Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 39
Tình cảnh này rốt cuộc nên gọi là gì đây?
Do Kwon bỗng tự hỏi liệu có phải mình đang chịu cảnh làm dâu nhà chồng hay không. Không, phải nói là thân phận nô bộc mới đúng. Anh thật sự không tìm ra được cách diễn tả thích hợp cho tình huống hiện tại.
Mẹ của Yi Ryeong là một người cực kỳ khó tính. Dù là giao bất cứ việc gì, bà cũng luôn đưa ra vô số yêu cầu. Kể cả khi đã làm đúng ý bà, cũng rất hiếm khi nghe câu nói OK. Nhưng bà lại rất quen với việc sai khiến người khác. Nếu có chuyện gì không vừa lòng, bà sẽ lập tức gọi ai đó đến để giao việc, và người đó thường là Do Kwon.
Có lẽ vì là con trai nên bà không nỡ giao những việc nặng nhọc cho Yi Ryeong, nhưng cũng vì thế mà mọi việc vặt vãnh bà sai khiến đều dồn hết lên đầu Do Kwon.
Nghĩ đến việc bà đã bỏ ra một khoản tiền lớn để bảo vệ đứa bé khỏi cô của Yi Ryeong, Do Kwon không khỏi thấy mình nên cảm kích. Dù sao, bà cũng là bà nội duy nhất của đứa trẻ. Thế nên anh phải cố gắng làm hài lòng bà, xem như lấy đại cục làm trọng. Nhưng phải thừa nhận rằng, trông con đôi lúc còn dễ hơn làm những việc lặt vặt cho mẹ của Yi Ryeong.
Yi Ryeong không phải không cố gắng. Cậu từng cãi lại mẹ, thử làm những việc thay cho Do Kwon, hoặc khuyên anh bỏ ngoài tai mọi chuyện, nhưng chẳng việc nào thực sự có hiệu quả.
Mỗi khi bà đến gõ cửa cổng chung cư, Yi Ryeong sẽ bày ra vẻ mặt cau có, ngồi bất động trên ghế sofa.
“Đã bảo anh cứ mặc kệ mẹ đi mà.”
“Nhưng dù sao mẹ cậu cũng cố gắng vì công chúa nhỏ của chúng ta, sao tôi có thể mặc kệ được?”
“Không phải vì công chúa gì hết!”
Yi Ryeong hét lên.
“Cậu cũng thấy mấy ngày nay rồi đấy. Dù bận rộn và mệt mỏi, mẹ cậu vẫn đến đây mỗi ngày, ở lại trông con tận bốn, năm tiếng. Nhờ đó mà tôi cũng đỡ được phần nào việc chăm con còn gì.”
“Còn anh thì làm thêm biết bao nhiêu việc.”
“Không sao mà. Giờ tôi cũng hiểu mẹ cậu muốn gì để làm vừa ý mẹ cậu rồi.”
“Nếu thế thì anh nhầm to rồi. Mẹ tôi là người không bao giờ hài lòng trừ khi có tiền.”
“Sao cậu không chịu tin mẹ thế? Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Có chuyện gì đâu. Bản tính mẹ vốn dĩ là vậy mà. Nhìn cách mẹ đối xử với anh đi. Một người nói vì cháu gái mà lại đối xử như thế với bố ruột của đứa bé sao? Đợi xem, hôm nay tôi sẽ giải quyết chuyện này một lần cho xong.”
Yi Ryeong bật dậy, đứng chờ sẵn ở cửa như muốn làm rõ ràng mọi thứ.
“Lạ thật. Mặt trời mọc đằng tây chắc. Thằng nhóc này, nay ra đón mẹ cơ đấy.”
“Mẹ à, đứa bé con sẽ khai sinh dưới tên Do Kwon. Ngày mai tụi con sẽ làm thủ tục.”
“Cái gì? Mẹ đã bảo như thế nào?”
“Yi Ryeong, cậu…”
Do Kwon hoàn toàn không ngờ tới câu nói này. Anh hốt hoảng níu tay cậu, nhưng cậu không thèm quay lại, chỉ đanh mặt đối diện với mẹ mình.
“Để họ tên đứa bé dưới cái tên của người không bố không mẹ sao được?”
“Phải, thế rồi sao? Thời buổi bây giờ, chuyện này có gì mà đáng chê trách? Hơn nữa, tài sản của bố cũng không quan trọng. Con và Do Kwon cùng nhau làm việc, rồi cũng đủ lo cho con bé thôi. Tiền nhà mẹ cho, tụi con sẽ trả lại.”
“Con nói gì vậy? Con làm diễn viên thì kiếm được bao nhiêu? Bằng chút tiền lẻ đó, con nghĩ lo được tương lai cho đứa bé sao? Chỉ để nói mấy lời này mà đứng chờ trước cửa à?”
“Đó là chuyện của tụi con. Vậy nên mẹ không cần đến nữa đâu.”
“Cái gì? Lại thêm chuyện này là sao?”
“Dù sao thì đứa bé cũng không được hưởng tài sản của bố. Con cũng không ham tài sản của bố đâu. Mẹ có ghét việc tài sản sẽ sang tay cô hay chú thì cũng kệ mẹ thôi. Con không quan tâm.”
“Con nghĩ mẹ quan tâm đến tài sản của bố con nên mới lo cho đứa bé sao?”
“Không phải vậy sao?”
“Toàn nói nhảm nhí!”
Mặc cho bà tức giận, Yi Ryeong vẫn nở nụ cười lạnh nhạt, như muốn nói chẳng cần thiết phải giấu giếm nữa.
“Mẹ không cần phải giấu. Con biết cả rồi.”
“Mẹ không có thời gian nghe mấy lời điên rồ của con đâu. Việc còn chất đống đây, tránh ra. Thư ký Kim, mang hết mấy thứ đó vào trong đi. Còn cậu Do Kwon, giúp tôi giặt hết mấy cái này và tháo hết nhãn mác ra nhé.”
“À, vâng.”
“Mẹ, con nói thật đấy. Con sẽ đăng ký khai sinh cho em bé dưới tên Do Kwon.”
“Đủ rồi. Đừng nói mấy chuyện vô nghĩa đó nữa, lo mà làm việc đi. Trong đống quần áo trẻ con này, để lại mấy cái dùng được, còn lại vứt hết đi.”
Những chiếc túi mua sắm mà thư ký Kim mang đến lần lượt lấp đầy phòng khách. Họ không chỉ đi lại một hai lần mà là hàng chục lượt, đằng sau họ, cả một ngọn núi túi mua sắm chất cao dần.
“Đây là quà tặng từ những thương hiệu quen thuộc, nhưng hầu hết đều do tôi tự chọn. Từ chất liệu, thành phần nhuộm, kích cỡ đến thiết kế, tất cả đều được tôi lựa chọn kỹ càng, nên hãy giặt sạch và sắp xếp lại đi.”
“Những cái hiện tại cũng toàn là đồ từ thương hiệu tốt cả mà.”
“Đó là tiền của cô con mua đấy.”
“Vứt mấy thứ đó đi cũng không làm cho tài sản của ba đứa nhỏ chuyển sang tên em đâu.”
“Chuyển hay không thì kệ, trước hết lo mà dọn mấy thứ này đi cho nhanh!”
Bà đẩy lưng Yi Ryeong một cái, rồi nhanh chóng bế lấy em bé từ tay Do Kwon. Do Kwon nhặt chiếc túi gần nhất lên. Logo của một thương hiệu xa lạ được in nổi bật, bên trong là hộp đựng sang trọng với bộ quần áo trẻ em bọc trong lớp vải cao cấp.
“Làm cho cẩn thận đấy, đây là đồ em bé mặc. Phân loại rõ ràng giữa đồ có nhuộm màu và không nhuộm màu rồi giặt sạch. Nhớ tháo hết nhãn mác để khỏi làm xước da.”
Sau khi căn dặn từng việc một, bà ôm em bé rồi biến mất vào phòng trẻ em.
Nhìn theo bóng lưng bà với vẻ mặt đầy khó chịu, Yi Ryeong bước tới gần Do Kwon đang ngồi mở từng chiếc túi ra để sắp xếp quần áo.
“Bây giờ mẹ tôi đang che giấu ý định thật sự thôi, nhưng chẳng bao lâu nữa nó sẽ lộ ra hết.”
“Trông chẳng có vẻ gì như thế cả. Mẹ cậu còn mua cả đống quần áo này về đây này.”
“Đó chỉ là mánh khóe thôi. Mấy thứ này cộng lại thì được 1 tỷ, 10 tỷ chắc? Đừng để bị mấy thứ như vậy đánh lừa.”
Trong lúc sắp xếp quần áo, Do Kwon nhìn Yi Ryeong với ánh mắt pha lẫn tò mò và lo lắng. Anh nghĩ chắc chắn phải có lý do nào đó khiến Yi Ryeong quá mức tin tưởng vào điều gì như vậy. Nhưng cậu cũng lo rằng nếu cố tình dò xét ý định của mẹ thì có khi hai người sẽ cãi nhau to, nên trong lòng thấp thỏm không yên.
“Dù sao cũng là quà nhận được rồi, cứ sắp xếp đi.”
“Đem nhiều thế này thì để đâu cho hết đây chứ?”
“Chỉ có cái hộp to với bao bì lộng lẫy thôi, chứ bên trong thật ra không nhiều như tưởng tượng. Đây là con thỏ bông này.”
Do Kwon cẩn thận lấy con thỏ bông từ trong chiếc hộp lớn ra và đặt sang một bên, sau đó mở một hộp khác. Ngược lại với anh, Yi Ryeong xé hộp một cách bừa bãi, ném mọi thứ ra thành đống lộn xộn.
“Phải giặt sạch hết và tháo mấy cái nhãn mác này ra.”
“Tháo cả nhãn mác sao? Có cần thiết không?”
“Áo quần trẻ con thì nhãn mác cũng phải tháo hết.”
Yi Ryeong bĩu môi vẻ không hài lòng, nhưng vẫn làm theo lời Do Kwon mà không cằn nhằn. Trong khi cậu đang dọn dẹp qua loa mấy cái hộp, thì Do Kwon cầm kéo nhỏ đi đến. Với dáng người cao lớn và vẻ ngoài trầm lặng, việc tỉ mỉ như này dường như chẳng hợp chút nào, nhưng anh vẫn cẩn thận gỡ từng mẩu chỉ nhỏ trên nhãn mác của quần áo.
Ngồi cạnh anh, Yi Ryeong quan sát kỹ xem còn sót nhãn mác nào không, rồi gấp quần áo lại, sắp xếp gọn gàng. Trông chẳng khác nào cậu đang ngồi xem anh làm việc.
“Làm thế nào để lật tẩy được ý đồ thật sự của mẹ đây?”
“Thôi đi. Mẹ câu đâu có ý gì xấu đâu.”
“Chắc chắn có. Chắc chắn mà.”
Yi Ryeong ghé sát vào Do Kwon, thì thầm như chia sẻ một bí mật. Nhìn ánh mắt đầy quyết tâm của cậu, anh bật cười nhẹ.
“Ngay cả khi vì tiền mà mẹ cậu tiếp cận con bé, thì mẹ cậu vẫn rất yêu quý nó. Không phải cậu cũng từng nói thẳng là muốn dùng con bé để đạt được mục đích sao?”
“Không, chuyện đó khác chứ.”
“Khác ở điểm nào?”
Yi Ryeong nhìn Do Kwon với vẻ không hài lòng. Câu trưng ra biểu cảm tủi thân như muốn nói tại sao anh lại không đồng lòng với cậu. Nhận ra nếu còn cười nữa, cậu sẽ thật sự giận, Do Kwon cố gắng kìm nén.
“Cảm giác khác nhau chứ. Tôi là bố ruột cơ mà.”
“Cũng đúng.”
“Nhưng anh không đồng ý với tôi, đúng không?”
“Nhìn số quà mẹ cậu mang tới và cách bà vui vẻ với con bé, khó mà nghi ngờ được.”
Từ trong phòng, mẹ Yi Ryeong vẫn tiếp tục trò chuyện với đứa trẻ dù nó không có phản ứng gì. Bà cười, nắm tay bé lắc nhẹ, xoa bụng và không ngừng thủ thỉ. Những hành động ấy chẳng hề giống như có ý đồ gì khác.
“Mà, thật sự cậu đã chọn tên cho bé chưa?”
“Tên? A, ý anh là chuyện tôi vừa nói với mẹ sao? Chưa đâu. Mấy hôm trước anh quản lý có tìm được vài nơi đặt tên uy tín. Tôi chọn đại một chỗ nhờ họ làm. Nơi nào nổi tiếng thì phải đợi vài năm mới có tên, nên họ mất thời gian tìm nơi phù hợp. Chắc sắp có kết quả thôi.”
“À….”
“Sao vậy?”
“À, thực ra thì….”
Trước khi Yi Ryeong kịp nói, mẹ cậu đã từ trong phòng trẻ bước ra, ngắt lời.
“Hai đứa làm gì mà lâu thế? Mau giặt đi để còn thay đồ cho con bé. Mà quần áo nó đang mặc mua ở đâu vậy?”
Do Kwon khựng lại, ngập ngừng chưa nói được lời nào, thì Yi Ryeong đã đứng bật dậy với vẻ bực bội.
“Nhiều thế này, làm gì kịp? Tụi con đâu phải máy móc. Với lại quần áo đương nhiên mua ở trung tâm thương mại rồi, mẹ còn hỏi gì nữa.”
“Thương hiệu nào?”
“Làm sao mà nhớ hết được?”
“Chọn quần áo cho trẻ mà không để ý thương hiệu là sao?”
“Chỉ cần 100% cotton là đủ rồi, còn cần gì nữa?”
“Thôi, không nói nữa. Thương hiệu cũng không biết thì bỏ hết đi. Sao có thể để cháu gái mẹ mặc những thứ đó được.
“Mẹ à. Thật sự dù mẹ có quản thế này thì con bé cũng sẽ mang họ Choi, không được hưởng tài sản của bố đâu. Nhà mấy anh chị ở No Won kia cứ để họ nhận tài sản đi.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.