Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 17

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 17
“Thay tã như thế nào vậy?”
“Con bé đi ngoài rồi à?”
Do Won thở dài, đứng dậy khỏi giường.
“Vừa rồi nó có rặn mà.”
“Để tôi kiểm tra xem sao. Dạo này bé hay đau bụng nên khó đi ngoài lắm, có khi không phải đâu.”
“Có phải vì thế mà nó khóc không?”
“Cũng có thể lắm chứ.”
Do Won cùng Yi Ryeong bước ra khỏi phòng, anh nhẹ nhàng tháo địu khỏi người cậu.
Bé con trông rất thản nhiên, nhưng khi Do Won hé mở tã ra thì một mùi hương đậm đà ngay lập tức xộc vào mũi hai người.
“Ừ, ị thật rồi. Giỏi quá, con ị thoải mái rồi chứ gì? Vì thế mà con khóc à?”
Do Won bế em bé lên, mang đến bàn thay tã. Yi Ryeong cũng bước theo sau anh.
Yi Ryeong đứng bên cạnh, chăm chú quan sát Do Won thao tác thay tã cho bé, việc mà giờ đây anh đã khá thành thạo. Nhưng ngay khi tã được tháo ra, bé bất ngờ tè ngay lập tức.
“Sao lại thế nhỉ?”
Yi Ryeong đặt câu hỏi với vẻ mặt đầy bối rối, nhưng Do Won chỉ bình thản như thể điều này xảy ra thường xuyên. Anh kiên nhẫn đợi bé tè xong, rồi bế nó lên và đi thẳng vào nhà tắm.
Anh đặt bé lên chiếc bệ vệ sinh cho trẻ nhỏ đã được lắp đặt sẵn trên bồn rửa mặt.
“Ôi, lạ thật đấy.”
Yi Ryeong đứng cạnh trầm trồ khi thấy Do Won rửa mông cho bé bằng nước. Khi anh tắt nước, cậu liền nhanh nhẹn đưa khăn cho anh. Cả hai vô tình chạm mắt nhau, Yi Ryeong khẽ cười. Do Won hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy khăn từ tay cậu.
“Công chúa thấy thoải mái rồi phải không nào?”
Do Won khẽ hôn lên tai con gái, miệng thì thầm dịu dàng. Bé con không hề tỏ ra khó chịu, dù có hơi vặn vẹo nhưng không hề khóc. Yi Ryeong nhìn theo cả hai, mắt không rời họ nửa giây.
Anh đặt bé lại lên bàn thay tã, mặc quần áo cho xong xuôi, nó lại tự nhiên cuộn tròn trong lòng Do Won theo thói quen. Nhưng lần này, Yi Ryeong nhanh chóng bế bé lên.
“Bây giờ mình phải cho bố đi ngủ thôi.”
“Gì cơ?”
“Anh chưa ngủ xong mà.”
“Chỉ lát nữa là cậu lại gọi tôi thôi.”
“Tôi không gọi đâu. Tôi tự làm được mà. Tại chưa biết thay tã mới phải gọi anh thôi.”
Yi Ryeong đẩy nhẹ Do Won ra. Anh hơi thất thần, sau một hồi nhìn quanh mới nhận ra mình đang đứng một mình trong phòng. Anh định đuổi theo để bế bé về, nhưng cuối cùng lại từ bỏ, nằm phịch xuống giường.
Việc chăm sóc bé quả thật mang đến niềm vui, nhưng tinh thần mất tỉnh táo và mệt mỏi là điều không thể phủ nhận, và cơ thể anh cũng đang kêu gào cần nghỉ ngơi.
Dù biết rằng chỉ lát nữa thôi Yi Ryeong lại gõ cửa, nhưng Do Won hy vọng lần này mình có thể nghỉ ngơi ít nhất 30 phút sau khi đã cho bé ăn và thay tã.
Nhưng mong muốn ấy chưa kéo dài được đến 5 phút.
“Bé đang nấc cụt đúng không? Làm sao cho bé uống nước đây? Bé cứ quấy khóc mãi.”
Do Won lại không chút phiền lòng mà đứng dậy. Có lẽ số phận đã định sẵn anh chẳng thể nghỉ ngơi.
“Đầu tiên phải đội mũ cho bé. Đợi nấc cụt ngừng lại, nếu không được thì cho bé uống chút nước.”
Do Won đi tìm mũ cho em bé, trong khi đó nó vẫn nhỏ giọng khóc thút thít. Anh bước đến đội mũ cho bé rồi nhẹ nhàng bế bé từ tay Yi Ryeong.
“Chỉ cần đội mũ thôi phải không?”
“Tôi nghỉ đủ rồi.”
“Anh vừa mới nằm xuống mà.”
“Vậy cũng đủ 30 phút rồi còn gì.”
“Thế là tôi cũng giúp được chút gì đấy chứ?”
Yi Ryeong tự tin nói. Do Won cũng hùa theo, gật đầu đồng tình. Cậu trông có vẻ rất hài lòng, như thể việc cậu đã chăm sóc em bé một mình trong vòng 30 phút là một thành tích vô cùng to lớn vậy.
Do Won liếc nhìn cậu một cái, lặng lẽ mím môi. Dù có nhiều điều muốn nói, anh cũng không muốn làm hỏng tâm trạng tốt của cậu.
“Có muốn ăn tối không?”
“Cô tôi vừa đến nấu cho tôi canh giá đỗ rồi.”
“Ồ, nãy cô cậu có đến à.”
Yi Ryeong vừa nhẩm hát vừa thoải mái ngồi xuống ăn cơm, trong khi Do Won thì vẫn ôm bé, thơ thẩn bước quanh phòng, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên trán nó.
Anh nhìn đồng hồ. Dù bé không khóc đòi ăn nhưng cũng đã đến giờ, không thể bỏ qua bữa ăn của bé được.
Do Won bước vào bếp. Ánh mắt Yi Ryeong vẫn dõi theo anh cùng bé con.
“Sao thế?”
“Đến giờ cho bé ăn rồi.”
“Chờ chút, chờ chút, để tôi làm cho!”
“Cậu đang ăn mà, cứ ăn đi.”
“Đợi tôi xíu thôi.”
Yi Ryeong vội vàng đặt đũa xuống, hấp tấp chạy đến đẩy anh ra rồi mở tủ lấy bình sữa đã tiệt trùng.
“Làm sao để gắn núm vú này vào?”
“Đưa đây cho tôi.”
Do Won vừa ôm bé vừa nhanh nhẹn lắp núm vú vào bình. Yi Ryeong liền vội giật lấy bình từ tay anh, bước nhanh đến máy pha sữa và đặt bình dưới vòi.
“Cậu đang làm gì đấy?”
“Hôm nọ tôi đã học cách dùng cái này rồi. Đừng lo lắng quá.”
“Cậu biết là tôi không thích dùng cái đó mà. Tôi muốn tự pha bằng tay cho bé uống.”
“Anh cố chấp thật đấy. Sao lại phải vất vả như vậy? Dù sao khi anh ngủ, cô giúp việc cũng đã dùng cái này rồi.”
“Cô giúp việc dùng thì không sao, dù sao cô ấy một mình chăm bé cũng vất vả. Nhưng nếu có thể pha bằng tay thì không cần phải dùng nó.”
Do Won quay người đi, ôm bé vào lòng như thể không muốn. Với thân hình cao lớn của mình, anh dễ dàng giấu bé đi. Nếu có nhìn thẳng vào cũng chẳng thấy bé đâu cả.
“Wow, nó hoàn toàn bị che khuất luôn rồi.”
“Tôi sẽ pha bằng tay cho con uống.”
“Nhưng tôi đã pha sẵn rồi. Chẳng lẽ lại đổ bỏ lãng phí sữa sao? Dù sao nếu khi nãy anh thực sự ngủ đủ một tiếng thì tôi đã tự cho con bú rồi, lúc đó tôi sẽ dùng cái này. Nên giờ ta cứ coi như là chuyện đó đã xảy ra rồi đi và cho bé uống thôi.”
Yi Ryeong mỉm cười đưa chiếc bình sữa đã đóng nắp cẩn thận cho Do Won. Ánh mắt của bé con lập tức dõi theo chiếc bình.
Bé vươn đầu, khuôn miệng nhỏ nhắn cứ mấp máy không ngừng, cơ thể mũm mĩm cũng nhẹ nhàng lắc lư theo. Mỗi khi em bé cử động, tiếng thở phì phò đáng yêu lại vang lên.
Do Won đắn đo cầm lấy bình sữa, rồi quyết định đi ra phòng khách. Yi Ryeong vui vẻ ngồi xuống bàn ăn, còn Do Won thì ngồi xuống sofa, kéo gối và đặt con bé lên đó.
Nó ngay lập tức há miệng, từ từ bú sữa.
“Có đói không nào?”
Anh hôn nhẹ lên trán bé và hỏi. Đứa trẻ thoáng nhìn anh, rồi lại nhìn chiếc bình, tiếp tục bú sữa.
Nhìn bé ăn có vẻ háo hức hơn khi anh tự tay pha sữa, Do Won hơi buồn nhưng vẫn cố gắng bỏ qua, nghĩ rằng chắc là do bé đói hơn bình thường.
“Nó uống nhanh ghê. Có lẽ sữa pha bằng máy ngon hơn nhỉ?”
Yi Ryeong đứng bên cạnh mỉa mai, mặc dù mấy hôm trước cậu thậm chí còn chẳng muốn lại gần bé. Sự thay đổi bất ngờ này khiến Do Won cảm thấy không thoải mái, nhưng anh kìm lại bằng cách không phản ứng trước lời cậu nói. Anh chậm rãi rút bình sữa ra khỏi miệng bé khi thấy bé đã uống gần hết lượng sữa trong bình. Vì nó uống nhiều hơn mọi khi, nên lúc anh định vỗ ợ cho bé thì nó bắt đầu rên rỉ như thể chưa hài lòng.
“Sao thế nhỉ?”
“Có phải nó muốn uống thêm không?”
“Không, con bé đã uống nhiều hơn bình thường rồi.”
Do Won đáp lại một cách cứng rắn. Dù chưa quen với việc pha sữa bằng tay, anh vẫn không muốn chấp nhận việc bé uống nhiều hơn khi sữa được pha bằng máy.
“Nhưng nhìn con vẫn mấp máy miệng này. Nó vẫn đang cằn nhằn đó.”
Yi Ryeong chọc nhẹ má đứa trẻ, nó bắt đầu thở hổn hển như muốn khóc.
“Sao cậu lại làm con bé khóc thế!”
Do Won nói với vẻ tức giận, đúng lúc đó, em bé bắt đầu quấy khóc. Anh vội vàng bế bé lên dỗ dành.
“Tôi đâu có làm nó khóc, chỉ là nó muốn uống thêm sữa thôi mà.”
“Con cằn nhằn một chút thôi, đâu có khóc đâu!”
“Vậy anh thừa nhận là bé muốn uống thêm sữa đúng không?”
Yi Ryeong cười nhẹ, tỏ ra mình đã biết trước điều đó. Cậu đi vào bếp lấy bình sữa để pha thêm.
Nhìn Yi Ryeong kiêu ngạo pha sữa, Do Won thấy tức giận hơn cả hai đêm trước, khi cậu chẳng hề giúp đỡ anh chút nào. Trong đầu anh thoáng nghĩ đến việc đánh cậu vài cái cho hả giận. Nhưng ngay lúc đó, Yi Ryeong vừa pha xong sữa và quay lại.
“Con muốn uống thêm đúng không? Để bố cho con uống thêm nhé.”
Cậu bế bé từ tay Do Won, ngồi xuống sofa với vẻ tự mãn. Cậu kéo gối cho bé bú lên đùi và đặt nó nằm lên đó.
Ngay khi được đặt lên gối, đứa trẻ lập tức ngừng khóc và mở miệng sẵn sàng đợi sữa. Nhưng kết quả là vì bé đã no nên lần này chỉ ngậm bình và chơi đùa một chút trước khi nhả ra mà không uống thêm nữa.
“Bé đâu có uống thêm nữa.”
“Tôi nói rồi mà, nó thích sữa pha bằng máy hơn.”
“Chắc là bé đói hơn mọi khi thôi.”
“Anh đúng là cứng đầu.”
“Sự thật thôi mà.”
Do Won bế bé lên và kiểm tra tã, anh cẩn thận ngửi kỹ rồi mới đặt nó lên vai và vỗ nhẹ lưng để cho bé ợ. Vì đã ăn nhiều nên bé mất nhiều thời gian để ợ hơn so với bình thường.
“Hôm nay không ra ngoài sao?”
“Có chứ.”
Khi anh hỏi, Yi Ryeong nhìn đồng hồ và đứng dậy khỏi sofa.
Do Won bắt đầu chuẩn bị ru bé ngủ, anh lấy địu, quàng lên người.
“Có cần giúp không?”
“Giúp tôi kéo dây này ra phía trước là được.”
Yi Ryeong kéo dây địu phía sau ra trước giúp anh, Do Won tự mình cài chặt địu một cách thành thạo.
“Ồ, anh tự mang được địu rồi cơ à.”
Yi Ryeong ngạc nhiên nhìn cách anh thao tác với địu. Lần trước, lúc tự mang địu, cậu không thể thấy rõ, nên khi có thể quan sát kĩ càng các chi tiết, cậu trở nên tò mò và chăm chú hơn bao giờ hết. Trong lúc quan sát, cậu vô tình chạm mắt Do Won. Khoảng cách gần đến mức làm Yi Ryeong giật mình, Do Won cũng hơi bất ngờ, nhưng lại cố tỏ ra bình thường.
Khoảng cách gần như vậy khiến Yi Ryeong bất chợt nhận ra rằng làn da của Do Won rất mịn màng, anh thật sự đẹp trai. Hàng lông mày đậm, đôi mắt sâu thẳm và đôi môi mỏng làm cậu không nhịn được mà liếc nhìn anh từ trên xuống dưới.
“Trông cũng ổn đấy chứ.” Cậu nghĩ, rồi lập tức hoảng hốt với chính suy nghĩ của mình, vội vàng lùi lại.
“Có cả loại địu chỉ làm từ vải, không có dây đeo như loại này.”
“Hả?”
“Cái mà cậu đang nhìn đấy. Chẳng phải cậu đang tò mò về nó sao?”
“À, phải rồi… đúng thế.”
“Nhưng loại chỉ có vải thì không hợp với cỡ người cậu đâu. Cậu nhớ lúc đầu tôi mua một cái như vậy không?
Do Won tiếp tục nói về địu em bé, nhưng những lời nói đó chẳng lọt vào tai Yi Ryeong một chữ nào. Sau khi Do Won tiết lộ mình là người đồng tính, cậu trở nên nhạy cảm với anh, từ lúc đó cho đến cả bây giờ. Cái lần khi anh cố giúp cậu và bị đẩy ra, cảm giác khó xử đó vẫn còn hiện hữu đến tận thời điểm này.
“Tôi đi tắm đây.”
“Có cuộc hẹn gấp sao?”
Yi Ryeong chỉ quơ tay vài cái rồi vội vàng chạy vào phòng, để lại Do Won đứng đó ngạc nhiên. Nhưng anh nhanh chóng quay lại tập trung vào bé yêu của mình.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo