Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 110 - H

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 110

“Cậu cảm thấy thế nào? Khi mọi người kéo đến chụp hình ấy.”

“Cũng chịu được. Dù gì thì còn hơn là bị chửi. Mà… thật ra chắc vì mình đã quá quen với việc bị mắng rồi, nên so ra thì kiểu phiền phức này vẫn dễ chịu hơn. Ngạc nhiên là khi mình giải thích thì họ cũng chịu nhường bước.”

“Giỏi ghê.”

“Cái gì vậy, anh nói cứ như đang khen trẻ con ấy.”

Do Kwon bật cười, trông rõ là đang vui. Nhìn thấy nụ cười ấy, Yi Ryeong cố tình bày ra vẻ mặt phụng phịu. Bởi mỗi khi anh cười, cậu lại không kiềm được mà cũng muốn cười theo, thế nên cậu cố gắng mím môi và kéo khóe miệng xuống.

“Tối nay chắc tôi phải cho anh thấy tôi người lớn đến mức nào rồi.”

“Này, Seul nghe thấy bây giờ.”

“Seul chắc cũng hiểu cho thôi? Phải không nào? Seul hôm nay sẽ ngủ sớm đúng không?”

“Thôi ngay đi.”

Do Kwon bật cười, khẽ vỗ vai Yi Ryeong. Dù có vẻ đang nửa mê nửa tỉnh, Seul nghe tiếng cười của hai người cũng bật cười theo. Cả ba cứ thế sóng bước trở về nhà.

Vào trong, họ tháo từng lớp áo dày đã quấn kỹ cho Seul. Không ngờ giữa mùa đông mà bên trong người con bé lại rịn đầy mồ hôi. Họ vắt khăn bằng nước ấm, lau người cho con bé rồi thay đồ mới.

“Seul của chúng ta đi ngủ nhé?”

“Ba… ba!”

“Ừ, bố ở đây.”

Có vẻ lợi lại nhức, Seul lại bắt đầu cắn. Con bé cắn đến mức làm đau tay nên Do Kwon rút tay ra rồi đưa đồ gặm nướu cho con bé thay thế. Từ lúc mọc răng, con bé vẫn hay làm như thế.

“Con bé lại cắn nữa à?”

“Ừ, tay tôi đầy dấu răng luôn rồi đấy.”

Do Kwon đặt Seul nằm giữa chiếc giường lớn mà họ vẫn ngủ. Anh cũng nằm xuống bên cạnh. Nếu là ở nhà thì họ đã trải nệm dưới sàn để đề phòng con bé lăn ngã, nhưng giờ thì không còn lựa chọn nào khác.

“Nằm sát vào đi, kẻo Seul bò ra ngoài.”

“Rồi, biết rồi.”

Cả hai nằm hai bên con bé. Seul quay sang bên này thấy bố, quay sang bên kia cũng là bố, vẻ mặt tươi rói vì thích thú.

“Ôi trời ơi, đáng yêu không chịu được.”

“Seul buồn ngủ rồi mà. Hay chúng mình cùng ngủ nhé?”

Nhưng có lẽ vì được nằm giữa hai bố nên con bé lại cứ nghịch ngợm không chịu ngủ. Thấy Yi Ryeong nhắm mắt, Seul thò tay chọc vào mí mắt như muốn bố tỉnh dậy. Cậu tránh kịp trước khi bị đau, nhưng xem ra để ru Seul vào giấc ngủ lúc này sẽ không dễ chút nào.

“Đúng là giờ ngủ thật, nhưng…”

“Cũng có hôm con bé không ngủ trưa mà.”

“Chắc tại cả nhà cùng nằm nên con bé hứng quá.”

Do Kwon ôm chặt lấy Seul. Nhiệt độ từ cơ thể nhỏ bé ấy như lan vào tim, khiến cho lòng người cũng ấm theo.

“Thôi, chúng ta trang trí Giáng Sinh đi.”

“Sao tự nhiên lại…”

“Lúc đặt nhà này, người ta bảo trong kho có đồ trang trí Giáng Sinh, muốn dùng thì cứ lấy. Khi nào trả phòng chỉ cần dọn lại là được.”

“Nghe hay đấy.”

Do Kwon bế con bé dậy. Seul đang vặn vẹo trên tay anh thì ngẩng mặt nhìn bố, tay vẫn níu lấy chiếc áo sơ mi như chưa muốn rời ra.

“Trước hết thay đồ cho Seul nhé.”

Bộ đồ đỏ như ông già Noel. Không phải bộ đã mặc lúc đến đây mà là một bộ khác – đẹp hơn, cầu kỳ hơn, có cả túi quà nhồi bông đính phía sau. Họ mất khá nhiều thời gian chỉ để thay đồ rồi chụp hình cho con bé.

“Con là người mẫu nhí rồi đấy!”

Khi đặt thêm vào tay con bé những món đồ chơi màu đỏ và xanh, một “tiểu thiên thần Giáng Sinh” dường như đã hoàn thiện.

Họ lấy cây thông ra và bắt đầu trang trí, thậm chí còn thổi cả bóng bay. Khi đưa bóng bay cho Seul, con bé vô thức siết tay lại khiến nó phát nổ. Con bé hoảng hốt òa khóc.

Giữa tiếng nức nở, nước mắt, nước mũi tèm lem của Seul là hai khuôn mặt lúng túng của Do Kwon và Yi Ryeong, là ánh đèn lấp lánh sắc màu của dây đèn Giáng Sinh, là bầu trời ngoài cửa sổ vẫn đang rơi những hạt tuyết mỏng. Và là chiếc máy ảnh, nơi lưu giữ trọn vẹn một ngày ngập tràn hạnh phúc.

“Chắc đây là Giáng Sinh vui nhất từ trước đến giờ.”

“Tôi cũng thấy vậy.”

* * *

“Thiếu gia, tôi vào được không ạ?”

“Thiếu… gia?”

Do Kwon đang nằm trên giường, lật từng trang sách mà Yi Ryeong mang theo thì khựng lại vì tiếng gọi lạ từ phía cửa. Lúc đó đã là đêm muộn, Seul cũng đang ngủ say trong cũi ở phòng bên cạnh.

Anh ngồi dậy, hướng mắt về phía cánh cửa đang khẽ mở ra.

“Sao rồi?”

“Santa đến thăm nè.”

“Đến… tặng quà sao?”

Yi Ryeong bước đến trước mặt anh, dừng lại rồi đặt vào tay anh một bên dây thắt lưng đen của bộ đồ Santa mà cậu đang mặc.

“Tháo ra đi.”

Do Kwon tròn mắt nhìn cậu rồi không nhịn được mà bật cười. Đó là một nụ cười ngập tràn vui sướng.

Khi anh kéo nhẹ sợi dây, bộ đồ Santa tuột xuống, để lộ làn da trắng mịn và chiếc eo thon gọn, chỉ được quấn vội một dải ruy băng đỏ rực.

“Merry Christmas.”

“Ha ha ha. Quà Giáng Sinh tuyệt nhất luôn ấy.”

“Tất nhiên rồi. Tôi là món quà đắt giá mà.”

Môi chạm vào môi. Rồi bàn tay cũng lần đến. Khi bàn tay nóng rực ấy đặt lên vai, làn da tưởng chừng như sắp cháy lên.

Phịch một tiếng khẽ, Do Kwon nằm xuống giường, và Yi Ryeong cẩn thận trèo lên theo. Cậu chống đầu gối xuống nệm, khéo léo để không dồn trọng lượng lên người Do Kwon rồi nhẹ nhàng đặt môi lên sau gáy anh. Một bàn tay luồn vào eo anh, ngực áp vào nhau, và trái tim họ cùng đập rộn ràng trong một nhịp điệu lặng lẽ.

Do Kwon có phần ngượng ngùng khi vòng tay ôm lấy cổ Yi Ryeong. Đã lâu lắm rồi. Con bắt đầu ngủ suốt đêm, nhưng để thân mật thường xuyên thì vẫn là điều khó.

Mỗi sáng phải dậy sớm chăm con cả ngày, đêm đến thì cơ thể lại mệt mỏi rã rời, vừa chạm vào chăn gối đã thiếp đi lúc nào chẳng hay. Có gần gũi thì cũng chỉ là những cái chạm tay vuốt ve nhau rồi thôi. Ngày hôm sau lại phải ẵm bồng suốt, không quen với việc dồn sức vào chuyện thể xác nên chẳng thể miễn cưỡng mà tiếp tục.

“Đợi đã nhé.”

Yi Ryeong đứng dậy lấy khăn và gel. Trong khoảng nửa năm yêu nhau, họ mới chỉ gần gũi bốn lần. Bởi vậy, Do Kwon vẫn cảm thấy hơi ngượng và có chút lúng túng.

“Anh thấy mệt à?”

Yi Ryeong vừa cầm gel vừa hỏi bằng giọng dè dặt.

Do Kwon cũng không ghét việc gần gũi với cậu. Mỗi lần cảm nhận được tình cảm Yi Ryeong dành cho mình, trái tim anh lại nghẹn lại như không thể thở nổi. Cả hai đều là đàn ông, cảm xúc cũng giống nhau nên anh hiểu được sự do dự trong câu hỏi ấy.

Gần đây, hết vì Seul quấy khóc, rồi thì con ho cả ngày, mai lại phải đi khám, mốt thì tới lớp học ở trung tâm văn hoá… Những lý do luôn thay đổi, nhưng rốt cuộc vẫn là từ chối. Thành ra mỗi lần hỏi đến, Yi Ryeong lại càng thêm rụt rè.

Do Kwon biết mình vẫn chưa quen và còn mang nhiều áp lực, nhưng nhìn thấy cậu mất đi sự tự tin mỗi lần như thế, trong lòng anh lại dấy lên một cảm giác áy náy khó diễn tả.

“Không đâu. Tôi không mệt. Cậu sẽ giúp tôi mà, phải không?”

“Ừ. Seul để tôi bồng. Dọn dẹp tôi cũng làm hết.”

“Bồng con rồi còn dọn dẹp nữa á?”

“Cầm máy hút bụi một tay thì được chứ gì.”

Do Kwon bật cười, khẽ hôn lên hai má Yi Ryeong.

“Cậu muốn làm bao nhiêu cũng được.”

“Mai định nằm lì trên giường đấy à?”

Yi Ryeong vừa nói vừa quăng chiếc áo sơ mi sang một bên. Do Kwon cười khúc khích, nhưng cậu lại không đùa, còn dùng đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ vào trán anh.

“Thật đấy. Anh có nhớ lần gần nhất của chúng ta là bao giờ không?”

“Xin lỗi nhé.”

“Không phải xin lỗi. Tôi đâu trách anh. Đâu phải lỗi của anh. Chỉ là… mấy lời như ‘muốn làm bao nhiêu cũng được’ ấy, đừng nói bừa vậy nữa.”

“Vâng ạ, tôi biết rồi.”

Có lẽ vì câu trả lời lém lỉnh quá, Yi Ryeong lập tức trượt tay vào hông Do Kwon rồi cù anh tới tấp. Bất ngờ vì bị đánh úp, Do Kwon co rúm người lại rồi phá lên cười, vừa thở hổn hển vừa giơ tay xin hàng.

Những ngón tay đang cù bỗng dịu dàng lướt đi, từ eo men dần lên lưng rồi vòng ra sau bao trọn hai bả vai gầy. Đôi môi Yi Ryeong dừng lại nơi ngực anh.

Trong khi Do Kwon còn đang cười, làn môi ấy nhẹ nhàng mơn trớn làn da nóng rực, để lại cảm giác tê tê. Không rõ là lạnh hay nóng, chỉ biết nó khiến từng thớ thịt run rẩy đến ngây ngất.

Yi Ryeong khẽ cắn lấy đầu ngực và liếm nhẹ bằng đầu lưỡi. Tay cậu luồn xuống bóp nhẹ mông anh rồi từ tốn kéo quần anh xuống. Do Kwon cởi nốt chiếc áo sơ mi đã bị vén lên, khẽ rùng mình trong làn không khí mát lạnh của căn phòng.

Những ngón tay lướt nhẹ qua làn da nổi gai, rồi cậu cúi xuống mút lấy đầu ngực đã cứng lên vì lạnh. Từng cơn rùng mình len lỏi qua những điểm chạm thân mật làm anh cảm nhận rõ từng cái rùng khẽ của cơ thể. Mỗi lần cậu mân mê và liếm mút nơi ngực, hơi thở anh càng thêm gấp gáp.

“Đ-đừng chỉ dừng lại ở ngực nữa…”

Không chịu nổi nữa, Do Kwon khẽ đẩy trán cậu ra. Yi Ryeong bật cười rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh.

“Ngon quá mà.”

“Trời ơi, cậu đừng có…”

Gương mặt đỏ ửng lên tận khóe mắt vì ngượng, Do Kwon lúc này lại càng trở nên đáng yêu hơn trong mắt Yi Ryeong.

Cậu từ tốn hạ thấp người, rồi thấp hơn nữa. Khi lướt lưỡi qua lớp lông phía dưới, đầu khấc đã cứng ngắc từ trước, đang rịn ra chút dịch trong trong, như chào đón cậu.

“Y-Yi Ryeong… Ưm…”

Giọng anh trầm khàn, vang lên thành tiếng rên nhẹ nhàng. Yi Ryeong đưa tay vuốt ve dương vật rồi nhẹ nhàng đặt môi lên đó. Tay Do Kwon vô thức đan vào mái tóc dài chạm cổ của cậu. Đầu ngón tay anh cảm nhận được những sợi tóc rối lòa xòa đan vào kẽ tay.

Không chút do dự, Yi Ryeong nuốt trọn lấy dương vật vào miệng. Cảm giác ấm áp và ẩm ướt lập tức chạy dọc sống lưng như dòng điện bén nhọn. Do Kwon gồng chân, thân người vặn vẹo. Theo phản xạ, anh cắn nhẹ lên mu bàn tay để nén tiếng thở.

Nhưng thở gấp vẫn là thở gấp, và rên rỉ vẫn cứ trượt ra khỏi miệng theo nhịp khoái cảm không sao kìm giữ.

“Ha… Ưm… C-có lẽ… sắp…”

Yi Ryeong rời miệng ra, thay bằng tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo thân dương vật. Chẳng mấy chốc, Do Kwon xuất ra trong lòng bàn tay cậu.

“Chờ một chút.”

Vừa lấy lại hơi thở, Do Kwon vừa nắm lấy tay Yi Ryeong đang định với lấy gel sau khi lau sơ tay bằng chiếc khăn đã trải sẵn.

“Tôi muốn làm cho cậu nữa.”

“Hả? Làm gì cơ?”

“Thì… bằng miệng ấy.”

“Không cần đâu. Tôi không làm cũng được.”

“Nhưng lần nào cậu cũng làm cho tôi. Chẳng lẽ đó là gượng ép sao?”

“Không. Là vì tôi muốn mà.”

“Tôi cũng muốn mà. Tôi thật sự luôn muốn làm điều đó cho cậu…”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo