Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 12
“Anh thích trẻ con à?”
“Mấy đứa con nít đứa nào chả dễ thương.”
“Thật ra nói thế này có hơi không đúng lắm, nhưng trẻ con xấu là xấu thật đấy. Tôi chưa bao giờ thấy chúng nó dễ thương cả. Cơ mà bé con nhà mình thì đáng yêu thật.”
“Không phải đáng yêu, mà là cực kỳ đáng yêu. Cô giúp việc cũng nói thế mà.”
“Nếu giống tôi thì không thể không dễ thương rồi.”
Do Won gật đầu. Đó là sự thật không thể phủ nhận. Từ đôi mắt, hình dáng môi, đường nét khuôn mặt, đến cả đôi tai, tất cả đều giống hệt Yi Ryeong. Dù trước đây không nhận ra, nhưng tối qua sau khi ngắm kỹ qua từng chút một, anh đã chắc chắn hơn phần nào.
“Nhưng anh cũng đẹp trai mà. Dù nó có giống ai thì cũng sẽ xinh xắn thôi.”
“Ừm… Tôi cứ nghĩ mình cũng khá bình thường.”
“Nếu anh nói thế vì khiêm tốn thì đúng là hơi khó chịu, mà nếu anh đang nói thật lòng thì coi chừng ăn đòn đấy.”
Do Won bật cười trước lời nói đùa của Yi Ryeong. Bầu không khí ngượng ngùng ban đầu cũng dần dần tan biến.
Tần suất hai người nói chuyện càng lúc càng nhiều lên. Chỉ khi cùng nhau ăn uống, cùng nhau trò chuyện, hình tượng ngôi sao màn ảnh nổi tiếng dường như vô cùng xa cách của Yi Ryeong mới trở nên nhạt đi. Giờ đây, trông cậu chẳng khác gì người bình thường. Dù cảm giác gượng gạo vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng sự không thoải mái đang từ từ tan biến theo thời gian.
“Dù gì anh cũng ở bên con bé vài ngày rồi mà. Có vẻ như quen dần với nó hơn rồi phải không? Chứ tôi thì thật sự nghĩ rằng, có lẽ cả đời này cũng không thích nghi nổi.”
“Nhiều lúc ôm con bé ngủ, tôi cũng bị giật mình tỉnh dậy vì quên mất là có một đứa trẻ trong vòng tay.”
“À, tôi hiểu mà. Sáng nay tôi cũng bị chuông cửa đánh thức, định ra mở thì nhìn thấy anh ôm bé con, làm tôi giật cả mình.”
Rõ ràng chủ đề chung giữa hai người vẫn là đứa trẻ, nên cuộc trò chuyện nhanh chóng xoay quanh em bé.
“Ăn nhanh rồi ra cửa hàng đồ trẻ con xem qua một chút nhé?”
“Được thôi.”
Yi Ryeong nhanh nhẹn gắp thức ăn, Do Won cũng không chậm trễ mà làm theo cậu.
“Tôi đã đặt hàng qua mạng rồi nên đừng mua nhiều quá. Chỉ mua những thứ nào cần thiết cho việc chăm con thôi nhé. Tôi vốn rất thích mua đồ, nên có thể sẽ mua hơi nhiều, lúc đó anh nhớ cản tôi đấy.”
“Được.”
Do Won nghiêm túc trả lời, nhưng kết quả là anh chẳng cản được gì cả. Thậm chí, thấy cái này cũng đẹp, cái kia cũng tốt, anh còn hùa theo mua thêm.
Yi Ryeong mua đồ qua mạng thì may ra anh còn ngăn cản được. Chứ khi nhìn thấy tận mắt các món đồ trẻ em đáng yêu và hữu dụng như thế này, anh cũng không thể từ chối nổi.
Dù không muốn phụ thuộc vào đồ vật để chăm con, nhưng bảo không muốn cho bé những bộ quần áo đẹp và đồ chơi tốt thì cũng không đúng.
Quần áo trẻ con sao mà nhiều món xinh đẹp đến vậy. Nhìn cái nào cũng phải thốt lên: “Cái này đẹp quá,” “Cái kia đẹp quá,” rồi cả hai lại mua cả quần áo cho trẻ 36 tháng, dù hiện tại không cần. Cuối cùng họ còn phải đặt tủ quần áo mới cho em bé vì quần áo đã không còn chỗ chứa. Đi ngang qua quầy đồ chơi, hai người cũng không thể rời mắt. Sau khi mua sắm đầy tay, cuối cùng họ mới bừng tỉnh khi nhận được cuộc gọi từ cô của Yi Ryeong.
“Anh bảo là anh sẽ cản tôi mà!”
“Tại tôi cũng bị cuốn theo…”
“Thôi, đã mua rồi thì cũng đành vậy. Dù sao sau này cũng sẽ cần hết mà.”
“Cũng phải.”
Do Won nhiệt tình gật đầu, đồng ý với Yi Ryeong.
“Dù sao thì tôi cũng nên trả một nửa. Tôi không thể cứ nhận mà không làm gì được. Thẻ của cậu gặp vấn đề rồi phải không?”
“Không sao đâu. Không đến mức như anh nghĩ đâu. Với lại, có món tôi cũng muốn mua nên anh không cần lo đâu.”
“Tôi có một ít tiền tiết kiệm, chắc cũng đủ trả được một nửa mà.”
“Để dành tiền đó cho những việc quan trọng hơn sau này đi.”
Yi Ryeong vừa nói vừa đẩy đống đồ sang phía Do Won. Anh chẳng còn cách nào khác ngoài việc xách hết đống đồ theo Yi Ryeong về nhà.
Ngày hôm sau, hình ảnh Yi Ryeong mua sắm đồ trẻ em đầy tay tại trung tâm thương mại xuất hiện khắp nơi.
* * *
“Bé này cứ khóc mãi, phải làm sao đây?”
“Có vẻ như tư thế ôm không thoải mái rồi. Thử ôm sát hơn để cổ con bé không bị gập lại xem sao.”
Khuôn mặt Yi Ryeong tỏ rõ vẻ không hài lòng, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn sửa lại tư thế ôm em bé.
Vốn dĩ, cậu nghĩ mình chỉ phải làm tài xế mà thôi, lái xe loanh quanh một chút rồi ra vẻ đã giúp đỡ là được. Nhưng thực tế lại khác xa với những gì cậu tưởng. Thời gian từ nhà đến viện nghiên cứu khá dài nên hôm nay người giúp việc chỉ đến làm việc vào buổi chiều. Lúc Do Won chuẩn bị đồ để ra ngoài, vì không có ai giúp đỡ, nên đứa trẻ đành giao lại cho Yi Ryeong.
“Phải dùng tay đỡ mông bé chặt hơn. Đúng rồi, như thế.”
Do không thể từ chối, Yi Ryeong đành sửa lại tư thế ôm theo lời chỉ dẫn. Cảm giác ấm áp của nhóc áp sát vào ngực vẫn còn rất lạ lẫm, cậu căn bản chưa hề quen với nó.
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi.”
Do Won vừa trả lời vừa bước ra với đống đồ đạc lỉnh kỉnh trong tay. Đây là lần đầu tiên ra ngoài cùng em bé kể từ sau khi dọn nhà, nên anh không biết cần mang theo những gì, cứ thế mà đồ đạc chất đầy hai tay.
“Cần mang nhiều vậy à?”
“Chúng ta không biết sẽ xảy ra chuyện gì mà. Mà sao con bé cứ khóc mãi vậy.”
“Có khi nào đau ở đâu không?”
“Nghe nói có thể là đau bụng….”
Do Won tiến lại gần, kéo nhẹ tã để kiểm tra xem nhóc có ị hay không, nhưng tã vẫn còn sạch.
“Để tôi xách đồ cho. Anh thử ôm nhóc xem.”
Việc phải bế em bé khiến Yi Ryeong không thoải mái chút nào, cậu nhanh chóng trao lại trách nhiệm cho Do Won. Cuối cùng, Do Won buông hết đồ xuống và đón lấy bé, còn Yi Ryeong thì cầm hết đống hành lý thay vào.
“Ôi, sao mà nặng thế? Anh tính mang cả nhà đi à?”
“Chắc là do bình nước sôi để pha sữa đấy.”
Yi Ryeong cau mày khó chịu. Vai trò làm khuân vác này rõ ràng không nằm trong kế hoạch của cậu, khiến ngôi sao nổi tiếng không khỏi bực mình.
“Cơ mà, sao bé không khóc nữa nhỉ?”
“Ừ nhỉ. Gì vậy, sao lại đối xử phân biệt thế?”
Khi Do Won vừa bế em bé lên, nó liền ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay anh, không còn quấy khóc hay cau có như khi ở trong vòng tay của Yi Ryeong. Do Won bế bé suốt cả ngày, nên việc con bé quen với anh cũng là điều dễ hiểu, nhưng trong mắt người lớn như Yi Ryeong, điều đó chẳng khác gì một sự phân biệt đối xử.
Nhìn thấy sự phân biệt này lại đến từ một đứa trẻ còn chưa biết gì, Yi Ryeong càng cau có hơn.
“Này nhóc, ta đang phải làm cả khuân vác lẫn tài xế cho con đấy, mà con lại phân biệt thế à?”
Dù giọng điệu Yi Ryeong có vẻ bực bội, nhưng em bé chẳng thèm bận tâm, thậm chí còn quay đầu đi, ngáp một cái rồi ôm chặt lấy ngực Do Won hơn.
“Nhỏ xíu mà biết cách chọn người ghê.”
“Đi thôi. Đặt bé vào ghế ô tô khi bé còn ngủ.”
Không còn cách nào khác, Yi Ryeong đành lôi đống đồ lỉnh kỉnh của Do Won đi về phía bãi đỗ xe ngầm.
“Anh ngồi phía sau hả? Muốn tôi làm tài xế luôn hả?”
“Phải có một người ngồi cạnh bé chứ.”
Dù Yi Ryeong không hài lòng với mọi chuyện đang xảy ra, nhưng cậu cũng không thể để bé một mình phía sau. Cuối cùng, Yi Ryeong đành ngậm ngùi khởi động xe.
Do Won ngồi ở ghế sau, anh cẩn thận vuốt ve em bé đang nằm ngủ yên trong ghế ô tô. Yi Ryeong nhăn mặt, liếc nhìn qua gương chiếu hậu.
“Nhóc còn bé, việc đưa nhóc đi xa thế này thật sự không ổn. Lần sau nói với họ, tiêm phòng ở bệnh viện gần nhà thôi.”
“Tình trạng của bé hơi đặc biệt, viện trưởng bảo trừ khi có tình huống khẩn cấp, còn lại cứ nên đến viện nghiên cứu là an toàn nhất. Ngay cả khi vào phòng cấp cứu, họ cũng bảo phải giải thích chi tiết tình hình cho bệnh viện.”
“Nếu đã quan trọng thế thì đáng lẽ họ phải gửi xe đón chứ?”
“Chuyện đó tôi sẽ nói với họ, lần sau cậu không phải lo nữa.”
“Ai nói là tôi không muốn lo? Chẳng qua là họ không có thành ý thôi.”
Chiếc xe chở đầy sự bực bội của Yi Ryeong từ từ lăn bánh. Dù đường phố Seoul vào giờ này hơi đông đúc, nhưng hai người cũng khá may mắn khi không gặp phải nhiều tắc nghẽn và con bé cũng không quấy khóc. Nhóc dường như thích cảm giác xe rung nên nằm ngủ ngoan hơn thường ngày. Khi đến nơi, bé thức dậy và khóc òa lên, nhưng Do Won đã chuẩn bị sẵn sàng. Vừa vào viện nghiên cứu, anh đặt bé lên chiếc ghế gần nhất.
Dù vẫn còn vụng về trong việc bế bé, thay tã, cho ăn, nhưng cuối cùng Do Won vẫn thành công dỗ bé nín.
Cả hai cùng bước vào trong viện. Những nhân viên mặc áo khoác trắng chào đón họ và nhanh chóng bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho bé. Từ cân nặng, chiều cao cho đến các chỉ số phát triển khác, cuộc kiểm tra tưởng chừng đơn giản lại phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng.
Thời gian chờ đợi kéo dài tưởng chừng như vô tận. Yi Ryeong ngồi trên ghế sofa ngoài hành lang bấm điện thoại, còn Do Won thì không thể rời mắt khỏi em bé. Con bé hoảng sợ, khóc toáng lên khi bị đặt giữa các thiết bị y tế xa lạ, nhưng Do Won chỉ có thể đứng nhìn bất lực. Những cỗ máy lớn so với thân hình nhỏ bé của nhóc khiến anh cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Đã tiêm phòng xong, các chỉ số phát triển cũng hoàn toàn bình thường. Mọi lo ngại đều không còn, anh có thể yên tâm.”
“Cảm ơn nhiều.”
Viện trưởng đưa kết quả kiểm tra cho Do Won. Trong phần tên của bé, hai chữ “vô danh” hiện rõ, khiến lòng anh nặng trĩu.
“Viện nghiên cứu này cách xa Seoul quá, mà tôi lại không biết lái xe, rất khó để đưa bé đi xa như vậy. Không thể cứ bế bé mà đi taxi không có ghế ô tô được. Nếu không phải là cho bé kiểm tra gần nhà, thì ít nhất cũng nên gửi xe đến đón chứ.”
Khi Do Won còn đang chăm chú đọc kết quả kiểm tra, Yi Ryeong đã nhét điện thoại vào túi và lên tiếng.
“À, tôi không nghĩ đến việc đó. Lần sau nếu cậu có mang cháu đến kiểm tra, hãy báo trước để chúng tôi chuẩn bị xe.”
Câu chuyện dễ dàng được giải quyết hơn họ nghĩ. Dù cuộc kiểm tra kéo dài lâu hơn dự định, nhưng cả hai vẫn kịp tránh giờ cao điểm và quay trở lại Seoul mà không gặp nhiều khó khăn.
Khi về đến nơi, họ bước ra xe, cầm theo đồ đạc và bế em bé lên, chuẩn bị vào nhà thì bị chặn lại ngay từ hành lang thang máy.
“Cái… cái này là…?”
“À, là hàng tôi đặt.”
Yi Ryeong vò đầu bứt tóc như thể chợt nhớ ra điều gì đó mà mình đã quên mất.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.