Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 104
Chỉ sau khi dỗ cho Seul ngủ yên, hai người mới có chút thời gian dành cho nhau. Lúc ấy, Yi Ryeong mới vội vã gọi cho quản lý để báo rằng cậu đã về nhà an toàn. Nghe bảo quần áo mua ở trung tâm thương mại ban chiều sẽ được mang tới vào ngày mai, cậu mới chợt nhớ ra mình từng ghé đó là để chọn đồ cho Seul. Mới chỉ vài tiếng trước thôi, vậy mà giờ lại thấy như chuyện từ một ngày rất xa.
“Giờ thì cậu sao rồi? Vẫn còn chóng mặt không?”
“Chóng mặt á? Là vì anh đấy. Anh làm tôi quay cuồng luôn.”
“Đừng đùa nữa. Nghiêm túc đi. Cậu có đau hay thấy mệt ở đâu không?”
“Không hề. Gặp anh và Seul một cái là tôi tỉnh táo liền, đến mức nghĩ mình đi khám là thừa thãi luôn ấy. Hai người chính là thuốc bổ của tôi mà.”
“Vậy chắc là… thật sự là do tâm lý. Có khi là tại tôi…”
“Tại anh cái gì chứ?”
“Chỉ là… Cậu nghĩ mình đã quen với cuộc sống yên tĩnh, giờ quay lại làm việc nên mới bị áp lực. Tôi cứ thấy vậy mãi trong đầu.”
“Tại sao anh lại nghĩ thế? Giả sử tôi vì quá hạnh phúc mà trở nên nhạy cảm với stress, thì sao lại là lỗi của anh được?”
Do Kwon khẽ tránh ánh mắt của Yi Ryeong.
Anh thấy vui khi Yi Ryeong chăm chỉ làm việc thời gian gần đây. Chỉ là anh không biết người kia đang âm thầm chịu đựng áp lực đến mức nào. Anh vẫn luôn nghĩ việc Yi Ryeong lười ra ngoài là do tính trẻ con, không hề hay biết người đó đã mệt mỏi đến vậy. Nhìn Yi Ryeong làm việc, anh lại thấy người ấy đẹp đẽ và cuốn hút hơn bao giờ hết, đến nỗi anh đã mong Yi Ryeong sẽ tiếp tục làm việc nhiều hơn… mà không hề nhận ra rằng người đó đã chịu đựng đến tận khi gục ngã.
“Chẳng phải cuối tháng này chúng ta định đi du lịch sao? Tôi đã nghĩ mình sẽ ở lại đó đến giao thừa rồi mới về. Vì nghĩ vậy nên tôi cố gắng làm việc chăm chỉ hơn, cố chịu đựng. Nhưng hôm nay… tôi thấy bực bội quá. Cái cảm xúc ấy quen thuộc lắm. Giống như một sự chán ghét, muốn từ bỏ tất cả.”
Do Kwon nhẹ nhàng đưa tay áp lên má Yi Ryeong rồi đặt một nụ hôn dịu dàng lên đôi mắt cậu, nơi ánh nhìn kia vẫn bình thản kể về cơn mỏi mệt.
“Thế nên tôi mới nghĩ. Những khoảnh khắc hạnh phúc bên anh và Seul liệu có thật không? Hay chỉ là ảo ảnh mà thôi? Có khi nào… tôi vẫn đang mắc kẹt trong một lớp cảm xúc nặng nề, không thể thở nổi…”
“Hãy nói với mẹ là tạm thời cậu không thể tham gia các sự kiện đông người.”
“Ừ…”
“Và dù đây là trạng thái nhất thời hay kéo dài, mình cứ tiếp tục đi tư vấn nhé. Nếu cần thì uống thuốc.”
“Tôi nghe lời. Tôi sẽ làm như anh nói.”
“Cậu từng nói cậu yêu công việc mà. Cậu thích phim ảnh nữa. Thế nên cậu sẽ làm tốt được thôi.”
“Ừ… ừ.”
Do Kwon khẽ đặt một nụ hôn lên trán rồi lên má Yi Ryeong, sau đó ôm chặt cậu vào lòng.
“Cậu muốn làm gì? Hôm nay tôi chiều theo ý cậu hết.”
“Vậy… hôm nay tôi muốn ngủ cùng Seul được không?”
“Ngủ cùng con á?”
Do Kwon hỏi lại, Yi Ryeong khẽ gật đầu.
Cậu biết Do Kwon đang cố tập cho Seul ngủ riêng, gần đây cả ngủ trưa cũng không ngủ cùng con bé nữa. Nhưng Yi Ryeong lại muốn có một buổi sáng thức dậy bên Do Kwon và Seul, một sáng mai ba người cùng nhau chào đón ngày mới.
“Vậy thì… mình ghép giường cũi vào giường đi. Mình hạ một bên lan can xuống là có thể nối với giường lớn rồi. Làm vậy nhé. Nệm êm vẫn chưa ổn lắm với con bé.”
“Ừ, thế là đủ rồi.”
“À, nhắc tới giường mới nhớ. Hôm nay anh Sang Yoon có hỏi là Giáng sinh này mình đi du lịch cùng nhau không. Nếu đi thì chắc phải chọn chỗ ở có nhiều giường hơn.”
“Đi cùng á?”
“Không phải ở cả chín ngày đâu. Họ chỉ ở lại với Sung Won một đêm rồi về, còn mình thì ở lại. Dạo này Seul chơi với Sung Won cũng hợp, với lại đi du lịch kiểu vợ chồng đôi cũng hay mà.”
“Vợ chồng á? Là vợ chồng thật hả?”
“Sao cơ?”
“Choi Do Kwon, đúng là cáo già. Khi nào thì thành vợ chồng rồi? Hả?”
“Ơ… chỉ là cách nói thôi mà. Gọi là cặp đôi đi du lịch cùng nghe nó cứ…”
“Không chỉ là cách nói, mà giá như là sự thật thì tốt biết mấy. Khi nào mình cưới nhau vậy?”
“Cưới luôn á?”
“Tôi muốn cưới. Như bao cặp vợ chồng khác. Chúng ta đã là một gia đình rồi mà, đâu có lý do gì để không tổ chức đám cưới?”
Do Kwon ngồi lặng một lát, nhìn thẳng vào mắt Yi Ryeong. Cả hai ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, quay mặt về phía nhau. Khi nhìn vào đôi mắt to tròn ấy, anh như đang nhìn vào mắt Seul vậy.
“Nếu tổ chức… thì đợi khi Seul biết đi vững hơn nhé?”
“Cho con làm phù dâu nhỏ nha?”
“Phải cho con bé mặc váy thật xinh mới được.”
“Lúc đó chắc chỉ mải chụp ảnh Seul, chẳng cưới xin gì nổi.”
“Cũng đâu có sao. Dù gì mình cũng chẳng định tổ chức quá rình rang.”
“Nếu được, tôi muốn thuê hẳn một sảnh cưới lớn và mời tất cả những người quen biết…”
Yi Ryeong vừa nói, Do Kwon vừa bật cười rồi ôm lấy eo cậu.
Tin tức lan truyền khắp nơi vào sáng hôm sau: Yi Ryeong đã ngất xỉu trong lúc ghi hình. Ngay sau đó, chuyện cậu đã mua hàng loạt quần áo trẻ em ở trung tâm thương mại trước khi di chuyển cũng trở thành đề tài được bàn tán sôi nổi.
Một cách đầy mỉa mai, chính bài báo ấy đã làm thay đổi thái độ của công chúng đối với Yi Ryeong. Dư luận bắt đầu bày tỏ sự cảm thông, cho rằng cơn hoảng loạn của cậu bắt nguồn từ những bình luận ác ý quá nặng nề. Cùng với hình ảnh một người cha tận tâm nuôi con, Yi Ryeong dần lấy lại được sự ủng hộ từ phía công chúng.
“Nghe nói sẽ có tuyết rơi, không biết lái xe có sao không.”
“Trên xe có xích chống trượt mà. Với lại đừng lo, tôi lái xe giỏi mà.”
“Ừ thì đúng là vậy… nhưng mà gia đình anh Sang Yoon cũng tới, tôi vẫn hơi lo.”
“Hay bảo họ đến ngày khác nhé? Dù sao mình cũng ở lại tới mồng hai tháng Giêng, họ đến lúc nào cũng được mà.”
“Chắc không được đâu. Chị Ye Kyung bận lắm, khó sắp xếp thời gian.”
Cuối cùng cũng đến ngày 24 tháng Mười Hai. Do Kwon và Yi Ryeong mặc cho Seul bộ đồ ông già Noel dễ thương rồi chụp một loạt ảnh. Sau đó, họ bắt đầu chuẩn bị lên đường.
Họ quyết định khởi hành lúc mười một giờ sáng, trùng với giờ ngủ trưa của Seul. Trước khi đi, cả hai kiểm tra lại hành lý đã chuẩn bị sẵn rồi rà soát xem còn thiếu thứ gì không.
Trong hành lý là sữa dạng lỏng để dùng nếu Seul thức giấc giữa chừng, một túi giữ lạnh đựng rượu, túi đồ ăn dặm, giường gấp cho bé, đồ chơi, một lượng bỉm đủ dùng cho mấy ngày và quần áo để thay. Ngoài ra còn có thịt mà hôm trước Yi Ryeong mua khá nhiều, vài thùng mì, chút hải sản và rau củ. Gần như toàn bộ hành lý đều là đồ cho Seul hoặc thực phẩm.
Hành lý của hai người lớn thì không đáng kể, mà dù sao cũng chỉ đi trong nước nên thiếu gì có thể mua thêm, Họ nghĩ vậy và đóng gói khá đơn giản.
Sau khi thay phiên nhau chuyển hết đồ lên xe, họ cho Seul ăn trưa. Bản thân họ cũng chỉ ăn qua loa rồi bắt đầu lên đường vào lúc Seul bắt đầu buồn ngủ và cứ đòi bám lấy Yi Ryeong.
Seul lúc nào cũng ngoan ngoãn khi ngồi lên ghế xe, và lần này cũng không ngoại lệ. Ở nhà thì cứ rời khỏi mẹ là khóc ầm lên, vậy mà vừa đặt vào ghế xe, con bé đã ngoan như mèo con.
Yi Ryeong cài dây an toàn, đưa đồ chơi cho con, hôn nhẹ lên trán rồi chỉnh lại rèm cửa sổ xe. Cậu lên ghế lái, còn Do Kwon ngồi ở ghế phụ, tay với ra chỉnh lại tà áo cho Seul.
Cả hai không nói gì thêm để Seul dễ ngủ. Họ bật nhạc nhẹ, chậm rãi và yên tĩnh.
“Có vẻ con bé ngủ say rồi nhỉ?”
Khoảng ba mươi phút sau khi rời khỏi Seoul, Do Kwon lên tiếng khe khẽ khi đang chạy ở vùng ven thành phố. Yi Ryeong liếc qua gương chiếu hậu nhìn con gái rồi gật đầu.
“Hy vọng con ngủ ngon suốt cả chuyến đi.”
“Chắc ổn thôi. Tầm này con bé ngủ trưa cũng lâu. Nếu tỉnh thì mình ghé trạm nghỉ.”
“Ừ.”
Vì lần này có thêm gia đình anh Sang Yoon nên họ thuê một căn biệt thự khá rộng rãi gần biển. Sân vườn rộng, ngôi nhà hiện đại với nội thất gọn gàng và sạch sẽ. Chi phí chỗ ở do hai người họ cùng chi trả.
Dù hơi run tay khi thanh toán tiền phòng, Do Kwon vẫn nghe lời Yi Ryeong: “Dù sao cũng là chuyến du lịch đầu tiên mà.” Thế là anh nhắm mắt bấm xác nhận.
“Khi đến nơi, kiểu gì anh cũng thấy đáng tiền thôi. Đôi khi cũng nên tiêu xài một lần lớn như thế. Cứ tiết kiệm mãi rồi chết đi cũng chẳng mang theo được gì. Chưa kể tiền lãi mỗi năm cũng đâu có ít.”
Do Kwon khẽ gật đầu. Đây là khoản chi lớn đầu tiên kể từ khi cả hai gộp tài sản chung. Họ thuê tới tám đêm ở một nơi có giá phòng lên tới hàng triệu won mỗi đêm. Với người từng quen với thói tiêu dùng xa xỉ như Yi Ryeong thì có thể không là gì, nhưng với Do Kwon thì đó là con số không tưởng.
Từ khi Do Kwon nắm quyền quản lý tài chính, Yi Ryeong không còn mua đồ xa xỉ dễ dàng như trước. Do Kwon không chấp nhận điều đó. Trừ phi là thứ cô thực sự cần dùng, còn lại anh không cho phép tiêu tiền chỉ vì nhãn mác hàng hiệu.
Số tiền lớn từng nằm yên trong tài khoản giờ được chia vào sổ tiết kiệm, quỹ đầu tư an toàn và vàng. Đồ dùng cần mua thì chỉ được chọn trong mức giá hợp lý. Dù vậy, so với những món đồ vài chục ngàn won trước đây của Do Kwon thì chất lượng đồ mà Yi Ryeong mua vẫn tốt hơn rất nhiều. Nhưng nếu so với thứ mà Yi Ryeong từng quen dùng thì lại là cả một trời khác biệt. Giờ đây, mọi thứ đều phải “đáng đồng tiền”.
Với Do Kwon, việc bỏ ra vài chục triệu chỉ để mua một chiếc túi là điều không thể chấp nhận. Anh đặt giới hạn là dưới một triệu won cho mọi món đồ. Vì vậy, chi phí thuê căn biệt thự lần này thật sự là một ngoại lệ lớn.
Yi Ryeong luôn biết cách lay động trái tim mềm yếu của Do Kwon mỗi khi nhắc đến Seul, đã dùng chiêu bài “vì con, để tạo kỷ niệm cho con” để thuyết phục anh.
“Anh sẽ thấy vui khi đến nơi thôi.”
Dù nghe vậy, gương mặt Do Kwon vẫn không giấu được vẻ lăn tăn khi nghĩ đến số tiền đã chi ra. Nhưng rồi khi quay lại nhìn Seul đang ngủ say trong bộ đồ ông già Noel, anh cũng dần thấy lòng nhẹ đi phần nào.
Chiếc xe bon bon chạy trên con đường cao tốc rộng thênh thang. Càng rời xa Seoul, đường sá càng vắng vẻ, hầu như chỉ còn xe tải qua lại.
Nếu bình thường, Yi Ryeong sẽ vượt tốc độ một chút, nhưng vì có Seul nên cậu tuân thủ đúng quy định. Dù vậy, vẫn có không ít xe vượt qua họ với tốc độ chóng mặt.
“Lái kiểu đó là không chấp nhận được.”
Yi Ryeong nhíu mày khi một chiếc xe khác không những vượt ẩu mà còn đánh lái ngoằn ngoèo qua lại.
“Tôi biết mà.”
“Cứ như không đạp ga được ấy.”
Yi Ryeong cố nén cơn cáu, lời chửi thề gần như bật khỏi miệng.
Dãy núi phía trước dần hiện ra, phủ kín tầm nhìn bằng những lớp chồng chéo hùng vĩ. Đứng từ cao tốc nhìn xuống, phong cảnh núi non nối tiếp nhau như một bức tranh thiên nhiên rộng lớn.
Seul tỉnh dậy sau khoảng hai tiếng. Họ dừng xe tại trạm nghỉ. Yi Ryeong ở lại trên xe, còn Do Kwon bế con bé đang khóc lóc vào trong. Seul đang khóc ầm ĩ bỗng dưng nín bặt khi bị thu hút bởi cảnh người qua lại đông đúc trong trạm. Con bé lập tức quên mất nước mắt, mải mê quan sát mọi người như đang khám phá một thế giới mới.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.