Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 11
Do bị kẹt xe trên đường nên Do Won đành phải gọi cho người giúp việc để hỏi thăm tình hình em bé. Ngoài cuộc gọi đó ra, trên xe cũng không còn tiếng trò chuyện nào khác. Do Won vốn không phải người nói nhiều, còn Yi Ryeong lại càng không phải kiểu người chủ động quan tâm đến người khác. Thời gian trôi qua trên xe với đầy sự yên tĩnh và ngượng ngùng.
Khi cả hai đặt chân đến trung tâm thương mại, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác so với lúc họ tới khu mua sắm nhỏ kia. Xung quanh chật kín, người người chen chúc giữa buổi ban trưa khiến anh tự hỏi liệu nay có phải là ngày trong tuần thật không. Phải xuống tận tầng hầm thứ năm, họ mới tìm được chỗ đỗ xe.
“Kia chẳng phải là Yoon Yi Ryeong sao?”
Khi hai người bước vào thang máy ở tầng hầm để đi lên, bỗng có tiếng thì thầm vang lên giữa đám đông. Mặc dù Yi Ryeong đã đeo kính râm và khẩu trang, vẫn có nhiều người nhận ra cậu. Thậm chí có cả những ánh nhìn không mấy thân thiện len lỏi xung quanh họ.
‘Họ đều nhận ra mình sao?’ Yi Ryeong nghĩ thầm. Chỉ cần nhận ra thôi mà đã khiến nhiều người xì xào như vậy, nếu cậu ăn mặc xuề xòa hơn, có lẽ sẽ còn nhiều lời bàn tán hơn thế này nữa.
‘Có lẽ mình nên hợp tác với cậu ấy một chút?’
Do Won thoáng nhìn Yi Ryeong, rồi lại liếc qua ánh mắt của những người xung quanh.
“Đó… có phải là Yoon Yi Ryeong không?”
Dù đa số mọi người chỉ xì xào, nhưng cũng có vài người can đảm tiến đến hỏi. Do Won vẫn cảm thấy hơi xấu hổ và lúng túng dù anh biết họ sẽ không nhận ra mình. Tuy nhiên, Yi Ryeong vẫn giữ vẻ thản nhiên, lạnh lùng trả lời:
“Không phải.”
Giọng nói chắc nịch của cậu khiến những người kia, dù ban đầu rất tự tin, nhưng cũng không thể nói gì thêm, đành rời đi.
“Đúng là khó chịu thật,” Một ai đó càu nhàu với âm lượng như cố tình để cậu nghe thấy. Yi Ryeong chẳng hề quan tâm, bước nhanh hơn về phía trước.
“Cậu không sao chứ?” Do Won hỏi.
“Có chuyện gì à?”
Cậu nhìn anh bằng ánh nhìn khó hiểu.
“Những người đó….”
“Họ không biết tôi là ai, và tôi cũng không biết họ. Tại sao tôi phải tỏ ra thân thiện chỉ vì họ tiến lại gần?” Yi Ryeong bình thản đáp.
“Nhưng cậu cũng không cần phải lạnh lùng đến thế….”
“Nếu tôi thừa nhận, mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn nhiều. Tốt hơn là cắt đứt từ đầu, để những người khác cũng không dám lại gần.”
Do Won có chút lo lắng cho Yi Ryeong. Mặc dù anh thấy hơi ái ngại cho những người cố gắng tiếp cận, nhưng việc bị hàng loạt ánh mắt tiêu cực soi mói cùng những lời bàn tán sau lưng chắc chắn sẽ khiến cậu không thoải mái hơn nhiều.
“Nếu cậu tử tế hơn một chút….”
“Nếu anh thấy khó chịu vậy thì đi chụp hình hộ họ đi.”
Yi Ryeong hơi mỉa mai. Do Won định giải thích thêm nhưng họ đã đến cửa hàng bán đồ trẻ em nên cuộc trò chuyện phải dừng lại.
“Chào… mừng?” Nhân viên cửa hàng có vẻ hơi lúng túng khi nhận ra Yi Ryeong.
“Tôi muốn xem ghế ngồi ô tô cho trẻ sơ sinh, mới sinh vài tuần.”
“A… trẻ sơ sinh sao?”
Cô nhân viên có vẻ đã đọc các tin tức gần đây về Yi Ryeong, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu trong khi cậu đang bình thản kiểm tra các mẫu ghế.
“Hiện nay, có nhiều sản phẩm dành cho trẻ sơ sinh đến cả học sinh tiểu học sử dụng được….”
Mặc dù vẫn hơi còn lúng túng nhưng nhân viên nhanh chóng bắt đầu giải thích về các tính năng của sản phẩm: đã vượt qua thử nghiệm nào, có thể sử dụng ra sao, linh hoạt như thế nào, v.v. Nhưng với những thông tin phức tạp, Do Won khó mà hiểu hết được.
“Cái nào đắt nhất?”
“A, cái này, ở đây…”
Nhân viên cửa hàng tiếp tục giải thích thêm về sản phẩm đắt tiền nhất. Cô xoay ghế, tháo lắp dây an toàn liên tục để minh họa. Yi Ryeong chỉ gật đầu nhẹ, sau đó lập tức lấy thẻ ra thanh toán ngay.
“Tôi có thể mang về và lắp luôn được không?”
“Vâng, tất nhiên ạ.”
Cô nhân viên nhanh chóng giải thích về cách lắp đặt và các dịch vụ bảo hành, trong khi Do Won cố gắng nhớ hết những chi tiết quan trọng. Giao dịch kết thúc một cách chóng vánh với sản phẩm mới toanh được đặt trước mặt họ. Do Won tự nhiên cầm lên, và Yi Ryeong cũng tùy ý để anh làm điều đó. Giờ chỉ còn việc quay về, nhưng bầu không khí giữa hai người vẫn hơi căng thẳng.
“Tôi, ơ…”
“Đừng gọi tên tôi ở đây.”
Yi Ryeong ngắt lời trước khi Do Won kịp nói hết câu. Cậu không để ý đến anh, bước nhanh hơn. Do Won lo sợ bị bỏ lại nên vội vàng chạy theo sau. Hộp sản phẩm tuy khá nặng nhưng cũng không đến mức khiến anh không thể theo kịp cậu.
Không khí vẫn chưa đủ thoải mái để bắt chuyện lại. Do Won nhận thức được rằng, dù hai người không nói gì, đám đông xung quanh vẫn đang nhìn chằm chằm vào Yi Ryeong. Vậy nên anh quyết định giữ im lặng.
Cả hai nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe ngầm, cất chiếc ghế trẻ em vào cốp xe. Khi Yi Ryeong chuẩn bị ngồi vào ghế lái, Do Won chợt gọi cậu lại.
Xung quanh không quá đông, nhưng vẫn có vài người đang qua lại, nên anh không thể gọi tên cậu được.
“Này… bố của bé!”
“Tôi sao?”
“Đúng vậy.” Do Won hơi ngượng ngùng. Nhận ra cách gọi của mình nghe hơi kỳ, anh khẽ ho nhẹ.
“Tôi lo lắng cho cậu.”
“Cách gọi kỳ lạ đó lại dẫn đến một câu nói kỳ lạ khác sao?”
“Không phải tôi lo lắng về những người đến hỏi cậu, mà là về việc họ mắng chửi cậu trước mặt bao nhiêu người. Cho dù là người nổi tiếng đi chăng nữa, làm sao mà không bận tâm được chứ?”
Do Won nhìn thẳng vào cậu và nói. Yi Ryeong đứng đó, một tay bám vào nóc xe để giữ cho cửa mở, im lặng nhìn anh như thể cậu vừa nghe được một điều cậu chưa bao giờ nghĩ đến.
Hai người đứng im mất vài giây, chiếc xe dường như cũng tạo nên một ranh giới vô hình giữa họ.
“Haha, tưởng gì. Anh không cần lo lắng cho tôi đâu.” Cậu cười nhẹ, như thể sự im lặng vừa rồi chưa từng tồn tại, rồi ngồi lại vào ghế lái.
Dù đã cố gắng để bày tỏ sự chân thành của mình, nhưng Do Won có cảm giác rằng lời nói của anh không chạm đến cậu. Anh đứng đó với một tâm trạng nặng nề, rồi cũng bước lên xe. Khi anh mở cửa ghế phụ, vừa cúi người vào trong, Yi Ryeong – người vẫn chưa thắt dây an toàn – bất ngờ quay sang nói:
“Mình ăn gì rồi về nhé?”
“Ừm, tôi định ăn chút gì rồi về. Em bé vẫn ổn chứ? Ừ, may quá. Chúng tôi sẽ về sớm thôi.”
“Em bé có ngoan không?”
“Nó ăn xong rồi đang ngủ.”
“Chắc nó chỉ biết khóc, nhăn nhó hoặc ngủ thôi nhỉ.”
“Trẻ con đều như vậy mà.”
Cả hai ngồi đối diện nhau, không khí có chút ngượng ngùng. Từ lúc gặp nhau đến giờ, họ luôn bên nhau, nhưng cảm giác lần này khác hẳn, như thể đây là lần đầu tiên họ ngồi đối diện như vậy.
Trong xe, ở trung tâm mua sắm, hay ở cửa hàng, sự ngại ngùng này không hề rõ ràng, nhưng giờ thì như thể nó đang bao trùm tâm trạng cả hai người. Do Won chưa từng ngắm kỹ gương mặt Yi Ryeong đến vậy. Gương mặt ấy, quen thuộc đến lạ lùng, vừa thật vừa như xa cách, khiến anh có cảm giác cậu thuộc về một thế giới khác – thế giới của những người nổi tiếng.
Anh cầm ly nước, uống một ngụm nhỏ để xua đi cảm giác bối rối.
“Anh làm công việc gì trước đây?”
“À, tôi làm ở nhà máy. Công ty cung cấp phụ tùng ô tô, tôi làm việc ở dây chuyền sản xuất.”
“Có giải thích chi tiết thì tôi cũng không hiểu lắm. Anh học trường nào?”
“Trường trung học Geonup, gần nhà tôi.”
Yi Ryeong bắt đầu hỏi những câu hỏi nhỏ về cuộc sống của Do Won. Anh cảm thấy hình như cậu đã thoải mái hơn so với khi ở bãi đỗ xe. Do Won cũng thành thật trả lời hầu hết các câu hỏi, trừ những chuyện về gia đình. Yi Ryeong cũng không cố hỏi thêm khi thấy anh ngập ngừng.
Khi họ đang trò chuyện, thức ăn đã được mang ra. Mỗi người có một khay với món ăn mình đã chọn.
“Anh thường ăn ở những nơi như thế này à?”
“Nơi như thế này là sao?”
“À… những quán ăn bình dân.”
“Tôi đâu có ăn món cao cấp mỗi ngày.”
Đây là một quán ăn bình dân trong khu ẩm thực của trung tâm thương mại. Trước mặt Do Won là bát seolleongtang, còn Yi Ryeong chọn mì kalguksu. Cảnh tượng Yi Ryeong ngồi trước tô mì ấy thật không hợp với hình ảnh cậu đang mặc chiếc áo khoác đắt tiền và đeo kính râm. Hơi nóng bốc lên từ bát mì và dáng vẻ hào nhoáng của cậu thật chẳng ăn khớp chút nào, khiến Do Won suýt bật cười. Nhưng anh kịp kìm nén, lo lắng sẽ làm hỏng tâm trạng của Yi Ryeong.
“Trông tôi có vẻ như để tâm đến những chuyện đó lắm à? Chuyện người ta nhìn tôi hoặc nói xấu sau lưng?”
Yi Ryeong bất ngờ hỏi với vẻ hờ hững, như thể câu hỏi chẳng có gì quan trọng.
“Dù có không bận tâm đi nữa, nghe những lời ấy chắc chắn không thoải mái rồi. Tôi chưa bao giờ trải qua cuộc sống như vậy, nhưng nếu có ai đó không quen biết mắng chửi tôi, tôi sẽ khó chịu lắm.”
Yi Ryeong khẽ gật đầu rồi cầm đũa lên. Do Won cũng cầm thìa. Anh để ý thấy cách Yi Ryeong cầm đũa khác lạ so với người bình thường. Những ngón tay dài mảnh của cậu cầm đũa có hơi vụng về, nhưng lại làm anh cảm thấy đó là một nét đáng yêu của riêng cậu.
Còn tiếp
——–
Ôi, Do Won có tình cảm trước là chắc luôn rồi.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.