nhiên rồi.”

Bàn tay của Yi Ryeong trượt xuống thấp hơn, bóp chặt lấy hông cô gái. Một tiếng rên vang lên vì bất ngờ, nhưng lại pha chút tiếng cười như thể điều này không hẳn là không mong đợi.
Cậu vùi đầu vào ngực cô, cảm nhận làn da mềm mại lần đầu chạm tới, cái cảm giác xa lạ này thật lôi cuốn. Hai người không hề biết gì về nhau, chỉ dựa vào ngoại hình để nhanh chóng quyết định dính lấy nhau, cảm giác da thịt nhẹ nhàng này thật dễ chịu.
Đối với Yi Ryeong, mối quan hệ chỉ dừng ở mức này là tốt nhất. Cậu chưa bao giờ quan tâm đến việc phải chịu trách nhiệm hay gắn bó với ai đó.
“Hôm nay chúng ta thuê phòng và tạo ra một đứa bé nhé? Hửm?”
“Cái gì cơ? Anh sẽ chịu trách nhiệm cho con em chứ?”
“Không. Điều đó thì không thể.”
“Gì chứ, vô lý quá.”
“Thằng này lúc nào cũng thế mà em.”
Người bên cạnh nói như đã quá quen thuộc với chuyện này. Yi Ryeong quay lại nhìn tên đó, tự hỏi từ khi nào hai người lại trở thành bạn bè vậy?
Cậu thậm chí không nhớ rõ tên của hắn ta, chỉ mơ hồ nhớ là đã gặp nhau vài lần tại quán rượu này dạo gần đây. Khi Yi Ryeong nhìn hắn với vẻ khó chịu vì không hiểu sao người này lại biết quá nhiều về mình, hắn chỉ giả vờ như không thấy và tiếp tục uống rượu, đùa giỡn với các cô gái ngồi bên cạnh.
Quen biết đến vậy là đủ rồi. Yi Ryeong không nói thêm gì nữa. Cậu thích chơi một mình, và số bạn bè còn lại cũng chẳng nhiều.
* * *
Cạch. Một vật gì đó bị ném trước mặt Yi Ryeong. Tiếng va chạm nặng nề vang lên khi nó rơi xuống bàn cà phê, ánh mắt cậu di chuyển xuống để nhìn. Đó là màn hình máy tính bảng, với một bài báo lớn có hình ảnh của cậu xuất hiện.
Việc tên Yi Ryeong xuất hiện trên trang chủ cổng thông tin không phải là chuyện hiếm, và gần đây, trang nhất của những tờ báo giấy ít người mua cũng nhiều lần bị bao phủ bởi hình ảnh của cậu. Nhưng hôm nay, tâm trạng của giám đốc có vẻ không tốt.
“Đây là cái gì? Tôi đã bảo cậu phải cẩn thận hơn khi ra ngoài rồi mà.”
[Nhầm lẫn giữa vai diễn và đời thực? Nam diễn viên lạnh lùng bỏ rơi con ruột, Yoon Yi Ryeong.]
Yi Ryeong lướt qua tiêu đề, khuôn mặt người đàn ông mà cậu uống rượu cùng tối qua hiện lên trong đầu. Thằng khốn đáng nghi đó, không ngờ nó lại đâm sau lưng mình nhanh vậy. Cậu vuốt mặt, cố gắng xua đi chút men rượu còn sót lại từ tối qua.
“Chỉ cần đăng bài đính chính là được mà. Không phải con ruột, cũng không phải con bỏ rơi nó.”

“Cậu nghĩ nói vậy là xong à? Giờ thì bài báo sau vụ việc đã lan truyền khắp nơi, số điện thoại của viện nghiên cứu cũng bị phát tán, mọi thứ đều đang rối tung lên rồi. Bây giờ mà cậu bảo không phải con ruột thì phản ứng của công chúng sẽ tốt lên chắc?”
“Cô ơi.”
“Gọi là Giám đốc.”
Yoon Hee Won, người cô và cũng là giám đốc của cậu, nói bằng giọng lạnh lùng và thờ ơ.
“Giám đốc. Đứa bé đó chẳng có chút liên quan gì đến tôi cả. Tôi chỉ hiến tinh trùng với đám bạn cho vui thôi, số tiền nhận được từ việc đó cũng đã dùng để uống rượu hết rồi. Trên giấy tờ cũng ghi rõ là tôi không có trách nhiệm gì, và chẳng thể xem nó là con ruột của tôi được. Chỉ vì có chung DNA thì gọi là con sao?”
“Cậu nghĩ gì cũng được, nhưng ngoài kia, mọi người đang ầm ĩ lên vì cậu bỏ rơi đứa bé. Họ nói cậu đã bỏ mặc một đứa trẻ tội nghiệp, mồ côi cả cha lẫn mẹ. Cậu nghĩ những lời biện minh đó có tác dụng không?”
“Vậy thì cứ cho đứa bé chút tiền cũng được.”
“Cái gì cơ!”
“Sao lại không chứ!”
Yi Ryeong vừa nói vừa đưa tay lên đầu bóp vài cái, cảm giác như cơn đau đầu từ cơn say vẫn còn âm ỉ. Cậu hét lại với vẻ mặt bực bội. Hee Won điềm đạm vuốt tóc ra sau, bà thở sâu một hơi. Nếu không tự chủ động xoa dịu cơn giận trong người, bà sợ rằng chính mình cũng sẽ bỏ luôn đứa cháu – đồng thời là “sản phẩm” của mình, một kẻ chẳng có gì ngoài gương mặt. Sản phẩm đó vẫn còn chút giá trị, nên bà buộc phải nén cơn giận lại.
Hee Won đã không nhớ nổi bao nhiêu lần phải thu dọn hậu quả cho đứa cháu trai này. Cơn đau đầu càng âm ỉ hơn khi nghĩ đến việc phải xin lỗi nhà phát hành phim trước ngày phim ra mắt và tìm cách giải quyết nếu bị kiện.
Tất nhiên, bà cũng nhận được phần thưởng cho những rắc rối này, nhưng điều đó không làm giảm bớt căng thẳng do những sự việc này mang lại.
“Đồ vô dụng.”
Bà nuốt cơn giận vào trong.
“Đi mà nuôi đứa bé đi.”
Trước lời nói lạnh lùng của bà, biểu cảm của Yi Ryeong cũng trở nên lạnh lẽo. Nhưng khi thấy bộ mặt đó, bà lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Sao ạ? Như vậy vô lý quá?”
“Có vô lý hay không thì cứ thử làm xem. Từ giờ cho đến lúc đó, mọi hoạt động của cậu sẽ bị đình chỉ. Cậu sẽ không còn xe, không còn quản lý, thẻ công ty hay bất kỳ hỗ trợ nào khác. Tôi biết cậu chẳng có đồng nào để dành, nên nếu không muốn thành kẻ trắng tay, thì hãy chạy ngay đến đó. Đừng lo, buổi ra mắt phim cũng đã bị hủy bỏ rồi.”

“Cô!”
“Đã bảo gọi là giám đốc! Đi mà chăm sóc đứa bé đi. Ít nhất hãy giả vờ như là nuôi đứa bé cho đến khi dư luận lắng xuống! Sau đó, muốn vứt bỏ thế nào là tùy cậu!”
“Nhưng thằng cha quái gở đó đã mang nó đi rồi, tôi làm sao mà chăm sóc được!”
“Cứ đến nhà tên đó mà níu kéo! Cậu có biết đây là scandal thứ mấy rồi không? Lần trước thì vụ ma túy, rồi đủ thứ lộn xộn khác, cũng may tôi đã xử lý ổn thỏa. Bây giờ lại có những cuộc gọi dọa dẫm vô lý, nếu cậu còn không chịu trách nhiệm, họ sẽ tố giác với phóng viên.”
Giám đốc nhắm mắt lại, chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng đủ khiến cơn đau đầu nhói lên, cuối cùng bà cũng trút cơn giận dữ lên người thằng cháu.
“Xong giờ lại còn bỏ rơi một đứa trẻ sơ sinh? Vụ này tôi không xử lý đâu. Cậu giỏi thì tự mà giải quyết đi. Nếu không muốn cái hình ảnh tồi tệ này kéo xuống đáy vực đến mức cả đời không ngóc đầu lên được, thì đi mau đi.”
“Cô ơi! Làm sao mà…!”
Hee Won kiểm tra đồng hồ. Bà nhanh chóng thu dọn túi xách rồi giơ ngón giữa về phía Yi Ryeong trước khi bước ra khỏi văn phòng.
Đó là dấu hiệu cho biết cuộc nói chuyện đã kết thúc, và cậu biết rằng cô của mình, người gần gũi hơn cả bố mẹ, sẽ không bao giờ thay đổi quyết định một khi đã đưa ra.
Tại sao lại là mình? Yi Ryeong bực bội, vò đầu bứt tai.
* * *
“Con thích thế này hơn à? Hay là bế như thế này? Không à? Hử?”
Do Kwon lúng túng. Anh đã thử hết mọi cách để bế đứa bé nhỏ xíu này, nhưng vẫn không biết phải làm sao cho phải.
Nhìn vào khuôn mặt bé bỏng với lớp màng chưa bong hết trên làn da, Do Kwon bối rối như một chiếc máy bị hỏng. Dĩ nhiên, anh không thể chăm sóc đứa bé này một mình, nên viện nghiên cứu đã cử một bảo mẫu đến giúp anh. Nhưng bảo mẫu cũng không ở đó suốt 24 giờ. Sau khi kết thúc ca làm việc 9 tiếng, bảo mẫu sẽ ra về, và Do Kwon phải ở lại một mình với đứa trẻ này.
Chỉ cần bế nó lên thôi cũng đủ khiến anh sợ hãi. Đứa bé thật đáng yêu và xinh đẹp, nhưng cũng quá nhỏ bé và mềm mại, đến mức anh lo chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng có thể làm nó tổn thương. Khi đứa bé không thể tự giữ vững đầu và cứ lắc lư trong vòng tay Do Kwon, một nỗi sợ vô hình hiện lên trong tâm trí anh. Do Kwon lo sợ chỉ cần anh lỡ tay một chút, đứa trẻ sẽ tuột ra và rơi xuống. Anh bắt đầu cảm thấy kinh ngạc và khâm phục trước những bậc phụ huynh có thể bế con một cách thành thạo.
Đứa bé mới sinh này dường như không bao giờ có giây phút nào dễ chịu, luôn nhõng nhẽo và quấy khóc. Do Kwon không biết liệu tất cả trẻ sơ sinh trên thế giới đều như thế hay chỉ có đứa bé này. Đặc biệt là khi chỉ có mình anh với nó, mọi thứ còn trở nên tồi tệ hơn. Như thể có cả một thế giới bất mãn chất chứa bên trong đứa bé nên nó không thể ngừng nhõng nhẽo, khóc lóc, và dùng mọi cách để thể hiện sự không hài lòng của mình.

“Có đói không? Con khóc vì đói đúng không?”
Do Kwon vội vàng tìm điện thoại. Tay anh run rẩy khi cố mở ứng dụng cho bé bú mà người bảo mẫu đã giúp cài đặt để kiểm tra xem lần cuối cùng cho bé ăn là khi nào. Trong khi tay kia đang loay hoay với điện thoại, thì tay còn lại anh cẩn thận ôm đứa bé mềm yếu, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là cổ của bé có thể bị tổn thương.
“Để xem nào…”
*Ding-dong—*.
Chuông cửa vang lên, âm thanh dường như lớn hơn bình thường, khiến Do Kwon giật mình. Anh sợ đến mức gần như làm rơi con mình. Điện thoại trong tay bất ngờ bị ném sang một bên, Do Kwon cuống quýt dùng cả hai tay ôm chặt lấy bé con. Có lẽ vì hành động này không thoải mái, hoặc do bị tiếng chuông làm hoảng sợ, hoặc có thể vì một lý do nào khác, đứa trẻ trong tay bỗng khóc toáng lên.
“Oa—!”
“Đừng khóc, đừng khóc. Ba sai rồi, ba xin lỗi con.”
Trong lúc Do Kwon đang vụng về dỗ dành, chuông cửa lại một lần nữa vang lên khắp căn nhà chật hẹp dưới tầng hầm.
Ding-dong.
“Tôi ra đây!”
Anh ôm chặt bé vào lòng và vỗ nhẹ lưng. Tiếng khóc re ré khiến tai anh bị ù đi. Cái thân hình bé nhỏ này sao mà có năng lượng lớn đến vậy, tiếng khóc của đứa bé như muốn rút cạn sinh lực của anh.
Do Kwon cố gắng tập trung suy nghĩ, cố gắng định hình việc mình nên làm trước tiên. Trong lòng ngổn ngang trăm mối, anh vừa khẽ khàng ôm em bé, vừa nhẹ nhàng dỗ dành, chân thì rón rén tiến về phía cửa, nơi mà vị khách không mời cứ bấm chuông liên hồi, khiến lòng anh như bị ai đó kéo căng từng sợi dây thần kinh.
Anh biết, chỉ sau vài giây nữa thôi, khi đối diện với người kia, anh sẽ phải kiểm tra lại thời gian cho bé bú lần cuối, nếu cần thiết thì phải cho bú ngay lập tức, còn không, phải nghĩ cách khác để trấn an bé.
Mỗi khi nghe tiếng khóc của bé, lòng Do Kwon lại cuộn lên từng đợt sợ hãi và lo âu. Chưa bao giờ anh phải đối mặt với việc chăm sóc một đứa trẻ, chưa bao giờ anh cảm nhận trái tim mình đập thình thịch như thế này khi mở cánh cửa.
“Ai đó…?”
Trời đã tối, trước cửa nhà là một người đàn ông đội mũ và đeo kính râm. Phong cách ăn mặc và dáng vẻ của người đó có vẻ trẻ trung, nhưng theo như Do Kwon biết, chẳng có ai anh quen biết trông như thế lại tìm đến nhà anh vào giờ này cả.
Nghĩ rằng đó có thể là người đi tuyên truyền tôn giáo hoặc bán hàng tận nhà, Do Kwon định nắm chặt tay nắm cửa để từ chối, nhưng người kia đã đẩy cửa bước vào trước.
“Này, cậu là ai mà…”
“Anh còn nhớ tôi chứ?”
Trước khi Do Kwon kịp hỏi rõ, người đàn ông đó đã tháo kính râm và mũ, để lộ khuôn mặt quen thuộc.
Đây là lần thứ hai anh thấy người nổi tiếng. Và giống như lần đầu, đó lại là Yi Ryeong.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo