Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 16
“Cô cũng thấy quá đáng đúng không?”
“Bố bé chưa ngủ tí nào luôn hả? Chắc là mệt lắm rồi.”
“Giờ tôi đi ngủ luôn đây. Hôm nay cậu ấy vừa mới về đến nhà đã cằn nhằn vì con quấy khóc quá. Cả cuối tuần cũng chỉ có tôi một mình chăm con.”
“Trời ơi, khổ thân em bé quá.”
“Sao vậy? Nhìn mặt con bé có gì không ổn sao?”
Do Won giật mình hỏi, rồi áp tay lên má bé con, nhẹ nhàng vuốt qua vùng mắt.
“Mặt bố đứa nhỏ còn nhợt nhạt hơn đấy. Anh vào ngủ đi.”
Do Won lo lắng đứng tần ngần một lúc như thể sợ mình chăm sóc không tốt sẽ làm con ảnh hưởng xấu, chẳng dám bước vào phòng. Người giúp việc bật cười, thấy mình đã hơi quá lời, liền đẩy vai anh, ép anh phải vào trong phòng.
Trên đoạn đường ngắn ngủi vào phòng, anh liên tục trấn an rằng mọi thứ vẫn ổn. Nhưng ngay khi vào đến phòng, Do Won – người đã không ngủ suốt hai đêm, cùng với cơ thể kiệt sức vì chăm con – lập tức chìm vào giấc ngủ say.
Giống như lời anh nói, cô giúp việc phải dỗ dành đứa trẻ đang quấy khóc hơn thường ngày.
“Nếu cứ lo lắng như thế, tình hình sẽ tệ hơn mất. Đúng không nào?”
Cô lo lắng nhìn về phía cửa phòng của Do Won.
“Cô đến rồi à?”
Một lúc sau, Yi Ryeong với gương mặt tái nhợt hơn cả Do Won bước ra khỏi phòng. Nhìn bộ dạng của cậu, cô không giấu được ánh mắt khó chịu, phán xét một lượt từ trên xuống dưới.
“Cô có chuyện gì vậy?”
“Cậu cũng biết bố của đứa nhỏ chẳng thể ngủ trọn một giấc nguyên vẹn vì phải chăm con cả cuối tuần, đúng không?”
Người giúp việc vốn dĩ không định xen vào chuyện của họ, nhưng khi nhìn Yi Ryeong bước ra với gương mặt say xỉn, cô không thể nhịn được nữa.
“Cô thì….”
Yi Ryeong cũng không biết phải nói gì, lấp lửng uống ngụm nước. Trong đầu cậu liên tục hiện lên hình ảnh khuôn mặt mệt mỏi của Do Won hôm qua, khi anh đón cậu ở cửa. Nhưng rồi cậu nhanh chóng gạt đi, tiếp tục uống nốt ly nước.
“Con mới được vài tuần tuổi, còn chưa rời mắt được khỏi nó, thế mà cậu lại bỏ đi để bố nó một mình với con, vậy anh ấy ngủ được lúc nào? Ngay cả khi ở nhà, cậu cũng không giúp gì, đúng không?”
“Chuyện đó liên quan gì đến cô? Đó là chuyện của hai chúng tôi.”
“Nhưng hai người không tự giải quyết được đấy. Cậu chẳng phải là bố bé sao? Thế mà chẳng bao giờ giúp đỡ gì. Chỉ cần cho anh ấy vài giờ ngủ đúng nghĩa vào cuối tuần thôi, có khó gì đâu.”
“Thôi đi.”
Yi Ryeong không chịu nổi cuộc đối thoại này, cậu đặt mạnh cốc nước xuống bàn. Cơn say từ đêm qua chưa tan, nay lại thêm những lời cằn nhằn khiến đầu cậu đau như búa bổ.
Yi Ryeong bực bội nhìn chằm chằm vào người bảo mẫu khiến cô có chút ngập ngừng. Những người phụ nữ ở độ tuổi này luôn làm cậu cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là khi phải đón nhận những lời phê bình như vậy.
Sau một lúc im lặng, cậu bước nhanh vào phòng, đóng sầm cửa lại, đầu óc rối bời.
“Không giúp đỡ gì sao? Vậy tôi phải làm sao chứ?”
Với Yi Ryeong, tất cả chuyện này chẳng qua chỉ là một nhiệm vụ cậu bị ép phải nhận. Ai hiểu được sự mệt mỏi và bối rối của cậu trong tình cảnh hiện tại? Cậu chăm lo cho cả hai hơn một tuần mà chưa hề than một lời nào cả đâu.
Nhưng nếu nói cậu từ chối giúp đỡ Do Won vì tiếc tiền thì cũng không phải. Những việc có thể giải quyết bằng tiền, cậu đều lo liệu hết. Chỉ vậy thôi cũng đủ để cậu không phải lao động chân tay nữa rồi.
Tại sao ai cũng có nhiều yêu cầu với cậu như thế?
Do vẫn còn dư vị cơn say, cộng thêm cả cuộc khắc khẩu vừa nãy, cậu cố gắng nhắm mắt ngủ tiếp, phớt lờ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Ngay từ đầu việc có những người xa lạ chiếm lĩnh căn nhà của mình đã khiến cậu không thoải mái rồi.
Cậu cứ nằm đó, cho đến khi cơn đau đầu hành hạ đến mức không thể nằm tiếp được nữa. Mặc kệ cơn đói, cậu tiếp tục nằm, đến khi ánh sáng trong phòng biến mất, cậu mới ngồi dậy và rời khỏi phòng.
Lúc bước ra ngoài, cảnh tượng cậu nhìn thấy đầu tiên là Do Won đang dựa lưng vào ghế sofa, lơ mơ ru con ngủ.
Cậu nhìn quanh nhà bếp và phòng của bé, dường như người giúp việc đã về rồi.
Khi cậu bước lại gần Do Won, anh vẫn đang gật gù, mệt mỏi đến mức chỉ ôm con vỗ về trong vô thức.
Yi Ryeong định đánh thức anh dậy, nhưng rồi cậu cũng chỉ ngồi xuống bên cạnh và im lặng quan sát.
Bé con trong lòng Do Won khẽ ngọ nguậy, tay chân không ngừng vung vẩy, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn về phía cậu. Dù biết rõ con chưa nhìn thấy gì rõ ràng, nhưng cậu lại có cảm giác như bé con đang nhìn thẳng vào mình vậy.
“Sao con đáng yêu thế?”
Miệng bé khẽ mở, mặt áp vào cánh tay của Do Won, đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn cậu. Cậu thấy khung cảnh này thật kỳ diệu, không khỏi nghĩ em bé giống như một sinh vật nhỏ bé khác, chứ không phải con người.
Tầm mắt cậu từ từ chuyển sang Do Won, người đang ngủ gật vì mệt lử. Khuôn mặt anh vốn lạnh lùng, xa cách giờ đây lại thoải mái thả lỏng khi ngủ, khiến cậu bất giác bật cười nhẹ.
Sau đó, cậu nhẹ nhàng bế bé con ra khỏi vòng tay của Do Won.
“Cái gì… gì vậy?”
Do Won giật mình tỉnh dậy, nhìn quanh, rồi ngơ ngác phát hiện ra Yi Ryeong đang đứng bên cạnh, hai tay bế con.
“Anh vào trong ngủ đi.”
Tất cả chỉ là một ý tưởng bất chợt. “Nếu họ muốn, thì tôi sẽ giúp một lần.” Cậu thầm nghĩ.
“Sao cơ?”
“Đừng vừa ôm con vừa ngủ gật như thế, vào trong ngủ đi. Anh sắp chảy nước dãi lên con rồi kìa.”
Do Won lau miệng, dù không hề có nước dãi nhưng anh vẫn cảm thấy ngượng ngùng, lảo đảo đứng dậy khỏi sofa. Anh đưa mắt nhìn quanh nhà, thấy dấu vết của việc mình vừa cắt mác quần áo cho bé với cây kéo nhỏ giờ đang nằm la liệt trên đất. Thực sự anh không nhận ra mình đã ngủ quên. Do Won liếc nhìn Yi Ryeong, rồi quay lại nhìn phòng khách lộn xộn mà anh đã bày ra.
“Vậy… phiền cậu trông bé một lúc nhé.”
Do Won bước vào phòng nhưng vẫn không quên quay lại quan sát Yi Ryeong, người đang ôm bé con trong tay một lần nữa. Mới chỉ vài ngày trôi qua mà cảm giác ấm áp, mềm mại từ đứa bé như một chiếc lò sưởi êm ái. Em bé trong lòng cậu liên tục vẫy tay, vung chân, và ánh mắt bé dường như nhận thức được sự quan sát của cậu. Do Won bước đến, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế Yi Ryeong đang ôm bé.
“Cậu nên đỡ bé thế này, ôm lâu sẽ không bị mỏi tay, bé cũng ít cáu kỉnh hơn.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“Sau khi cho bé uống sữa, cậu ghi lại giờ vào sổ nhé. Dù có đáng yêu đến đâu, tuyệt đối không được hôn vào miệng bé đâu đấy.”
Yi Ryeong hơi nhăn mặt, dường như thấy kỳ lạ, nhưng Do Won nghiêm túc nhắc lại:
“Miệng bé không được hôn, dễ lây sâu răng lắm.”
“Con nó còn chưa có răng mà anh lo cái gì?”
“Chính vì thế nên càng không được hôn. Miệng bé rất nhạy cảm.”
“Biết rồi, biết rồi. Người ôm bé ngủ gật, chảy cả nước dãi còn dặn dò lắm chuyện. Mau vào phòng ngủ đi.”
Yi Ryeong cười khẩy rồi đẩy Do Won vào phòng. Anh miễn cưỡng bước vào.
Yi Ryeong ôm bé, đi loanh quanh khắp nhà. Đứa nhỏ dường như tò mò mọi thứ, không ngừng vươn cổ, ngó nghiêng khắp nơi. Nhưng chỉ sau một lúc, bé bắt đầu rên rỉ, tỏ vẻ không thoải mái.
“Sao thế? Con đói à?”
Yi Ryeong hỏi, nhìn quanh tìm sổ ghi chép thời gian cho bé ăn. Nhưng dường như sau giờ làm của người giúp việc, không có bản ghi chép nào khác. Cuối cùng, cậu đành bế bé vào phòng của Do Won, gõ cửa vài lần rồi mở ra.
“Anh còn thức không?”
“Vẫn chưa ngủ, có chuyện gì à?”
“Không cần dậy đâu. Con bé ăn lần cuối là khi nào?”
Do Won vội ngồi dậy, lúng túng tìm điện thoại để kiểm tra thời gian. Nhìn vào ứng dụng theo dõi, anh xác nhận rằng chưa đến giờ cho bé ăn. Sau đó, anh kiểm tra tã và cùng Yi Ryeong quay trở lại phòng khách.
“Cậu đưa điện thoại đây, tôi cài ứng dụng này, chúng ta có thể dùng chung được.”
Trong khi Do Won cài ứng dụng theo dõi cho Yi Ryeong, bé con bắt đầu khóc to. Tiếng khóc lớn khiến căn nhà như rung chuyển, làm đầu óc Yi Ryeong đau nhức.
“Lại đau bụng à?”
“Nó hay bị đau bụng sao?”
“Gần đây hay bị vậy.”
Do Won nhẹ nhàng bế em bé lên, đặt nó lên gối chống trào ngược rồi xoa bụng bé. Nhìn đứa trẻ đang khóc nức nở, mắt nhắm chặt và nước mắt giàn giụa, anh không khỏi thấy lo lắng. Anh dỗ dành bé, hy vọng con gái sẽ bình tĩnh lại.
“Chúng ta có nên đưa nó đi bác sĩ không?”
“Nếu bé không ngừng khóc thì chúng ta sẽ đi.”
May mắn là chỉ sau vài chục phút, bé con bắt đầu nín, khuôn mặt cũng trở lại như bình thường. Bé chỉ thút thít vài tiếng nữa, rồi nhanh chóng thay đổi biểu cảm. Do Won bế bé lên, Yi Ryeong liền đón lấy từ tay anh.
“Anh vào ngủ đi.”
“Không sao đâu, tôi tỉnh rồi.”
“Ngủ đi, chỉ cần anh ngủ được một, hai tiếng là tốt rồi. Ai biết khi nào tôi mới tốt bụng như thế này lần nữa?”
Do Won thoáng nhìn cậu rồi khẽ thở dài, bước vào phòng.
“Vậy tôi sẽ ngủ một tiếng thôi. Nhớ gọi tôi dậy sau một tiếng nhé, còn phải tắm rửa cho bé nữa.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Dù hơi lo lắng nhưng anh vẫn trở lại phòng, cố gắng chợp mắt. Tuy nhiên, chưa kịp ngủ say, anh đã nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ.
Do Won nghĩ mình đã ngủ được cả tiếng, nhưng khi nhìn đồng hồ, chỉ mới chưa đầy 10 phút trôi qua.
“Nếu anh chưa ngủ, giúp tôi cài cái này.”
Yi Ryeong bước vào, trên tay cầm chiếc địu em bé. Chiếc địu này có dây hỗ trợ, rất dễ cài. Do Won không nói gì, đứng dậy giúp cậu cài địu.
“Dễ thật.”
Yi Ryeong cười, rồi rời khỏi phòng mà chẳng nói lời cảm ơn nào.
“Giờ tôi thật sự có thể nghỉ ngơi được chưa?” Anh tự hỏi, nhìn ra phía cửa một vài lần rồi lại nằm xuống. Nhưng vài phút sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.