Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 105

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 105

“Ô! A! Ơ!”

“Suỵt, Seul à. Suỵt nào.”

Dù chẳng quen biết ai quanh đây, con bé vẫn cố gọi người ta. Ai đi ngang qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn nó, và Seul thì càng phấn khích, càng la lớn hơn để thu hút thêm sự chú ý.

“Trời ơi, đáng yêu quá đi mất!”

“Cảm ơn chị ạ.”

Chắc vì hôm nay là đêm Giáng Sinh nên người đi du lịch cũng khá nhiều.

“Em yêu, nhìn bé kia kìa.”

“Trời ơi, dễ thương chết mất.”

Ai đi ngang qua cũng phải buột miệng khen. Seul đội mũ ông già Noel và mặc chiếc váy đỏ xinh xắn, ngay cả Do Kwon cũng thấy con bé trông như một nàng tiên nhỏ, đủ làm bất kỳ ai cũng phải thốt lên vì đáng yêu.

“Ú òa, ú òa!”

Nhất là mấy cô bác lớn tuổi đi ngang, không ai nỡ lướt qua con bé mà không nựng nịu lấy một tiếng. Seul như biết rõ điều đó, cười tươi rạng rỡ vì được chú ý.

Cả hai ghé vào phòng cho con bú trong trạm nghỉ. Do Kwon nép vào một góc, tránh xa các bà mẹ đang cho con bú dưới lớp khăn phủ rộng. Anh đặt Seul nằm xuống rồi cẩn thận tháo tã cho con bé.

“Ô oa! U!”

“Seul à, bố bảo đừng gọi người lạ nữa mà.”

Vừa tháo tã ra, con bé đã giãy đòi bò khỏi bàn thay. Do Kwon vội giữ chặt một tay, tay kia loay hoay dọn tã cũ và lấy tã mới.

Thay tã xong, anh dùng lò vi sóng có sẵn để hâm nóng phần bột ăn dặm. Đây không phải loại tự nấu ở nhà mà là dạng đóng tuýp tiện mang theo.

Món ăn ở nhà dù nấu bằng nguyên liệu tốt đến mấy, Seul vẫn hay kén, nhưng loại công nghiệp này thì con bé lại mê tít.

“Được rồi, được rồi, bố cho nè.”

Seul hào hứng đến mức cố giành lấy tuýp bột. Do Kwon vừa xoa nhẹ cho đều vừa thổi nguội, chờ nhiệt độ hạ xuống.

Vì ngại ngồi giữa các bà mẹ đang cho con bú để đút ăn, anh bế con ra ngoài và tìm đến quán cà phê mà Yi Ryeong nhờ mua đồ. Vừa đặt món, anh vừa ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi bắt đầu đút bột cho Seul.

Chỉ cần đưa tuýp lại gần, bóp nhẹ một cái là con bé đã há miệng đớp lấy như chưa từng được ăn.

“Ở nhà cũng ăn ngon thế này thì bố mừng biết mấy. Cơm nhà nấu cũng ngon lắm mà.”

Món ở nhà và món này đều không nêm nếm gì, vậy mà con bé lại chuộng hàng công nghiệp hơn. Điều đó làm người lớn như anh cảm thấy khó hiểu.

Anh cứ đút cho Seul từng muỗng, nhìn cái miệng nhỏ nhóp nhép nhai rồi nuốt. Nhưng khi cà phê được gọi tên, Do Kwon tạm ngưng một lúc để đi lấy, Seul lập tức cau có vì bị bỏ dở giữa chừng.

“Rồi rồi, biết rồi, công chúa càu nhàu của bố.”

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má con bé, phát ra tiếng “chụt chụt” rồi cười. Seul cũng bật cười theo, quên ngay cơn giận dở dang.

“Bố lấy cà phê xong là đút tiếp liền.”

Anh quay lại, bế con lên, tiếp tục cho ăn đến khi hết sạch tuýp rồi mới đem vỏ bỏ vào thùng rác. Sau đó, anh cầm cốc cà phê và quay về xe.

Yi Ryeong đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe thì mở mắt khi nghe tiếng cửa bật mở.

“Seul ăn ngon không?”

“Ừ, ăn hết sạch luôn.”

Do Kwon đặt Seul ngồi lại vào ghế an toàn. Con bé được ngủ đủ, thay tã sạch sẽ, lại ăn no nên tỏ ra vô cùng vui vẻ, vừa ngồi vừa nghịch mấy món đồ chơi của mình.

“Nếu con ngoan thế này thêm một tiếng nữa thì tốt biết mấy.”

“Cà phê của cậu đây.”

Do Kwon ngồi vào ghế phụ và đưa ly cà phê cho Yi Ryeong. Cậu nhấp một ngụm, đặt vào khay giữ cốc rồi khởi động xe tiếp tục hành trình.

May mắn là Seul vẫn ngoan ngoãn suốt một tiếng sau đó. Dù có khóc một chút, nhưng rất nhanh thì nín, có vẻ đã hiểu rằng mình có la cũng không được bế ra khỏi ghế.

“Ồ….”

Chỗ nghỉ hôm nay nằm ngay trước biển. Do Kwon không kìm được cảm thán khi nhìn thấy làn sóng trắng xóa vỗ vào bờ.

Trời như có tuyết, mây xám sà thấp trùm lấy mặt biển. Biển và trời, cả hai đều sẫm màu, hòa vào nhau tạo nên bầu không khí đậm chất mùa đông.

“Tôi chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biển gần đến vậy.”

“Sao cơ? Thật á?”

“Ừ. Tôi chưa từng đi du lịch, cũng hiếm khi rời khỏi thành phố. Chỉ có đôi lần đi công tác đến mấy nhà máy ở tỉnh, nhưng không nhớ từng thấy biển bao giờ.”

Trên tivi thì thấy hoài, nên cứ ngỡ mình cũng từng thấy rồi. Nhưng khi cố lục lại ký ức, anh lại chẳng nhớ được khoảnh khắc nào thật rõ ràng.

“May là mình chọn đi biển. Lạnh ghê, mình vào trong rồi ngắm tiếp nhé.”

“Ừ.”

Do Kwon bước tới xe và bế Seul ra, quấn thêm tấm chăn lên người con bé vì gió biển thổi táp vào mặt.

Khi bước vào bên trong, họ thấy cả phía biển lẫn núi đều có cửa kính lớn nhìn thẳng ra ngoài. Dù trong sân được bao quanh bởi tường cao, từ cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy quang cảnh thiên nhiên trải dài.

Do Kwon nhẹ nhàng đặt Seul xuống thảm, rồi như bị hút lấy, anh bước đến gần cửa kính và lặng người trước vẻ đẹp của biển cả.

Trước mắt là biển tối mịt trải dài đến tận chân trời. Phía sau lưng, khu rừng đen đặc vươn cao như muốn nuốt chửng cả căn nhà này.

Cảm thấy có ai đó níu lấy ống quần, Do Kwon cúi xuống thì thấy Seul đang ngẩng đầu nhìn anh như muốn được bế. Anh liền bồng con bé lên tay rồi cùng nhau nhìn ra biển.

“Thấy sao, Seul? Đây là lần đầu tiên con được nhìn thấy biển, đúng không?”

Nhưng dường như với Seul, thứ thú vị hơn biển lại là hình ảnh phản chiếu của chính mình trên mặt kính trước mặt. Do Kwon cúi xuống hôn lên đôi má đáng yêu ấy.

“Vậy nhìn thấy biển rồi, thấy sao nào?”

“Mmm… tôi cảm thấy… như có gì đó nghẹn nơi ngực.”

“Nghẹn ngào á?”

“Nó rộng lớn quá. Lớn đến mức khiến tôi cảm thấy mình chẳng là gì cả.”

“Cứ như sẽ bị nuốt chửng mất ấy nhỉ?”

“Ừ… không biết trong đó có bao nhiêu tấn nước nhỉ?”

“Anh quan tâm chuyện đó à?”

“Nó vừa sâu vừa rộng. Bộ cậu không thắc mắc sao?”

“Thật ra tôi chưa từng nghĩ tới nữa.”

Yi Ryeong bật cười, Do Kwon cũng chỉ biết cười theo. Dù có đứng ở đây suốt cả ngày chỉ để ngắm biển, chắc họ cũng chẳng thấy chán. Nhưng không thể cứ thế mãi được.

Trong lúc Do Kwon thay đồ cho Seul và lấy đồ chơi từ cốp xe ra, Sang Yoon và Ye Kyung cũng vừa đến. Lúc ấy, những bông tuyết đầu mùa bắt đầu lác đác bay.

“Anh à, nghe nói mai tuyết rơi đấy. Ổn không vậy?”

“Cũng chưa biết. Dù gì thì mốt Ye Kyung phải đi làm, nên ngày mai nhất định phải rời khỏi đây.”

“Trời, Seul mặc gì mà xinh thế không biết.”

Vừa bế Sung Won bước vào, Ye Kyung vừa reo lên khi thấy Seul. Con bé đang chơi một mình thì khựng lại, tò mò quan sát hai người vừa xuất hiện. Ye Kyung đặt Sung Won xuống cạnh Seul.

“Đấy, vì thế nên chị mới muốn có con gái. Quần áo con gái dễ thương thật sự.”

Cô lấy điện thoại ra và liên tục chụp ảnh Seul. Bộ đồ của Sung Won cũng dễ thương không kém với màu xanh lá và các họa tiết sặc sỡ, nhưng bộ váy bé hầu gái của Seul lại giống hệt đồ búp bê – đáng yêu gấp bội.

“Chắc vì Seul xinh quá nên mặc gì cũng hợp. Trông như mấy em tiên nhỏ giúp việc cho ông già Noel vậy.”

“Sung Won cũng đáng yêu mà.”

“Nhưng Seul nhỏ xíu, lại đáng yêu quá chừng luôn. Sung Won à, đừng nhúc nhích. Ngồi xuống đây nào.”

Ye Kyung cố gắng đặt cả hai bé ngồi xuống để chụp ảnh. Seul thì ngoan ngoãn ngồi yên, còn Sung Won chỉ mới đặt xuống vài giây đã trườn đi mất.

Cố chụp thêm vài tấm nhưng không thành, Ye Kyung thở dài rồi đành bỏ cuộc.

“Trời ạ, con trai tôi…”

Cô cởi bớt lớp áo dày cho Sung Won rồi cùng chồng vào phòng thay đồ.

Lúc ấy, Yi Ryeong bế Seul, còn Do Kwon thì ôm Sung Won.

“Đi chung thế này có làm hai người thấy bất tiện không?”

“Bất tiện gì chứ? Đâu phải người lạ cả đâu.”

Sau khi công khai mối quan hệ, Sang Yoon và Sung Won đã đôi lần đến nhà họ chơi. Cả Ye Kyung cũng từng gặp mặt vài lần. Họ cùng ngồi ăn nhẹ trong lúc nhìn hai bé nô đùa.

Ye Kyung vốn là fan của Yi Ryeong, còn cảm động rớm nước mắt vì được gặp cậu lần thứ hai sau buổi công chiếu phim. Tuy cô cố gắng không thể hiện quá rõ để tránh làm Yi Ryeong thấy khó xử, nhưng sự hâm mộ vẫn hiện lên trong từng ánh nhìn.

“Em cũng thấy vui vì có thêm bạn mới.”

Nghe vậy, Do Kwon bật cười. Còn hai nhóc con thì loay hoay đùa nghịch với nhau. Nói là chơi cùng, nhưng thực ra là thi nhau giành giật đồ chơi thì đúng hơn.

Thấy món đồ ở tay bạn, cả hai đều lập tức bỏ món mình đang cầm để giành lấy món kia.

“Seul à, không được véo bạn.”

Khi không giành được món đồ, Seul liền túm lấy tay Sung Won, có lẽ hơi mạnh tay nên cậu bé nhìn Do Kwon với ánh mắt như sắp khóc. Khóe miệng trễ xuống, mắt rưng rưng – trông như chỉ chờ ai đó bật công tắc là òa lên khóc ngay.

Do Kwon vội bế Sung Won lên, và cuối cùng, tiếng khóc “Oaa” vang lên đúng lúc Sang Yoon từ trong phòng chạy ra.

“Sao thế? Sao con khóc?”

“Seul lỡ tay véo thằng bé một chút.”

“Trời ạ, vậy à?”

Anh ta nhanh chóng bế Sung Won đi dỗ. Sau một lúc khóc thút thít, cậu bé cũng nín. Có vẻ không đau đến mức nghiêm trọng.

“Chắc lại đang chơi trò giành đồ rồi.”

Dạo gần đây mỗi lần gặp nhau là lại xảy ra chuyện như thế nên Sang Yoon cũng không mấy ngạc nhiên.

“Bữa tối tính sao đây?”

“Thịt nướng chứ sao. Ở khu bên hông sân có dựng một nhà kính để nướng thịt cả mùa đông luôn đó. Tụi tôi mang đủ đồ rồi, khỏi lo.”

“Ồ, tuyệt vậy. Đúng là chỗ do Yi Ryeong chọn có khác, không chỉ rộng rãi mà còn tiện nghi. Đã lấy hết đồ khỏi xe chưa?”

“Chưa đâu, vì phải trông Seul ấy.”

“Vậy để tôi trông giúp cho, hai người mau đi lấy đồ đi. Ye Kyung à! Giữ giùm anh Sung Won với.”

Ye Kyung giờ đã thay sang bộ đồ thoải mái và buộc tóc gọn gàng, bước ra và đón lấy Sung Won.

Nhờ vậy, Do Kwon và Yi Ryeong bắt đầu dỡ từng món từ chiếc xe chở đầy đồ đạc. Đồ ăn cho buổi nướng được chuyển ra phía nhà kính, thùng đá đựng rượu cũng đưa ra đó. Còn nôi em bé và tã sữa của Seul thì mang vào trong nhà.

“Hai người chuyển nhà à?”

“Xe lớn quá nên nhét được khối đồ đấy.”

Hai người mỗi người bế một bé, người còn lại thì dỡ đồ, còn vợ chồng Sang Yoon chỉ biết đứng nhìn, lắc đầu cười. Biết là sẽ ở đến chín đêm, nhưng không ngờ họ mang theo cả “gia tài” thế này. 

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo