Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 113
Ngày 1 tháng 1.
Họ đã trở về ngôi nhà quen thuộc của mình. Mọi thứ vẫn như cũ, căn nhà tràn ngập những món đồ dành cho em bé. Việc dỡ đống hành lý mang theo cũng đủ để người ta hoa mắt. Họ đã mang theo quá nhiều đồ cho con, và nếu muốn dùng ngay thì trước hết phải sắp xếp lại cho gọn gàng cái đã.
Việc khuân đồ từ xe lên cũng mệt nhoài rồi phải mở từng túi ra, dùng dung dịch khử trùng lau sạch mọi thứ và để lại đúng chỗ – tất cả đều là một chuỗi những việc không tên mà hai người cứ thế làm không ngơi tay.
Vừa đặt chân vào nhà, họ liền mang giường cũi trở lại phòng em bé như trước, lau chùi cẩn thận rồi nhẹ nhàng đặt bé Seul đang ngủ thiếp đi trên đường về vào giường. Nếu ngủ quá lâu, đêm đến con bé có thể thức và quấy khóc, nhưng lúc này có quá nhiều việc cần xử lý nên họ đành để con ngủ thêm một chút.
Vừa lau dọn, họ vừa cho đồ chơi của con vào máy tiệt trùng. Họ bận rộn qua lại khắp nhà cho đến khi chợt nhận ra bé Seul đã ngủ lâu quá rồi.
“Sắp ba tiếng rồi đấy nhỉ? Nếu tính cả lúc ngủ trên xe thì chắc còn lâu hơn.”
“Ừ, để tôi đi xem.”
Do Kwon lập tức bỏ dở mọi việc và đứng dậy. Yi Ryeong tiếp tục lau dọn nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi hướng phòng con bé.
“Yi Ryeong à!”
“Sao vậy? Seul có chuyện gì sao?”
“Thuốc hạ sốt đâu? Con đang sốt!”
Yi Ryeong đánh rơi hết mọi thứ đang cầm. Seul đang nằm trong vòng tay của Do Kwon, khẽ thở gấp từng nhịp nhỏ. Mắt con bé mở hé lờ đờ, trông rất mệt mỏi. Con bé rên khe khẽ nhưng tiếng cũng yếu ớt.
Do Kwon cắn chặt môi dưới, cảm thấy nghẹn ngào vì không phát hiện ra sớm. Trong những việc liên quan đến con, anh dễ dàng trở nên xúc động như thế.
“Con đã như vậy từ khi nào chứ?”
“Lúc đặt con xuống, tôi cũng thấy hơi yếu một chút, nhưng lúc đó đâu có sốt…”
“Tôi sẽ đi lấy thuốc hạ sốt. Anh thay đồ cho con đi. Mình đã học cách xử lý rồi mà, đúng không?”
Yi Ryeong nhìn vào mắt Do Kwon để giúp anh giữ bình tĩnh, và Do Kwon khẽ gật đầu. Cậu nhanh chóng lục hộp y tế để tìm thuốc, còn Do Kwon thì nhẹ nhàng đặt Seul lên tấm đệm.
Nhìn con khẽ rên và ho từng cơn trong cái thân hình nhỏ bé ấy, tim họ như thắt lại.
“Cho con uống thuốc rồi đo nhiệt độ đi. Nếu không hạ thì phải đưa con vào cấp cứu. Nếu đỡ thì sáng mai chờ bệnh viện mở rồi đưa con đến.”
“Ừ.”
Sự bình tĩnh của Yi Ryeong giúp Do Kwon có thể vững vàng hơn.
Nhiệt độ 38 độ. Do Kwon vuốt trán nóng hừng hực của Seul, ánh mắt luôn dõi theo con bé. Con bé không chịu uống thuốc, vừa khóc vừa vặn vẹo người. Thấy con như thế, Do Kwon cảm tưởng như chính mình mới là người đang chịu đựng cơn sốt ấy.
Anh lau người cho con bằng khăn ấm rồi thay cho con bộ đồ mỏng hơn. Cả hai gác lại hết mọi việc, suốt đêm không rời khỏi bên cạnh con.
Sáng hôm sau, có lẽ do cơn sốt đã dịu bớt, tiếng khóc của Seul lại lớn hơn. Nhiệt độ đã hạ kha khá, nhưng con bé vẫn còn ho nhiều, trông rất mệt.
Uống nước thì ho, bú sữa cũng ho, đôi khi khóc nức nở rồi lại ho.
“Tôi sẽ đưa con đi bệnh viện.”
“Tôi đi cùng nữa.”
“Không cần đâu. Nhỡ lại bị chụp ảnh thì sao? Để tôi đi một mình được rồi.”
“Vậy thì đợi mẹ đến, tôi đi với mẹ. Nếu con khóc lớn thì một mình anh khó xoay xở đấy.”
“Nhưng đợi đến lúc đó thì con phải chịu đựng lâu hơn. Tôi có thể tự lo được.”
Nghe anh nói đến vậy, Yi Ryeong không thể ngăn lại nữa, đành gật đầu. Do Kwon bế Seul ra khỏi nhà.
Khi cậu đang sốt ruột chờ đợi, mẹ cậu đã đến.
“Hai đứa về từ hôm qua mà? Sao con lại trông phờ phạc thế này?”
“Seul bị ốm rồi ạ.”
“Ốm? Sao lại thế?”
“Con bé cứ ho mãi, chắc là cảm lạnh… Do Kwon đưa con đi khám rồi. Con cũng muốn đi nhưng sợ bị chụp hình, nên để anh ấy đi một mình.”
“Trời, sao mà… Hẳn là con lo lắm nhỉ. Nhưng vậy cũng tốt, đi một mình là đúng. Vì Seul mà phải như thế chứ. Vậy hai đứa thức trắng đêm à?”
“Vâng. Con bé cứ ho mãi, tụi con đâu thể ngủ được. Cứ canh chừng bên cạnh suốt đêm.”
“Chắc mấy hôm đi chơi cũng mệt quá rồi. Chín ngày liền mà. Cũng đến lúc đuối sức rồi.”
“Bọn con mệt thì cũng không sao… chỉ lo con bé bị gì nặng thôi.”
Nhìn Yi Ryeong giờ đã chững chạc đến lạ, mẹ cậu khẽ mỉm cười. Không còn nghi ngờ gì nữa, trước mặt bà lúc này chính là một người cha thực thụ. Bà vừa vỗ về Yi Ryeong đang mệt mỏi vừa cùng cậu ngồi chờ trên ghế sofa.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, chuông báo xe về vang lên.
Yi Ryeong nãy giờ ngồi ôm đầu đầy lo lắng, nghe thấy tiếng chuông thì lập tức đứng bật dậy.
“Con xuống đón nhé.”
“Chúng nó sẽ lên mà, con đi làm gì.”
“Anh ấy còn phải bế con, xách đồ nữa thì vất vả lắm. Nếu con xuống ngay bây giờ chắc sẽ gặp họ dưới đó.”
Không kịp khoác thêm áo, Yi Ryeong vội chạy xuống tầng hầm. Dưới cái lạnh se sắt, cậu thấy Do Kwon đang bế Seul bước về phía thang máy. Cậu chạy nhanh đến và đỡ lấy túi đồ từ tay anh.
“Sao anh không gọi tôi xuống?”
“Bác sĩ bảo chỉ là cảm nhẹ thôi. Cho thuốc dạng siro rồi, mỗi ngày uống hai lần là được.”
“Con lại chảy nước mũi rồi.”
“Chắc do trúng gió nên nặng hơn một chút.”
“Mình lên nhanh thôi. Lạnh lắm.”
Yi Ryeong bước đi trước, những bước dài đầy lo lắng. Đứa trẻ đang bệnh trở nên nhạy cảm hơn, khó chiều hơn và cũng quấy khóc nhiều hơn. Con bé khóc đòi được bế, nhưng khi được bế rồi vẫn không nín. Cả Do Kwon lẫn Yi Ryeong đều nhanh chóng rã rời vì phải ôm lấy một bé con đầy bực dọc như thế. Thế nhưng với tư cách là cha mẹ, họ không thể nào quay lưng với con được.
Chang Hwa đã khuyên hai người cứ vào trong nghỉ một chút, nhưng với một đứa bé đang ốm thế này, làm sao có thể yên tâm mà chợp mắt được chứ. Rốt cuộc, chưa đầy một tiếng sau, cả hai lại bị tiếng khóc của Seul gọi về.
Khi con bé khó thở vì mũi tắc nghẹt, họ lại dùng máy hút mũi để làm thông đường thở. Nhưng mỗi lần như thế con bé lại bật khóc nức nở, có lẽ vì cảm giác khó chịu. Nhìn đứa trẻ đau đớn như vậy, cả hai người lớn cũng thấy tim mình thắt lại.
“Lúc về mình có ghé trạm nghỉ, liệu có phải dính từ đó không?”
“Lúc đó bé tè rồi, không thay tã thì cũng không được.”
“Lại sụt sịt nữa rồi.”
“Bác sĩ bảo cũng đừng hút mũi nhiều quá mà. Thôi cứ để con bé yên xem sao.”
Cả hai nhìn Seul vừa nghịch món đồ chơi nhỏ vừa khịt khịt rồi đồng loạt thở dài. Nhưng chuyện Seul không dừng lại ở đó. Ngày hôm sau, phân của con bé bắt đầu lỏng trở lại. Phân đã sệt hơn từ lúc ăn dặm, vậy mà giờ lại loãng như hồi mới sinh. Rồi con bé lại ói. Đây chuyện đã không xảy ra trong một thời gian rồi. Con bé thậm chí còn tuyệt đối không chịu ăn gì nữa.
Ban đầu họ nghĩ chắc chỉ là chuyện thường thôi. Seul từ nhỏ đã hay nôn trớ như vậy rồi. Nhưng đến ngày tiếp theo, phân con bé lỏng đến mức tràn ra ngoài tã, cơn sốt cũng quay lại.
Cuối cùng, họ lại phải bế con đến bệnh viện. Lần này bác sĩ chẩn đoán bé bị viêm ruột. Cảm cúm rồi lại thêm cả viêm ruột. Seul nằm trong vòng tay Do Kwon, chẳng khác gì một em bé sơ sinh chỉ biết khóc òa vì mệt mỏi.
“Chắc tại chuyến du lịch. Tụi mình… hạnh phúc quá mức.”
Bất chợt đổ bệnh dồn dập như thế này, lý do duy nhất Do Kwon có thể nghĩ đến chính là vậy. Trong suốt chuyến đi, mọi thứ đều tuyệt vời. Anh cứ tưởng Seul cũng thấy như vậy. Nhưng có lẽ với con bé thì khác. Có phải họ đã làm con bé quá mệt, hay cho con bé ăn thứ gì đó không hợp không? Cũng có thể là con bé nhiễm bệnh từ lần đầu họ đưa con bé đến viện. Hay là do anh đã không chăm sóc kỹ?
Tóm lại, trong đầu Do Kwon, mọi nguyên nhân đều quy về lỗi của bản thân.
“Tôi xin lỗi. Tự nhiên tôi lại đòi đi chuyến dài như thế… Đưa con bé đi cùng đúng là quá sức rồi.”
Có lẽ Yi Ryeong cũng mang cùng cảm giác, nên cậu chẳng ngẩng đầu lên nổi mà khẽ đáp. Seul yếu ớt trong lòng bố, vừa từ chối ăn uống vừa thỉnh thoảng ho khan, nhìn đến mà xót lòng.
“Sao cậu lại xin lỗi?”
Vì đang đồng cảm, họ hiểu nhau hơn bao giờ hết. Điều duy nhất họ có thể làm bây giờ là an ủi lẫn nhau và chăm con hết sức có thể.
Họ cho Seul uống nước ấm từng ngụm nhỏ, cố gắng nài nỉ để con bé chịu ăn dù chỉ một miếng. Ban đêm họ thức trắng canh chừng để xem con bé có nôn không, và đã phải vứt bỏ không biết bao nhiêu quần áo, chăn mền vì bị phân làm bẩn.
***
Ngày 5 tháng 1. Cơn cảm cúm của Seul có vẻ đã dịu đi đôi chút. Con bé vẫn mệt mỏi vì viêm ruột, nhưng nước mũi đã trong hơn và ít lại, cơn sốt cũng lặn rồi. Con bé vẫn ho nhưng chỉ lác đác từng cơn.
Vì ở bên con bé suốt ngày đêm, Yi Ryeong và Do Kwon có lẽ cũng đã nhiễm cảm, bắt đầu sụt sịt hắt hơi. Cả hai cẩn thận uống thuốc cảm tổng hợp để đề phòng.
“Hay là ra viện chích luôn cho chắc nhỉ?”
“Còn chưa nặng mà, chắc bác sĩ cũng không chích đâu.”
“Ừ ha…”
Yi Ryeong cúi nhìn Seul đang tựa vào lòng mình nghịch ngợm. Con bé vẫn không chịu ăn và thỉnh thoảng lại ho.
“Cực khổ lắm mới tăng được chút cân, giờ lại tụt hết rồi.”
Họ cố gắng ép con bé ăn dù chỉ một ít, rồi lại dụ uống thêm vài ngụm sữa bột, nhưng Seul chẳng chịu hợp tác vì mệt. Con bé vốn đã nhỏ con vì chứng hẹp môn vị, giờ má đã hóp, thịt nơi cánh tay cũng không còn độ mềm mịn như trước.
Yi Ryeong chọc nhẹ vào má con bé vài cái. Seul ngước lên nhìn bố rồi xoay người ôm lấy cậu.
“Trời ơi, xinh quá đi mất. Đẹp như vậy mà lại ốm sao chứ.”
Cứ như hiểu được lời bố, Seul nhoẻn miệng cười.
“Ôi chà, con đang làm duyên đấy à? Đang làm duyên đấy hả?”
Thấy Seul vẫn còn cười dù yếu ớt, Yi Ryeong không kìm được mà hôn lên má con bé vài lần. Một sinh linh nhỏ bé như vậy mà sao lại phải mang bệnh thế này cơ chứ. Chứng kiến từng cơn đau của con, lòng người bố cứ như bị bóp nghẹt. Cậu tự hỏi không biết Do Kwon đã chịu đựng ra sao lúc con bé phải phẫu thuật.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.