Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 132: Ngoại truyện 10
“Con không nhớ bố sao? Bố Yi Ryeong mà. Ư? Chúng ta ngày nào cũng chơi 'ding ding', vậy mà Seul không nhớ sao?”
Do Kwon xoay người để Seul nhìn thấy Yi Ryeong, nhưng Seul chỉ liếc qua rồi quay mặt đi chỗ khác.
Nép mình trong vòng tay Do Kwon, nước mắt của Seul nhanh chóng ngừng lại. Con bé không còn khóc nữa nhưng vẫn không nhìn Yi Ryeong. Yi Ryeong cứ loanh quanh bên Do Kwon và cố gắng thu hút sự chú ý của Seul, nhưng con bé vẫn cứ lảng tránh cậu.
“Seul à. Con đã rất thích bố mà. Trong tiệc thôi nôi cũng chọn bố mà. Thật sự không nhớ bố sao? Ư?”
“Đợi một chút đi. Con bé sẽ nhớ lại thôi.”
Do Kwon trấn an Yi Ryeong đang nói trong tuyệt vọng. Vì Do Kwon phải bế Seul nên việc dọn dẹp thuộc về Yi Ryeong. Nhưng ngay cả khi đang hút bụi, Yi Ryeong vẫn không ngừng liếc nhìn Seul.
“Seul tủi thân sao? Con đã thích bố Yi Ryeong mà. Không nhớ sao?”
Thay vì trả lời, Seul vòng tay ôm chặt cổ Do Kwon. Có lẽ con bé vẫn còn mơ màng vì vừa mới tỉnh giấc. Vậy nên Do Kwon đặt Seul ngồi lên sofa, vỗ về dỗ dành. Anh khẽ lắc đầu ý bảo Yi Ryeong đợi thêm một chút nữa.
“Em sẽ bỏ nghề diễn viên.”
Yi Ryeong nói với vẻ tủi thân. Dù biết cậu sẽ không làm vậy, Do Kwon vẫn vươn tay nắm lấy tay Yi Ryeong để an ủi.
“Con bé sẽ sớm nhớ lại thôi. Khi Seul lớn hơn một chút sẽ không bao giờ quên nữa đâu.”
Yi Ryeong bĩu môi khi tay bị Do Kwon nắm chặt. Cậu đã định đợi đến khi Seul vào tiểu học mới quay lại làm việc mà…
Trong khi Yi Ryeong cẩn thận dọn dẹp những hạt bỏng ngô vương vãi, Do Kwon cho Seul ăn cơm và thay tã cho con bé. Yi Ryeong cố tình không chú ý đến Seul nên Seul cũng dần quen với việc cậu ở trong nhà và không còn tránh né nữa. Ngược lại, mỗi khi Yi Ryeong di chuyển, con bé lại nghển cổ ra xem cậu làm gì.
“Có vẻ như con bé đã ổn hơn rồi.”
Do Kwon nhìn Seul đang chơi đồ chơi rồi khẽ gọi Yi Ryeong. Yi Ryeong lặng lẽ đến ngồi cạnh Seul. Seul đang loay hoay với món đồ chơi mà không biết có gì thú vị nên quay lại nhìn Do Kwon.
“Bố chơi cùng nhé? Chơi thế này được không?”
Do Kwon đặt quả bóng nhỏ trong tay Seul vào khung thành nhỏ. Seul nắm lấy quả bóng lăn ra ngoài rồi quay sang nhìn phía đối diện.
Ánh mắt Yi Ryeong và Seul chạm nhau. Yi Ryeong cười thật tươi, sợ rằng Seul sẽ lại khóc. Seul nhìn chằm chằm vào Yi Ryeong rồi đưa quả bóng cho cậu.
“Đến lượt bố à?”
Yi Ryeong đặt quả bóng vào khung thành như Do Kwon đã làm, và Seul lại nhặt quả bóng lên. Sau đó, con bé tự mình đặt quả bóng vào khung thành như muốn tự làm rồi nhìn nó rơi xuống, sau đó dường như mất hứng thú và chuyển sang món đồ chơi khác.
Dạo này không biết có phải Seul đang bắt chước người lớn không, nhưng con bé hay mang theo thứ gì đó như một chiếc túi xách. Đôi khi đó là túi đồ chơi, đôi khi là túi xách thật của bà hoặc cả túi ni lông hay túi mua sắm. Gần đây Seul rất thích chiếc túi mua sắm nhỏ đựng phụ kiện mà bà Chang Hwa mang đến, nên cứ đi đâu là con bé cũng mang theo.
Seul đưa chiếc túi mua sắm đựng đồ chơi hình hoa cho Do Kwon. Trong lúc Do Kwon cầm chiếc túi, Seul đi qua cánh cửa đồ chơi rồi lại giật lấy chiếc túi từ tay Do Kwon. Con bé đi đến món đồ chơi hình bồn rửa bát, đứng trước nó và lại loay hoay đủ thứ.
“Nấu ăn nhé?”
Yi Ryeong đến gần và bắt chuyện. Seul quay lại nhìn Yi Ryeong rồi ngồi phịch xuống sàn, chuyển sự chú ý sang hướng khác.
“Cha.”
“Ừm?”
Khi Yi Ryeong ghé sát mặt lại, Seul đặt một chiếc kẹp tóc nhỏ trước mặt cậu. Đó là chiếc kẹp mà Do Kwon đã tìm kiếm bấy lâu mà không biết nó lăn đi đâu. Seul vừa mới lấy nó ra từ chiếc nồi đồ chơi trong bồn rửa bát.
“Cái này.”
“Cái này bố làm gì cho con đây? Kẹp lên tóc con nhé?”
Khi Yi Ryeong định nhặt chiếc kẹp, Seul nắm lấy tay cậu, không cho cậu làm. Sau đó, con bé kéo tay Yi Ryeong đặt lên chiếc kẹp rồi nhìn cậu.
“Không thấy!”
“Không thấy? Mất rồi sao? Giờ thì có đây!”
Yi Ryeong bỏ tay ra và lại đưa chiếc kẹp cho Seul xem, và Seul cười khúc khích. Seul lại nắm lấy tay Yi Ryeong đặt lên chiếc kẹp.
“Không thấy!”
“Không thấy!”
Yi Ryeong thích Seul cười nên cậu cười còn vui hơn cả Seul. Do Kwon đứng cách xa hai người một chút và quan sát.
Yi Ryeong có thể buồn bã cả một lúc lâu như đang tủi thân lắm, vậy mà chỉ cần Seul cười một cái đã lập tức rạng rỡ, vui đến mức chẳng biết giấu vào đâu. Mọi thứ đều rất ổn, nhưng chính cách Yi Ryeong dịu dàng và đằm thắm như một người của gia đình mỗi khi ở bên Seul lại làm Do Kwon không thể không yêu.
Một khi đã thấy cái gì vui, Seul sẽ bắt người khác lặp đi lặp lại hành động đó liên tục, và con bé cũng bắt Yi Ryeong làm vậy. Dù vậy, Yi Ryeong chưa bao giờ tỏ ra chán nản. Cậu chơi đùa với Seul rất lâu.
“Seul của chúng ta nhảy múa nhé?”
Seul chuyển sự chú ý sang món đồ chơi khác và nhấn vào, một bài hát thiếu nhi vang lên. Yi Ryeong bật dậy, nhảy một điệu nhảy kỳ quặc trước mặt Seul. Đó là một điệu nhảy có thể khiến người khác ngượng, nhưng Seul cũng rất hào hứng. Con bé đứng dậy, lắc mông và nhảy theo.
“Seul làm thế này đi. Thế này này.”
Yi Ryeong nắm tay Seul và hướng dẫn tư thế cho con bé. Cả hai cùng nhảy theo giai điệu đơn giản của bài hát thiếu nhi. Vừa nhảy, Yi Ryeong vừa nắm tay Seul đi đến trước mặt Do Kwon. Seul cũng hào hứng la lên và đi đến trước mặt Do Kwon.
“Con bảo bố Do Kwon nhảy cùng đi.”
“Anh cũng vậy sao?”
Do Kwon nói với vẻ hơi ngạc nhiên. Anh đã từng hát cùng Seul và khẽ đung đưa người, nhưng việc nhảy một điệu nhảy kỳ quặc với những động tác tay chân lớn thế này thì hơi ngượng.
“Seul của chúng ta đang vui mà. Con bé cũng muốn bố nhảy cùng đúng không?”
“Vâng! Thích ạ!”
“Seul muốn thế đấy. Nhanh lên. Nhanh lên.”
Yi Ryeong nắm lấy tay Do Kwon kéo đi. Do Kwon không còn cách nào khác đành đứng dậy cùng nhảy điệu nhảy kỳ quặc đó. Anh nhảy theo một lúc rồi bật cười vì xấu hổ, Yi Ryeong cũng cười theo. Seul càng vui hơn, nhảy múa tưng bừng.
“Cha! Cha!”
Dường như đã quên hết sự xa lạ và gượng gạo ban nãy, Seul dang rộng hai tay gọi Yi Ryeong. Cậu nhanh chóng ôm lấy con bé rồi hôn tới tấp lên má.
“Seul chơi vui quá, chắc không ngủ được mất.”
“Em sẽ ru con bé ngủ. Lâu rồi mà.”
“Được thôi.”
Sau khi chơi đùa, cười nói và nhảy múa thỏa thích, đến giờ Seul đi ngủ, Yi Ryeong chỉ bật vài chiếc đèn phụ rồi bế Seul vào phòng em bé.
Do Kwon dọn dẹp đồ chơi của Seul, bò lê khắp phòng khách để nhặt những hạt bỏng ngô vẫn còn vương vãi khắp nơi.
“Chắc anh đau lưng lắm.”
Khi Do Kwon đang loay hoay bò khắp nơi để tìm những hạt bỏng ngô nhỏ mắc kẹt trong các ngóc ngách, giọng Yi Ryeong vang lên từ phía sau lưng anh.
“Ừm. Đau cực kỳ.”
“Em xoa bóp cho anh nhé?”
“Lát nữa. Trên giường.”
“Xoa bóp trên giường, e rằng sẽ không dừng lại ở đó đâu.”
“Thì anh bảo em làm thế còn gì?”
Cả hai nhìn nhau cười. Do Kwon đứng dậy để vứt số bỏng ngô trên tay, còn Yi Ryeong cũng vươn vai rồi đi vào phòng để tắm rửa.
“Vậy, lúc em không có ở đây, anh thế nào?”
Yi Ryeong tắm xong, ngồi trên giường và hỏi Do Kwon đang xem máy tính bảng. Do Kwon đặt thiết bị xuống đầu giường và quay người về phía Yi Ryeong.
“Nhớ em lắm. Ngày nào cũng nghĩ đến em.”
“Chiếc giường này có buồn bã không?”
“Một chút?”
“Chỉ một chút thôi sao?”
“Chiếc giường này quá thoải mái nên không thể quá buồn bã được.”
“Vậy phải đổi sang nệm rẻ tiền hơn rồi.”
Do Kwon bật cười trước lời nói của Yi Ryeong, Yi Ryeong cũng cười và khẽ đặt một nụ hôn lên môi Do Kwon.
“Anh đã nghĩ về việc nhận con nuôi mà chúng ta đã nói chưa?”
“Rồi.”
Do Kwon trả lời, ngồi dậy đối mặt với Yi Ryeong. Anh hít một hơi thật sâu, có vẻ hơi căng thẳng khi nhắc đến chuyện này. Nhìn anh như vậy, Yi Ryeong cũng hít một hơi sâu tương tự, rồi cả hai nhìn nhau và bật cười.
“Khi Seul lớn hơn một chút, nếu con bé nói muốn có em, khi con bé đủ tuổi để bày tỏ ý kiến của mình, thì anh muốn làm điều đó. Mặc dù có những lo lắng trong quá trình này…”
“Em biết anh đang lo lắng điều gì. Em cũng có những lo lắng tương tự. Nhưng em nghĩ sẽ ổn thôi. Anh cũng là con nuôi nhưng cuối cùng vẫn lớn lên khỏe mạnh như vậy. Em tin rằng nếu chúng ta thực sự nhận nuôi một đứa trẻ, đứa trẻ đó cũng sẽ lớn lên tốt đẹp như anh.”
“Chắc chỉ có em nghĩ vậy thôi. Em nhìn anh quá tốt rồi đấy.”
“Không đời nào.”
Yi Ryeong hôn lên trán Do Kwon. Nếu đứa trẻ được nhận nuôi có thể lớn lên thành một người tuyệt vời, tốt bụng và tận tâm như Do Kwon, Yi Ryeong tự tin rằng mình có thể chịu trách nhiệm cho dù là ba hay bốn đứa trẻ.
“Anh là con một nên luôn muốn có anh chị em, cũng muốn Seul có những người anh chị em tốt. Dù là em trai hay em gái. Anh chị lớn cũng được.”
“Thật ra, em cũng luôn mong muốn không đơn độc.”
Yi Ryeong khẽ hôn lên mũi Do Kwon. Sau đó, môi cậu tự nhiên chạm vào môi Do Kwon. Khi đôi môi đã hôn chụt chụt vài lần rời ra, Yi Ryeong nắm chặt tay Do Kwon.
“Hôm nay làm được không?”
Nghe giọng nói hỏi thật cẩn trọng, Do Kwon ôm chặt Yi Ryeong và gật đầu.
Trong thời gian Yi Ryeong quay phim, Do Kwon cũng luôn cảm thấy cô đơn. Anh đã nói đùa rằng chiếc giường quá thoải mái nên không cảm thấy cô đơn nhiều, nhưng thực ra anh cảm nhận điều đó rất sâu sắc. Anh đã quen thuộc với hơi ấm xa lạ này đến mức nào.
Hôm nay anh đã định nói trước khi Yi Ryeong nói, nhưng đã bỏ lỡ thời điểm.
“Anh cũng rất muốn được chạm vào em. Anh nhớ những lúc được ôm em như thế này, được chạm vào nhau.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi. Anh cũng thích em mà.”
“Vậy anh có nghĩ đến em khi ‘tự xử’ không?”
“Gì cơ?”
Trước câu hỏi bất ngờ của Yi Ryeong, Do Kwon phá ra cười, và Yi Ryeong khẽ cắn môi Do Kwon như thể không phải là nói đùa.
“Một mình… ừm, cũng có làm.”
“Anh có nghĩ đến em không?”
“Còn em? Em nói trước đi. Rồi anh sẽ nói.”
“A, cái gì vậy. Gian lận quá. Em đương nhiên chỉ nghĩ đến Choi Do Kwon thôi. Nếu em nói em đã lén lút xem ảnh anh trong nhà vệ sinh khách sạn rồi tự xử thì anh có tin không?”
“Thật sao?”
“Em tự tin rằng bất cứ khi nào nghĩ đến anh, em đều có thể ‘dựng cờ’ được.”
“Đừng tự tin vào mấy cái chuyện đó!”
Do Kwon cười lớn hơn, và Yi Ryeong cũng cười theo như thể đó là một trò đùa.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.