Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Thật ra cậu muốn tổ chức một lễ cưới nhỏ gọn nhất có thể. Không nhận tiền mừng, cũng không công khai ra bên ngoài, chỉ mời bạn bè và gia đình thân thiết, khoảng mười người gì đó, ăn một bữa đơn giản là đủ rồi.
Nhưng thay vì là sự kiện của hai người, đám cưới lại giống như sự kiện của cha mẹ hơn. Cậu đã phản đối gay gắt khi bố nói rằng không thể tổ chức một đám cưới nhỏ gọn sau khi đã tổ chức họp báo với danh nghĩa công ty.
Thế nhưng mẹ cũng có cùng ý kiến với bố. Họ nói rằng một đám cưới càng long trọng thì câu chuyện càng dễ lan truyền, có thể góp phần thúc đẩy việc hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới. Lời thuyết phục ấy rốt cuộc đã khiến cậu phải gật đầu đồng ý.
Chú út có vẻ không hài lòng lắm về việc hai người đàn ông kết hôn, miễn cưỡng đón nhận lời chào của Do Kwon. Tuy nhiên, chủ tịch tập đoàn Seo Hak cũng đã chấp thuận nên với tư cách là đại diện công ty con của tập đoàn Seo Hak, ông không thể thể hiện sự khó chịu rõ ràng ngay trước mặt được.
“Ôi, đây là con bé đó hả?”
“Vâng, thím ạ.”
“Trời ơi, con bé giống y hệt cháu hồi nhỏ.”
Thế nhưng, nhờ có Seul mà không khí không quá tệ. Khi không còn gì để nói, mọi người lại chuyển sự chú ý sang em bé, và Seul đang ngủ ngoan trong vòng tay Yi Ryeong đủ để nhận được sự yêu mến của người lớn.
Vì không có cô dâu nên phòng chờ của cô dâu được sử dụng làm nơi chăm sóc Seul. Do Kwon và Yi Ryeong thay phiên nhau đón tiếp khách và trông Seul. Dù mấy tuần gần đây con bé quấy phá như quỷ dữ, nhưng nhờ thuốc giảm đau đã uống buổi sáng hoặc có lẽ là vì chiếc răng hàm đầu tiên đã mọc gần hết, con bé lại yên tĩnh và ngoan ngoãn hơn bình thường rất nhiều.
Seul ôm chặt con búp bê thỏ yêu thích và cặm cụi gỡ những chi tiết trang trí trên chiếc váy, tự mình chơi rất ngoan.
“Seul ăn táo nha? Táo.”
“Táo!”
“Ừ, táo đó, bố có táo cho con nè.”
Yi Ryeong dùng dĩa xiên những miếng táo đã được cắt nhỏ để Seul có thể ăn rồi đưa vào tay con bé. Số lượng khách mời ngày càng đông, cả khách sạn được thuê làm nơi tổ chức tiệc cưới trở nên ồn ào. Thế nhưng Seul vẫn không hề sợ hãi.
“Đã đến giờ vào làm lễ rồi ạ. Chúng tôi sẽ trông bé một lát, mời hai vị chuẩn bị vào lễ đường.”
Một nhân viên đến nói. Yi Ryeong nhẹ nhàng hôn lên trán Seul rồi đứng dậy. Nhân viên lập tức bế Seul lên.
“Seul à. Đưa dĩa cho cô đi con. Đưa cho cô đi.”
Nghe lời Yi Ryeong, Seul đưa chiếc dĩa cho nhân viên rồi ôm chặt cổ cô ấy.
“Seul à, bố vào trước nha, lát nữa con vào cùng cô nha. Nghe không?”
Không biết có hiểu hay không, Seul chỉ chớp mắt nhìn chằm chằm vào Yi Ryeong, rồi cậu hôn lên má con bé và nhanh chóng rời đi để chuẩn bị vào làm lễ.
Yi Ryeong vừa ra khỏi phòng chờ, liền nghe thấy tiếng Seul khóc òa lên. Con bé nhìn chằm chằm vào cánh cửa như bị giật mình. Các nhân viên nhanh chóng vây quanh cố gắng dỗ dành Seul, nhưng con bé vẫn tiếp tục khóc gọi bố.
Yi Ryeong vừa bước ra khỏi cửa, nghe tiếng Seul khóc liền định quay vào nhưng bị nhân viên ngăn lại. Vậy nên cậu đành hướng về phía lễ đường. Do Kwon đã đứng đợi sẵn trước cửa, và Yi Ryeong đứng cạnh anh.
“Seul đang khóc đó.”
“Thật hả? Không cần vào không?”
“Nhân viên của chúng tôi sẽ trông bé cẩn thận. Và lát nữa bé sẽ ra để trao nhẫn, lúc đó hai vị có thể gặp bé.”
Dù nhân viên nói với giọng điệu thân thiện và tươi cười, Do Kwon và Yi Ryeong vẫn liên tục liếc nhìn về phía phòng chờ cô dâu.
“Mời hai chú rể vào lễ đường.”
Thế nhưng buổi lễ vẫn diễn ra suôn sẻ.
Theo tiếng của người dẫn chương trình, hai người nhìn về phía cánh cửa đang mở. Họ không thể lo lắng cho Seul được nữa. Hai người liếc nhìn phòng chờ cô dâu lần cuối rồi nhanh chóng bước về phía trước.
Hai người sánh bước bên nhau trong tiếng vỗ tay của khách mời. Bản nhạc cưới quen thuộc đang được cất lên. Đi giữa con đường hoa lộng lẫy, cảm giác thật kỳ lạ.
Cả hai đều chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bước trên con đường này với bản nhạc này trong đời. Do Kwon nghĩ rằng dù anh có muốn cũng không thể vì anh là người đồng tính, còn Yi Ryeong thì nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp được người mà cậu muốn kết hôn.
Nhưng giờ đây, họ đang sánh bước bên người mà họ yêu thương hơn bất cứ ai.
Yi Ryeong nhìn Do Kwon. Cảm nhận được ánh mắt, Do Kwon cũng nhìn Yi Ryeong. Biểu cảm trên khuôn mặt đối phương giống hệt biểu cảm của anh. Ánh mắt pha lẫn sự hồi hộp khi kết hôn và vầng trán hơi cau lại như đang lo lắng cho Seul. Nhìn thấy điều đó, nụ cười không kìm được nở trên môi anh.
Những bông hoa như đổ xuống, ánh đèn lấp lánh như những vì sao, biến con đường này thành một giấc mơ.
Hai người đến bục sân khấu phía trước. Rồi họ đứng đối mặt nhau một lát, sau đó quay người về phía khách mời.
Để tối giản các nghi thức, họ quyết định cùng nhau đọc lời tuyên thệ thay vì có người chủ hôn.
Trong mắt bao người khách mời, giữa những lời chúc phúc ấm áp, bản tuyên thệ quen thuộc về việc nguyện ý gắn bó trọn đời được hai người đọc lên, từng câu từng chữ đều thấm đẫm chân thành. Dù là lời hứa trước đám đông, nhưng nó lại giống một lời thề nguyện thiêng liêng dành riêng cho nhau.
Vì bố mẹ Do Kwon đã qua đời nên họ chỉ chào hỏi bố mẹ Yi Ryeong. Sau đó, một ca sĩ nổi tiếng xuất hiện và hát chúc mừng.
Do Kwon ngạc nhiên nhìn ca sĩ bước vào để hát chúc mừng rồi quay sang nhìn Yi Ryeong. Yi Ryeong nở nụ cười rạng rỡ. Đó là ca sĩ mà Do Kwon yêu thích, người mà anh thỉnh thoảng vẫn bật nhạc. Đây cũng là một món quà bất ngờ mà Yi Ryeong đã kiên trì mời đến.
Cậu đã đích thân tìm đến ca sĩ đó để ngỏ lời dù người đó vốn không thường hát chúc mừng. Yi Ryeong không quen với việc cúi đầu nhờ vả ai đó, nhưng cậu đã sẵn lòng làm vì Do Kwon.
“Em đích thân mời đó. Giỏi không anh?”
“Ừ, cảm ơn em.”
Do Kwon nắm chặt tay Yi Ryeong, và trong suốt thời gian nghe bài hát chúc mừng, bàn tay hai người cứ thế đan chặt vào nhau.
“Hôm nay, một thiên thần đáng yêu đã đích thân mang nhẫn cưới đến để chúc mừng hôn lễ của hai vị.”
Sau khi bài hát chúc mừng kết thúc, một tràng pháo tay vang lên rồi lắng xuống, người dẫn chương trình cất tiếng nói. Do Kwon và Yi Ryeong vội quay người nhìn về phía cửa. Đó là khoảnh khắc mà họ mong đợi nhất. Thật lòng mà nói, họ còn dành nhiều tâm huyết chọn váy cho Seul hơn là chọn vest cho nhau.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, và Seul xuất hiện trong bộ váy lộng lẫy, nắm tay một nhân viên.
Seul cầm giỏ nhẫn, có vẻ bối rối khi nhìn thấy rất nhiều người ngay khi cánh cửa mở ra.
“Seul à. Seul à. Lại đây con.”
Yi Ryeong gọi Seul thật to. Ánh mắt Seul dừng lại ở Do Kwon và Yi Ryeong ở cuối đường đi. Con bé ngước nhìn nhân viên đang nắm tay mình rồi lại nhìn hai người bố đang đứng phía trước.
Seul đi về phía trước một hai bước như muốn đến với bố, và nhân viên nắm tay Seul đi theo sau. Khi Seul đã ở trong tầm ánh sáng, nhân viên buông tay con bé ra.
Seul quay đầu lại nhìn về phía sau khi cô ấy buông tay.
“Seul à. Ở đây nè.”
Chang Hwa gọi Seul từ hàng ghế khách mời. Ánh mắt Seul bối rối đảo qua lại giữa hàng ghế khách mời, rồi con bé đi thêm vài bước về phía trước, cuối cùng bật khóc “oa oa”. Chiếc giỏ trong tay cũng bị con bé ném đi.
Tiếng cười vang lên từ hàng ghế khách mời, và Do Kwon và Yi Ryeong vội vàng chạy đến bế Seul lên.
“Bố! Oa oa!”
“Bố ở đây nè. Nhìn bố đi. Bố Do Kwon nè. Bố Yi Ryeong cũng ở đây nè.”
“Bố ơi!”
Seul ôm chặt cổ Do Kwon, và Yi Ryeong nhặt chiếc giỏ đựng nhẫn mà Seul đã ném đi.
“Nhìn xem. Nhìn xem. Mọi người đều nói Seul đẹp lắm đó.”
Yi Ryeong vừa nói vừa chỉ tay về phía hàng ghế khách mời. Seul vừa khóc thút thít vừa đưa mắt nhìn về phía Yi Ryeong chỉ. Trong số những người đang cười, Seul cũng nhận ra vài gương mặt quen thuộc.
“Con bé đáng yêu quá.”
Hai người vừa dỗ Seul vừa đi bộ trở lại bục sân khấu ở cuối con đường.
“Có lẽ vì là một ngày quá tốt đẹp nên thiên thần đáng yêu của chúng ta đang tự mình ghi dấu kỷ niệm chăng.”
Tiếng nói “dễ thương quá” và tiếng cười vang lên khắp nơi. Seul đang dần nín khóc trong vòng tay Do Kwon, nghe thấy tiếng đó thì liền quay đầu nhìn xung quanh.
Cứ thế, ôm Seul trong tay, hai người trao nhau nhẫn cưới. Đó là nghi thức cuối cùng của lễ cưới. Chiếc nhẫn bạch kim đơn giản lấp lánh trên ngón tay của nhau.
Do Kwon đặt Seul xuống. Con bé đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cả hai người cùng nắm lấy hai tay Seul và cúi chào khách mời, thể hiện lời hứa sẽ sống thật hạnh phúc.
Bây giờ chỉ còn lại phần ra về. Giai điệu piano lại vang lên. Lúc vào chỉ có hai người, nhưng lúc ra lại có ba người. Họ nắm tay Seul.
Trong khi chậm rãi bước đi theo từng bước chân nhỏ xíu của bé, Seul bận rộn nhìn ngắm xung quanh. Nét mặt ngạc nhiên khi lần đầu bước vào lễ đường đã biến mất, thay vào đó là sự thích thú trước sự chú ý của mọi người. Con bé còn muốn đến gần hàng ghế khách mời hơn nữa. Ở đó có những người đang nói bé Seul đáng yêu, vỗ tay và mỉm cười với con bé.
Yi Ryeong và Do Kwon không ngăn cản Seul. Ngược lại, họ còn cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt con bé và ở lại đó cho đến khi con bé hài lòng.
Khách mời vỗ tay và reo hò lớn hơn cho Seul. Trên gương mặt hai người đang nhìn con bé cười và dậm chân thích thú cũng bừng lên những nụ cười rạng rỡ không kém.
Đó là một đám cưới hạnh phúc hơn cả mong đợi.
Do Kwon và Yi Ryeong đều không nghĩ rằng sẽ có một khoảnh khắc như thế này trong cuộc đời mình. Khoảnh khắc được công nhận là một gia đình với người mình thực sự yêu thương, giữa những lời chúc phúc của rất nhiều người. Khoảnh khắc này còn rung động hơn cả lúc họ tuyên thệ kết hôn.
Giữa những nụ cười, chỉ có hai người họ nhìn thấy những giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt nhau. Bởi vì biết rằng họ đang chia sẻ cùng một cảm xúc, họ có thể cười rạng rỡ hơn.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.