Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 112 - H

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 112

Mỗi cử động của Yi Ryeong như khuếch đại cảm giác rạo rực trong Do Kwon, nhanh chóng chiếm lĩnh mọi giác quan của anh. Cơ thể như bị dòng điện chạy qua, các cơ bắp co giật ngoài tầm kiểm soát. Khớp xương cứng lại, cơ bắp run rẩy. Đầu óc anh trắng xóa, phần cơ thể cương cứng của anh kẹt giữa hai bụng, bị lay động mạnh mẽ.

“Yi Ryeong…! Yi Ryeong… Ư… Ư!”

Môi Yi Ryeong phủ lấy môi anh, hai cơ thể hòa quyện như một. Chiếc giường kêu kẽo kẹt dưới những chuyển động mãnh liệt. Yi Ryeong giữ chặt đùi Do Kwon, ngồi thẳng lên và nhìn đôi môi hé mở của anh. Rồi cậu đẩy mạnh hơn.

Sự cẩn thận ban đầu dần tan biến khi Do Kwon quen dần. Yi Ryeong rút ra nhanh rồi đẩy vào một lần nữa, sâu đến tận cùng. Mỗi lần phần sâu nhất trong anh bị ép mở, cảm giác choáng ngợp lan khắp cơ thể. Cơ thể lấp đầy mọi ngóc ngách, từ những điểm nhạy cảm đến những nơi chưa từng được chạm tới.

Tay Yi Ryeong siết lấy ngực Do Kwon, bóp mạnh rồi xoắn lấy núm ngực. Do Kwon vội vàng nắm lấy tay cậu, hơi thở đứt quãng.

“Ư… Đợi, đợi chút… Ư!”

Chỉ vài lần chà xát, Do Kwon không chịu nổi, nâng hông và lên đỉnh. Nhưng Yi Ryeong không dừng lại.

“Đợi đã… Yi Ryeong! Đợi chút!”

“Đừng che mặt bằng tay nữa.” 

Yi Ryeong nói, rời tay khỏi ngực Do Kwon, nắm lấy cả hai cổ tay anh, đan chặt ngón tay rồi ép xuống giường, không cho anh che mặt hay miệng.

Vừa lên đỉnh, Do Kwon không muốn để Yi Ryeong thấy gương mặt mình lúc này, lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của Do Kwon, Yi Ryeong nhìn thẳng vào anh và đẩy nhanh hơn.

Khi Yi Ryeong đạt đỉnh, Do Kwon cũng run rẩy, một lần nữa lên đỉnh. Nước mắt trào ra, không chỉ vì cảm giác choáng ngợp mà còn vì xấu hổ khi để lộ hết mọi cảm xúc. Yi Ryeong nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ướt át ấy.

Yi Ryeong rút ra cùng dòng gel trơn trượt. Do Kwon khẽ nhắm mắt. Yi Ryeong tháo bao cao su đã dùng, tiến đến bên anh rồi vuốt ve má anh.

“Mệt lắm hả? Đi tắm nhé?”

“Cứ thế này là xong à?” 

“Anh làm quá sức rồi. Đến đây thôi.”

“Tôi nói cậu muốn làm bao nhiêu cũng được mà.”

“Tôi đã để anh quá sức rồi, không muốn tiếp tục nữa.”

Yi Ryeong mỉm cười, định đứng dậy, nhưng Do Kwon ôm lấy hông cậu và kéo lại. Cơ thể rắn chắc của Yi Ryeong áp vào anh, da thịt chạm nhau thật dễ chịu. Do Kwon ôm chặt cậu.

“Tôi khỏe lắm, khỏe hơn cậu nhiều. Chẳng tập luyện gì mà cơ bắp vẫn thế, chưa bao giờ thua ai về sức bền.”

“Tôi biết. Nhưng… tôi không muốn anh cố quá.”

“Tôi chẳng cố gì đâu. Chưa quen nên hôm sau hơi mệt, nhưng cậu sẽ giúp tôi mà, đúng không? Cậu lo cho tôi, tôi biết, nhưng tôi muốn cả hai cùng thỏa mãn.”

“Do Kwon…”

“Thật đấy. Đừng nghĩ tôi yếu đuối. Cậu không cần phải cẩn thận đến thế đâu.”

Lời nói của anh làm mắt Yi Ryeong thoáng dao động.

“Hơn nữa, tôi muốn tiếp tục. Tôi muốn được gần cậu hơn.”

Yi Ryeong ngẫm nghĩ rồi đứng dậy. 

“Để tôi xem còn bao nhiêu bao cao su.”

Do Kwon bật cười, nhìn Yi Ryeong lục lọi chiếc túi bên cạnh.

“Ba hộp, dùng một cái rồi, còn tám cái.”

“Nhiều thật đấy.”

“Cứ đề phòng thôi. Loại ở tiệm tiện lợi không hợp, lỡ hết thì phiền.”

Yi Ryeong bĩu môi. Do Kwon thấy cậu đáng yêu, kéo cậu vào lòng ôm chặt.

“Rồi, đừng làm mặt đó. Làm tôi cứ muốn trêu mãi.”

“Biết mình trêu mà còn trêu?”

“Ừ, tại cậu dễ thương quá.”

“Vậy tôi sẽ làm tới khi anh không trêu được nữa.”

Yi Ryeong thoát khỏi vòng tay anh, lại tách chân anh ra. Do Kwon xấu hổ nhưng vẫn ngoan ngoãn để cậu làm.

“Không nương tay đâu.”

***

“Seul ơi, bố tự đào mồ chôn mình rồi.”

Do Kwon ngồi trên sofa, nói với Seul đang rên rỉ dưới chân và đòi trèo lên. Con bé hét to như ra lệnh. Anh bế con lên.

Sức bền của Yi Ryeong vượt xa tưởng tượng, cả ham muốn cũng thế. Do Kwon nghĩ đến lần thứ ba là xong, nhưng không. Đến lần thứ năm, anh phải xin tha mới dừng. Cả cơ thể anh đau nhức, chẳng phân biệt được mình có đạt đỉnh nữa hay không.

Anh chạm má thì thấy vẫn nóng ran. Sau đó, Yi Ryeong phải dìu anh vào phòng tắm. Giờ anh vẫn hơi sốt.

“Nhìn này.” 

Yi Ryeong nói, cắm nhiệt kế vào tai anh. Đó là nhiệt kế mua cho Seul nhưng anh lại dùng trước.

“Hạ chút rồi, nhưng mặt vẫn đỏ.”

“Ừ, không nên thách thức cái không thắng nổi.”

“Lẽ ra tôi phải kiềm chế. Anh chưa quen, lại chịu nhiều áp lực nữa rồi.”

“Không, tại tôi cố chấp đòi làm mà.”

Do Kwon ngả người, vỗ về Seul đang kéo tay mình rồi khẽ nhắm mắt. Bàn tay mát lạnh của Yi Ryeong chạm má anh, thật dễ chịu.

“Nước ấm nữa không?”

“Cho nước mát được không?”

“Sốt mà đòi nước mát à? Anh uống nước ấm đi.”

Yi Ryeong lấy nước ấm từ bình sữa đưa cho anh rồi ngồi xuống và kéo anh tựa vào mình. Seul chuyển sự chú ý sang Yi Ryeong, trèo lên giật áo cậu.

“Đừng đạp bố!” 

Yi Ryeong vội bế Seul vào lòng. Mất Seul, Do Kwon vòng tay ôm hông Yi Ryeong rồi tựa vào cậu.

“Lò sưởi của tôi.”

“Seul là lò sưởi à?”

“Ừ, ấm áp lắm.”

Yi Ryeong kéo chăn của Seul đắp cho Do Kwon, vuốt trán anh. Gương mặt hiếm khi đỏ của anh giờ ửng hồng vì sốt. Điều đó làm Yi Ryeong lo lắng.

Anh bật cười.

“Sao anh lại cười?”

“Tự nhiên tôi nhớ hôm qua.”

“Nhớ hôm qua mà cười gì chứ?”

“Nhớ hai đứa mình dính lấy nhau, mồ hôi nhễ nhại, hì hục. Hài thật. Cố hết sức luôn.”

“Anh đúng là phá không khí.”

Do Kwon cười lớn hơn trước giọng bất mãn của Yi Ryeong.

“Yêu nhau hết mình như thế, vừa đáng yêu vừa tuyệt.”

“Ngụy biện.”

Yi Ryeong cốc mũi anh, hơi đau. Do Kwon cười ngượng, xoa mũi.

Đến chiều, Do Kwon hồi phục. Anh cùng Yi Ryeong chơi với Seul, chụp ảnh và quay video. Họ quay lại cảnh Sl gọi “ba” và gửi cho mẹ của Yi Ryeong, rồi cả cho Sang Yoon nữa. Họ còn quay cả cảnh ba người cùng nhảy múa, khi Seul lắc lư đầy phấn khích mỗi lần được hát cho nghe.

Khác với khu nhà gần trung tâm thành phố ồn ào, khu này thật vắng vẻ và yên bình. Họ thong thả đi dạo rồi cùng nhau đến một nhà hàng cách đó không xa để ăn tối. Không ai để ý Yi Ryeong, chỉ có Seul là siêu sao, được các cụ già yêu mến. Seul cười rạng rỡ, thu hút mọi ánh nhìn rồi ngủ thiếp đi trên đường về.

Cuộc sống ở nơi đây như mơ. Họ chỉ muốn mãi sống trong thế giới chỉ có nhau. Ngày qua ngày, đến tận ngày cuối năm, họ vẫn hạnh phúc, không hề nghĩ đến lúc chuyến đi kết thúc.

Ngày cuối cùng cũng là ngày cuối năm, thật đặc biệt. Họ trải chăn lớn ở phòng khách và đặt Seul giữa. Con bé bò khắp chăn, chui rúc, chơi đùa rồi ngủ thiếp đi. Họ bật TV, vặn âm lượng nhỏ.

“Anh ước gì cho năm mới vậy?” 

Yi Ryeong hỏi, trước mặt là rượu vang và bánh bơ mua ở tiệm.

Do Kwon nhấp ngụm rượu vang, ngậm vành ly và suy nghĩ. 

“Sức khỏe cho gia đình mình chăng.”

“Tôi sẽ ước cho anh được hạnh phúc.”

Không đợi Do Kwon dứt lời, I Ryeong nhanh chóng đáp lại như đã chờ sẵn.

“Hạnh phúc của tôi á?”

“Ừ, vì anh hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc. Nên… tôi sẽ ước cho anh hạnh phúc.”

“Gì chứ, vậy thì tôi cũng phải ước cho cậu hạnh phúc thôi. Vì nếu tôi hạnh phúc thì tôi hạnh phúc, mà cậu hạnh phúc… thì tôi cũng hạnh phúc. Đúng không nào?”

“Thật á? Thế tức là tôi phải ước cho mình hạnh phúc, để anh được hạnh phúc? Nhưng mà anh phải hạnh phúc trước thì tôi mới hạnh phúc mà…”

Yi Ryeong cau mày, thấy rối rắm quá, rồi vò đầu và cười lớn. Do Kwon cũng cười, vuốt lại mái tóc rối của cậu. Dù đầu bù tóc rối, Yi Ryeong vẫn thật đáng yêu và đẹp trai. Do Kwon không nhịn được cười.

Họ ngồi cạnh nhau, nhấm nháp rượu vang. Gần mười hai giờ, chương trình đánh chuông bắt đầu. Tiếng chuông vang lên qua loa TV, nhỏ xíu vì âm lượng thấp.

Khi tiếng chuông đầu tiên vang, Yi Ryeong kéo áo Do Kwon và hôn trước khi anh kịp phản ứng. Tiếng chúc mừng năm mới của phát thanh viên hòa cùng chuông.

Do Kwon nhắm mắt đón nhận nụ hôn. Năm nay thật đặc biệt. Hồi gặp Seul vào tháng Ba, anh chưa từng hình dung ra một tương lai như thế này. Khi ấy, anh chỉ dám giữ trong lòng một hy vọng mơ hồ. Rồi một ngày, khi con bé lớn lên, cả hai sẽ có cơ hội chạm vào hạnh phúc. Vậy mà giờ đây, anh đang thực sự nắm giữ nó.

Yi Ryeong cũng thế. Lần đầu thấy Seul, cậu không ngờ mối duyên ấy lại dẫn đến tương lai này.

“Yêu anh. Năm nay cũng ở bên tôi nhé.”

“Ừ, tôi cũng thế. Năm nay, năm sau, mãi mãi, nhờ cậu nhé.”

“Chúc mừng năm mới!”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo