Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 109
Những con sóng xô vào bờ rồi vỡ tan và biến mất. Cứ thế, nước lại trở về với biển.
Yi Ryeong nhìn từng đợt sóng và nghĩ, chẳng phải bọn họ lúc này cũng giống như thế sao? Cuộc đời có lúc nổi gió, có khi bình yên, chẳng thể nói là lặng sóng hoàn toàn.
Họ đã từng khóc, từng cười. Nhưng cuối cùng, mọi cảm xúc ấy đều tan ra rồi chảy về đại dương mang tên “gia đình” – một vùng biển lớn và thấm đẫm tình yêu.
“Cốc ca cao hôm qua ngon thật đấy. Ngọt lịm mà lại có chút mằn mặn nữa.”
“Phải không? Thứ đó nổi tiếng nhờ vị ngọt mặn đan xen đấy. Ye Kyung mang đến đó.”
“Á, giá mà bọn mình cũng mang theo gì đó như thế nhỉ. Thứ gì làm người ta có cảm giác như đi du lịch vậy ấy. Chỉ có Seul mang lỉnh kỉnh toàn đồ nặng thôi.”
“Thứ làm người ta thấy như đang đi du lịch hả? Em muốn gì không? Nếu có thì đặt hàng đi, người ta giao tới cũng được mà.”
“Giao hàng á?”
“Cũng phải chờ một chút đấy, nhưng mình còn ở lại đây tám ngày nữa cơ mà. Chắc kịp thôi.”
“Ờ nhỉ? Ừ ha!”
Yi Ryeong phấn khích bật dậy, cầm theo điện thoại rồi lại sà vào bên cạnh Do Kwon. Vẫn như mọi khi, cậu không ngồi vào chỗ trống rộng rãi trên sofa mà lại len vào phía sau lưng anh rồi vòng tay ôm anh thật chặt.
“Mua gì được nhỉ? Anh cho tôi mua gì nào?”
“Ừm… để xem đã?”
Vì người quản lý tài chính là Do Kwon nên mỗi lần muốn mua gì, Yi Ryeong đều hỏi anh trước. Cậu có thể dùng thẻ riêng để mua tùy thích, nhưng cậu vẫn muốn có được sự đồng ý của anh. Điều đó làm cho mọi thứ trở nên ý nghĩa hơn.
“Hồi nhỏ ba mẹ tôi chẳng bao giờ quan tâm tôi mua gì, tiêu bao nhiêu cả. Nên tôi lại thấy vui khi anh bảo ‘đừng mua cái này’.”
“Thế từ giờ tôi phải cấm tiệt cậu mua gì luôn nhỉ?”
“Không được đâu, thế thì tôi khổ chết mất.”
Thấy vẻ mặt Yi Ryeong trông thật sự “khổ chết”, Do Kwon không nhịn được bật cười.
Hai người cùng nhau ngồi xem điện thoại và tìm những món đồ có thể giúp không khí cuối năm thêm rộn ràng. Lướt qua vài món ăn vặt rồi chẳng biết từ lúc nào lại chuyển sang đồ ăn cho trẻ con, rồi sau đó là quần áo trẻ em. Cuối cùng, giỏ hàng chật ních toàn đồ cho em bé.
“Á khoan, không được! Mấy thứ này phải đặt giao về nhà chứ. Mua về đây chỉ tổ thêm nặng vali. Về nhà rồi hãy mua.”
Do Kwon là người lấy lại tỉnh táo ngay trước khi bấm thanh toán. Anh nhìn đống đồ em bé trong giỏ mà toát mồ hôi. Nếu giao hết tới đây thì lúc quay về chắc phải gọi cả xe tải nhỏ chở đồ mất.
Cuối cùng, vì không được anh cho phép, chuyến mua sắm xem như đổ bể. Yi Ryeong tiu nghỉu, chống cằm lên vai Do Kwon.
“Vậy… mua mỗi ca cao thôi nhé.”
“Cái đó thì ra siêu thị mua. Ở dưới này có cả cửa hàng tiện lợi lẫn siêu thị đấy. Hình như không mở muộn lắm đâu.”
“Ngon lành.”
“À mà này, hôm nay mình ra nhà thờ nhỏ trước mặt xem sao nhé?”
“Nhà thờ á?”
“Ừ. Giáng sinh mà. Chắc họ có lễ nửa đêm đấy. Mình đi thử nhé?”
“Anh theo đạo Công giáo hả?”
Yi Ryeong hỏi như thể chưa từng biết. Do Kwon không gật cũng chẳng lắc đầu.
“Trại trẻ mồ côi tôi từng ở do nhà thờ điều hành. Bố mẹ nuôi cũng theo đạo. Hồi nhỏ tôi từng đi cùng vài lần. Nhưng vì lúc đó còn bé quá nên nhớ cũng lơ mơ, rồi từ khi họ mất, tôi chưa quay lại bao giờ cả… Lúc nãy trên đường về sau khi chụp ảnh, tôi thấy một nhà thờ nhỏ. Tự nhiên tôi muốn tới thử. Cùng Seul nữa.”
Nhìn thấy nhà thờ ấy, trong trí nhớ mờ nhạt của Do Kwon bỗng sống lại hình ảnh ấm áp ngày xưa. Anh muốn tạo một ký ức đẹp như thế cho Seul.
“Cậu không thích à?”
“Không phải là không thích… chỉ là…”
Yi Ryeong chững lại một lúc. Trong ký ức cậu cũng có một mảnh tương tự.
Ngày đó, khi bố mẹ bắt đầu chiến tranh lạnh, họ cố gắng diễn vai gia đình hạnh phúc bằng cách lôi cậu đến buổi lễ tôn giáo đầy gượng ép. Cậu đã trải qua những giờ phút vừa chán chường vừa ngột ngạt. Mẹ thì lạnh lùng nắm chặt tay cậu, bảo phải ngồi yên ngoan ngoãn; còn bố thì chẳng thèm để tâm cậu đang ở đâu hay cảm thấy gì.
Yi Ryeong siết chặt vòng tay ôm Do Kwon hơn.
“Chỉ là… tự nhiên nhớ chuyện xưa thôi.”
“Là ký ức không vui sao?”
Yi Ryeong khẽ gật đầu. Do Kwon nhẹ nhàng vỗ về, vuốt tóc cậu rồi nắm lấy bàn tay cậu. Anh đang làm điều mà Yi Ryeong từng cần khi còn là một đứa trẻ.
“Nếu không muốn thì ba đứa mình ở nhà cũng được. Vẫn vui mà.”
“Không. Tôi muốn đi.”
“Thật chứ? Cậu ổn không?”
“Nếu tôi không đi cùng anh và Seul thì tôi sẽ chỉ còn những ký ức tồi tệ về nhà thờ thôi. Nhưng nếu đi cùng hai người, từ nay trở đi, đó sẽ là một ký ức đẹp.”
Giờ đây, khi nghĩ đến những lúc đau ốm, thứ hiện lên trong đầu Yi Ryeong không còn là hình ảnh một mình vật vã trong đêm mà là khoảnh khắc được Do Kwon chăm sóc. Khi lái xe, thay vì căng thẳng bực bội, cậu sẽ nhìn vào gương chiếu hậu và bật cười vì thấy Seul đang chơi đùa phía sau.
Từng việc nhỏ trong đời, từ ăn uống, ngủ nghỉ đến hít thở, tất cả đều đang được phủ lên bằng những ký ức mới cùng hai người họ. Mỗi khi nhớ đến một điều gì đó, Yi Ryeong không còn nghĩ đến nỗi buồn cũ nữa, mà sẽ bật cười vì những kỷ niệm ấm áp đang dần lấp đầy.
“Nếu đến nơi mà thấy đông quá thì mình quay về nhé. Tôi không muốn cậu lại bị hoảng loạn.”
“Ừ.”
Yi Ryeong khẽ gật đầu.
Nhà thờ nhỏ hơn họ tưởng, nhưng dáng vẻ khiêm nhường nằm sát bờ biển ấy lại đẹp đến nao lòng. Có lẽ vì điều đó mà nơi đây thu hút không ít du khách, phần lớn là những người trẻ tuổi.
Ngày lễ Giáng sinh thiêng liêng ấy dường như đang gọi mọi người tìm về với ngôi nhà thờ nhỏ bé này.
Là mùa đông nên trời sụp tối rất nhanh, nhưng ánh đèn trang trí rực rỡ trên nền trời sẫm đêm khiến cho nhà thờ trông tựa như một khung cảnh thần tiên.
“Hay là mình quay về nhé?”
Thấy dòng người đông hơn dự đoán, Do Kwon hơi lưỡng lự. Nhưng Yi Ryeong khẽ lắc đầu. Cậu không muốn né tránh chỉ vì đám đông.
“Không sao đâu. Chỉ là hôm đó thôi. Bác sĩ cũng nói người bình thường vẫn có thể lên cơn hoảng loạn, cứ quan sát thêm là được. Mình cũng đã mang thuốc theo rồi.”
“Nếu có gì lạ thì nói ngay nhé.”
Vẻ mặt Do Kwon vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng thấy Yi Ryeong quả quyết như thế, anh đành đưa cậu tiến lại gần nhà thờ hơn. Từ chỗ họ ở đến đây cũng không xa, đi bộ một vòng vừa đủ ấm người. Cả hai đều đã rịn mồ hôi nhẹ.
Seul thì có vẻ bắt đầu thấy bí bách trong chiếc xe đẩy phủ chăn dày, cứ cựa mình càu nhàu mãi.
“Tháo chăn ra đi. Trong nhà thờ chắc sẽ bớt lạnh hơn.”
Nghe lời Yi Ryeong, Do Kwon gỡ lớp chăn và mở luôn phần mái che. Seul lúc ấy mới thôi cáu kỉnh, đôi mắt sáng tò mò đảo quanh ngắm nghía khung cảnh lạ lẫm.
“Ơ kìa, kia chẳng phải là Yoon Yi Ryeong sao?!”
Nơi đây là điểm du lịch, nhưng vẫn thuộc vùng ngoại ô yên tĩnh nên Yi Ryeong có phần chủ quan, chỉ đeo mỗi kính râm. Không ngờ lại bị nhận ra nhanh đến vậy. Càng bất tiện hơn khi Seul cứ thích chí la to “Ơ!” hay “Á!” mỗi lần ai đó đi ngang. Vì thế mà mọi người càng chú ý hơn.
Những lời xì xào và chỉ trỏ bắt đầu lan ra trong đám đông. Có người chưa nhận ra Yi Ryeong nhưng lại vì Seul quá đáng yêu mà bắt chuyện.
“Trời đất, sao lại đưa bé con đến tận đây trong trời lạnh thế này? Mà con bé đáng yêu quá. Mấy tháng rồi?”
“Tháng Một này là đủ mười tháng ạ.”
“Chưa đầy tuổi à? Bé con có mệt không đấy?”
Các cô các bác bắt đầu vây quanh. Họ liên tục hỏi han, thậm chí có người còn dúi cả tiền vào tay và gọi là “cho bé ăn quà”. Phải mất mấy lần Do Kwon mới khéo léo từ chối được.
“Ơ… xin lỗi, anh là Yoon Yi Ryeong phải không ạ?”
Giữa lúc ấy, một nhóm phụ nữ tiến lại gần, có vẻ là fan của cậu. Yi Ryeong nhìn sang Do Kwon rồi lại quay sang Seul đang ngơ ngác nhìn những người lạ mặt.
“…Vâng.”
Yi Ryeong khẽ gật đầu. Do Kwon bất giác quay sang nhìn cậu, hơi sửng sốt.
“Trời ơi đúng thật rồi! Là anh ấy thật kìa! Em là fan của anh đấy ạ! Anh cho em chụp ảnh được không?”
“Nếu chỉ một tấm thì được.”
“Anh ơi, chụp giúp em với!”
Chiếc điện thoại nhanh chóng được đưa sang tay Do Kwon. Yi Ryeong tuy có hơi ngại ngùng nhưng vẫn vui vẻ chụp ảnh cùng họ. Và một khi đã bắt đầu, những người xung quanh cũng ùn ùn kéo tới, xếp hàng xin chụp cùng cậu.
“Cậu ấy là người nổi tiếng à?”
Một chú đi ngang chỉ vào Yi Ryeong rồi hỏi Do Kwon, nhưng cũng chẳng đợi trả lời mà tự lẩm bẩm: “Chắc là người nổi tiếng rồi,” rồi bước đi.
Không biết từ lúc nào mà Yi Ryeong đã chụp hàng chục tấm ảnh. Seul thì cứ la lên để thu hút sự chú ý, và những người vừa chụp ảnh xong cũng bắt đầu quay sang nựng nịu con bé.
“Xin đừng chụp ảnh bé.”
Thấy một thanh niên giơ điện thoại về phía Seul, Yi Ryeong nhẹ nhàng nhưng dứt khoát chắn lại.
“À… vâng, xin lỗi ạ.”
Có lẽ vì sau lần lộ ảnh đi mua đồ cho con, Yi Ryeong lại được yêu mến hơn nhờ hình ảnh một người bố trẻ tận tụy, thế nên mọi người cũng tôn trọng lời đề nghị của cậu.
“Bé con xinh thật đấy.”
“Giống bố nên đáng yêu thế còn gì.”
Những lời rì rầm đó không làm cậu khó chịu, trái lại còn thấy lòng ấm lên đôi chút.
“Giờ tụi mình phải vào làm lễ rồi.”
Tiếng chuông vang lên báo hiệu buổi lễ sắp bắt đầu. Yi Ryeong tranh thủ từ chối thêm vài người rồi nắm lấy tay cầm xe đẩy. Dù còn luyến tiếc, mọi người cũng không làm khó, lặng lẽ tản ra.
“Cậu ổn chứ? Vừa rồi đông người lắm.”
“Ừm… không sao cả. Seul sẽ nhìn mình mà học theo mà.”
Nhìn gương mặt có phần bướng bỉnh ấy, Yi Ryeong chợt muốn nhéo má anh một cái cho thỏa. Nhưng ở đây đông người quá, đành để Do Kwon xoa đầu cậu thay cho lời yêu thương.
“Chuẩn ông bố luôn rồi.”
“Tôi vốn là bố mà?”
Bầu không khí trong lễ rất tĩnh lặng. Dù khách du lịch khá đông nhưng ai nấy đều nghiêm trang, cứ như đang được bao bọc trong phép màu đặc biệt của ngày lễ Giáng Sinh.
Chỉ có tiếng đàn piano vang lên, không tráng lệ như đại phong cầm nhưng lại chạm đến tận sâu trong lòng người.
Lần đầu tiên trong đời, cả Yi Ryeong và Do Kwon đều thật lòng cầu nguyện. Họ từng không tin vào Chúa, từng chối bỏ, từng oán trách. Nhưng tất cả giờ chỉ là quá khứ. Bởi chính giây phút này, họ tin rằng mình đã thực sự được ban phước. Vì họ đã gặp được nhau.
Sau lễ, Yi Ryeong vẫn bị kéo lại để chụp thêm vài tấm ảnh, nhưng cậu khéo léo từ chối, nói rằng không thể để em bé ở ngoài lâu hơn.
Seul giờ đang được Do Kwon bế. Con bé buồn ngủ nên cứ mè nheo mãi, cuối cùng được ẵm vào lòng và quấn chăn cẩn thận. Seul bám lấy áo Do Kwon rồi cho vào miệng ngậm, ướt cả một vạt áo, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng ôm con bé sát vào ngực hơn mà không hề trách móc.
Chiếc xe đẩy trống không do Yi Ryeong đẩy. Hai người họ lặng lẽ cùng nhau quay về, giữa đêm đông lấp lánh ánh đèn và ấm áp như một giấc mơ dịu dàng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.