Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 131 - Ngoại truyện 9

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 131: Ngoại truyện 9

“Yi Ryeong à!”

—Video của bé Seul đáng yêu quá!

“Appa-bba-bba!”

—Ồ! Seul à, là bố đây. Có nhớ bố không nào?

“Seul vừa mới nói muốn ‘ting-ting’ luôn đấy.”

—Thật hả? Vậy là đúng lúc ghê. Hôm nay Seul ăn uống tốt không?

“Cũng tạm. Nửa muốn ăn, nửa phải dỗ ép mãi mới chịu ăn. Nhưng ít ra món củ cải hầm mới bố làm thì con bé ăn khá ngon.”

“Appa! Appa! Cái này!”

Seul mang một món đồ chơi tới và chà chà nó lên điện thoại. Dù chẳng ai hiểu con bé muốn nói gì, cả Do Kwon và Yi Ryeong đều bật cười. Seul kéo lấy điện thoại, định cho vào miệng cắn thử rồi lại lấy tay chọc chọc vào gương mặt Yi Ryeong đang hiện lên trên màn hình.

“Chừng nào em về?”

—Chắc ngày kia là quay xong cảnh cuối rồi. Có thể sẽ còn cảnh quay bổ sung, nhưng chỉ trong chốc lát thôi nên coi như xong hết cũng được rồi đấy.

“Thật hả?”

—Ừ, thật đấy. Mai em sẽ về ngay. Giờ phải quay tiếp đây. Anh gửi thêm clip của Seul cho em nha.

“Anh biết rồi. Quay cho đàng hoàng đó.”

Do Kwon vẫy tay chào Yi Ryeong đang trông có vẻ mệt mỏi dù chỉ thấy qua màn hình rồi kết thúc cuộc gọi ngắn. Seul có vẻ tiếc nuối khi cuộc gọi kết thúc, giằng lấy điện thoại từ tay bố và nhìn mãi không rời mắt.

“Seul à, sắp được trở lại làm một gia đình ba người như trước rồi đấy.”

Dù không nhiều bằng Yi Ryeong, nhưng Do Kwon cũng đã cảm thấy chạnh lòng trong suốt thời gian ghi hình. Giờ khi biết ngày đó đang đến gần, môi anh khẽ nở nụ cười.

***

Dù hôm đó là ngày đặc biệt—ngày Yi Ryeong trở về, Do Kwon vẫn đang vật lộn cho Seul ăn như mọi khi. Đang lúc ấy, điện thoại đổ chuông. Anh vội vã cầm lên xem. Seul chẳng mặn mà gì với bữa cơm, lại giơ hai tay đòi lấy điện thoại.

“Con ăn lẹ đi. Ăn xong bố cho xem.”

Do Kwon múc miếng thịt kho nhạt đưa lên. Seul bị phân tâm bởi chiếc điện thoại nên cũng vô thức há miệng ăn.

“Alo?”

Một số lạ hiện lên màn hình, nhưng anh vẫn nhận cuộc gọi.

—Là tôi đây. Jung Sung Shik. Cậu nhớ chứ?

Một giọng nói vừa lạ vừa quen vang lên từ phía bên kia, như vọng về từ một miền ký ức xa xôi.

Là con trai của sếp cũ. Có lẽ đã đổi số, vì đây là cuộc gọi đầu tiên sau gần một năm. Giọng anh ta nghe mệt mỏi, rã rời.

“À... Vâng, anh Sung Shik.”

—Hôm nay tôi sẽ chuyển khoản cho cậu.

“Dạ? Ý anh là gì...?”

—Cậu biết mà. Số tiền ấy. Tiền công cậu làm việc cho tôi. Tôi sẽ gửi hết phần còn lại.

“À… vâng, tôi cảm ơn.”

Do Kwon bỗng nhớ lại số tiền mà Yi Ryeong từng khăng khăng bảo phải đòi cho bằng được. Trước đây anh  đã nhận được vài khoản nhỏ, nhưng so với tổng số tiền còn lại thì chẳng thấm vào đâu. Anh vốn chẳng hy vọng lấy được đủ, cũng chẳng nghĩ đến chuyện tính lãi. Cứ thế, đã dần dần quên đi.

—Cảm ơn gì chứ. Là tiền tôi phải trả mà. Đã vậy tôi còn hai lần xin giảm tiền nữa, nếu có ai cần cảm ơn thì là tôi mới phải.

Họ đã đồng ý bỏ gần như toàn bộ phần lãi. Do Kwon chỉ muốn lấy đúng tiền công của mình, và Yi Ryeong đã tôn trọng điều đó. Hai bên luật sư cũng thống nhất điều chỉnh lại số tiền hai lần. Sung Shik từng chỉ biết chửi bới và tức giận, giờ cũng đã cúi đầu cảm ơn trong lần gặp cuối.

—Tôi sẽ chuyển tiền hôm nay. Cuối cùng thì cũng giải quyết xong khu đất của nhà máy. Mẹ tôi thì vẫn không ưa cậu, nhưng… đặt mình vào hoàn cảnh cậu, tôi cũng không thể phủ nhận là mình phải biết ơn. Dù gì nhờ cậu mà nhà máy chịu đựng được mấy năm qua. Cảm ơn cậu.

Trước lời cảm ơn không ngờ ấy, Do Kwon im lặng một lúc. Ngực anh bỗng thấy lạ lùng như có dòng cảm xúc đang lay động.

Seul thì cố vươn tới điện thoại, làm Do Kwon nhẹ nhàng đẩy con bé ra. Từ đầu dây bên kia, có thể nghe thấy tiếng Sung Shik khẽ bật cười vì giọng con nít lọt vào tai.

—Thôi thì, với số tiền này, hãy để lại sau lưng tất cả những chuyện buồn vui. Nói thật lúc luật sư cứ gọi réo thì tôi chỉ muốn đến tận nơi mà quát mắng một trận. Nhưng giờ vợ tôi sắp sinh rồi, cô ấy cũng bảo là nên trả khoản đó, tôi nghĩ lại cũng đúng. Đâu thể cứ ôm mãi chuyện cũ.

“À, chúc mừng anh. Về đứa bé sắp chào đời.”

—Không gọi để được chúc đâu, nhưng cũng cảm ơn. Từ giờ, coi như là người dưng đi. Đừng nghĩ tới nhau nữa. Cũng đâu có mấy kỷ niệm đẹp, cứ mang mãi những chuyện xấu thì cũng chẳng ích gì.

“…Vâng.”

—Ừ, sống tốt nhé.

“Anh cũng vậy. Mong anh hạnh phúc.”

—Cảm ơn cậu.

Cuộc gọi chấm dứt sau câu chào ấy. Một lát sau, điện thoại báo tin nhắn từ ngân hàng xác nhận khoản tiền đã được chuyển. Con số khá lớn ấy làm Do Kwon quay sang nhìn Seul. Con bé đang cố rướn người, chun mũi hít hà và dán mắt vào màn hình điện thoại.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cụng trán mình vào trán con bé.

“Seul à. Hôm nay bố thấy trong lòng cứ kỳ kỳ sao ấy.”

Ngay lúc đó, Seul lấy tay bóc một nắm thịt băm trong khay rồi thản nhiên quệt lên má anh.

Trẻ con đúng là không để người lớn có thời gian mà ủ rũ. Do Kwon lau tay cho Seul, đút con bé ăn thêm vài miếng, cho uống nước rồi bế con bé xuống khỏi ghế ăn.

“Seul à, bố đi tắm chút nhé. Con chơi ngoan nha.”

“Vâng.”

“Con ngoan lắm.”

Do Kwon hôn nhẹ lên đỉnh đầu con bé rồi đi vào phòng tắm. Trong lúc anh vội vã tắm rửa, Yi Ryeong cũng chỉ kịp chào hỏi qua loa với dàn diễn viên và nhân viên rồi nhanh chóng leo lên xe. Lần cuối gặp nhau chỉ toàn là cãi vã nên lần tái ngộ này càng làm cậu nôn nóng. Tuy cuối cùng cũng đã làm hòa, nhưng vì sáng hôm sau phải khởi hành sớm nên cả hai chẳng trò chuyện được bao nhiêu rồi lại vội vã đi ngủ. Đến khi cậu về đến nhà, Seul cũng đã say giấc, họ thậm chí còn chưa nhìn thấy nhau.

Yi Ryeong bồn chồn gõ nhẹ lên đầu gối.

“Đi nhanh đi. Nhanh lên. Nhưng đừng vượt tốc độ đấy, phải về nhà an toàn đã chứ.”

“Vâng.”

Xuất phát trễ hơn dự kiến nên Yi Ryeong càng thêm sốt ruột. Giá mà có thể hất bay hết đám xe chắn trước mặt rồi lập tức bay vèo về nhà thì tốt biết mấy. Nhưng đời nào đơn giản như thế.

Càng lúc bảng chỉ dẫn ghi "Seoul" hiện ra nhiều hơn, những ngón tay của cậu càng cử động không yên. Cậu cầm điện thoại lên tìm tên Do Kwon.

Cạch. Một tấm ảnh bảng chỉ đường và một tấm selfie với gương mặt rầu rĩ được chụp vội. Yi Ryeong gửi cả hai bức ảnh đó cho Do Kwon.

[Gần tới rồi mà tắc đường quá.]

[Bao lâu nữa? Seul làm loạn nhà lên hết rồi.]

[Thật á?]

[Ừ, loạn lắm. Rất lộn xộn.]

Seul ném đồ chơi bừa bãi khắp nhà vốn chẳng phải chuyện hiếm nên Yi Ryeong cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng Do Kwon lại nhắn thêm một tin nữa.

[Thật sự rất rất loạn.]

Không hiểu là đến mức nào mà phải nhấn mạnh như thế, nhưng trẻ con mà, chơi rồi làm bừa là chuyện thường. Vậy nên Yi Ryeong cũng không mấy bận tâm. Thế nhưng, sau khi cho quản lý về và bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt làm chính cậu cũng phải chết lặng.

Từ cửa vào đến phòng khách rồi bếp, đâu đâu cũng rải rác bánh gạo nổ mà Seul thường ăn vặt. Cứ như tuyết đang rơi khắp mặt sàn vậy.

“Cái gì thế này…”

“Anh ở đây này. Seul làm đấy. Anh đang cố dọn.”

Do Kwon với cây chổi trên tay, thò đầu ra từ phía bếp.

“Còn Seul?”

“Đang ngủ trưa.”

Yi Ryeong len lỏi giữa đống bánh gạo để tiến về phía Do Kwon. Có vẻ anh đã bắt đầu dọn từ phía bếp, vì nền ở đó trông cũng đỡ hơn.

“Anh mua cái chổi mới đấy, để trên ghế sofa. Em dùng cái đó mà quét.”

“Chuyện gì xảy ra vậy chứ?”

“Anh tắm xong ra thì thấy con bé đã mở được tủ dưới bồn rửa rồi rắc bánh gạo tung tóe. Rõ ràng đã khóa lại rồi, không hiểu sao lại mở được…”

Yi Ryeong cũng biết chỗ cất bánh. Một túi lớn được để trong tủ dưới, có khóa cài chống trẻ mở. Không rõ do cú sốc nào làm bật khóa, hay là lúc cài đã không chắc, hoặc có khi Seul thật sự mò mẫm mà mở ra được. Dù lý do gì thì mọi chuyện cũng đã như vậy khi Do Kwon tắm xong bước ra rồi.

“Anh mệt rồi nhỉ? Vậy đi tắm rồi vào phòng nghỉ chút đi. Em sẽ dọn rồi gọi anh.”

“Không sao đâu. Em thay đồ xong ra dọn cùng là được.”

Yi Ryeong vội vã vào phòng. Có vẻ hai người không tiện đưa Seul về phòng nên con bé đang nằm ngủ trên giường lớn giữa đống gối và chăn được chất quanh làm hàng rào. Seul ngủ say đến mức chẳng biết gì. Yi Ryeong cúi xuống hôn nhẹ lên má con rồi nhanh chóng vào phòng thay đồ cho thoải mái.

“Sao có thể rắc đều thế này chứ?”

“Cả trong này cũng có.”

Dù thời gian Do Kwon để Seul lại một mình chắc chắn không lâu, vậy mà khắp nơi đều bị phủ kín bánh gạo. Nếu muốn rắc đều thế này hẳn phải rất tốn công, đến mức không thể tin nổi đó là việc một đứa trẻ con làm được.

“Hay anh làm đấy rồi đổ thừa cho con?”

“Anh á?”

Do Kwon bật cười như không tin nổi. Nhưng Yi Ryeong thì thực sự quá đỗi ngạc nhiên nên mới buột miệng như thế. Cậu biết Do Kwon không phải kiểu người đem chuyện này ra đùa, càng không lấy việc đó để trêu cậu.

“Chẳng lẽ con chuẩn bị món quà bất ngờ cho em vì hôm nay em về?”

“Chắc cũng có thể thế.”

“Con gái ngoan ghê. Đúng là hiếu thảo quá đi mất.”

Yi Ryeong cũng cặm cụi quét dọn, gom gọn rác vào túi rồi tiếp tục lần mò mấy hạt bánh lăn vào tận các khe. Đang quét dọn thì từ trong phòng vang lên giọng Seul gọi bố.

“Để em vào.”

Yi Ryeong nói nhanh rồi chạy vào phòng.

“Appa!”

“Ừ, Seul à. Bố đây, bố về rồi.”

Seul đang ngồi giữa đống gối, bám lấy mấy cái chăn để ngồi vững. Vừa thấy Yi Ryeong, con bé liền im bặt. Mắt cụp xuống, môi trễ ra như vừa gặp một người xa lạ đáng sợ.

Yi Ryeong cuống quýt bước lại gần.

“Là bố đây, Seul. Mình gọi video với nhau suốt còn gì. Ding Ding, nhớ không? Ding Ding?”

“Appaaaa! Ưaaang!”

Seul bật khóc, xô Yi Ryeong ra xa. Cậu vội vàng bế con lên dỗ dành, nhưng Seul càng khóc to hơn.

“Appa! Appaaa!”

“Bố ở đây mà. Seul à, bố đang ở đây.”

Yi Ryeong bối rối ôm lấy con, nhẹ nhàng vỗ lưng con bé rồi bước ra khỏi phòng. Đúng lúc đó, Do Kwon đang quỳ dưới sàn, lấy máy hút bụi hút bánh từ dưới gầm sofa. Anh liền ngẩng lên nhìn hai bố con.

Seul vẫn nức nở gọi bố, vừa thấy Do Kwon thì liền vùng vẫy và chìa tay ra như muốn lao đến. Yi Ryeong giữ chặt con bé, không để rơi, nhưng khuôn mặt cậu lại như sắp khóc đến nơi.

“Appaaa!”

Giờ thì tiếng hét của Seul gần như là một tiếng gào xé lòng. Do Kwon vội vàng đứng dậy, bước đến bế con bé vào lòng. Seul lập tức rúc vào ngực anh, co người lại như muốn trốn tránh Yi Ryeong.

Nghe tiếng con nức nở đầy tủi thân, Yi Ryeong cũng vội tiến lại gần và đưa tay vỗ nhẹ vào lưng con bé…

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo