Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 55

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 55

“Tại sao anh lại ghét chuyện đó đến vậy?”

“Không phải ghét, mà là điều hiển nhiên thôi.”

“Điều gì cơ?”

Do Kwon gấp chiếc vali đã nhét đầy đồ lại, dựng nó tựa vào tường rồi bắt đầu gấp những bộ quần áo đang để ngổn ngang của bé Seul. Vì nghĩ có thể sẽ cần, anh đã mang theo không ít đồ đạc.

“Đưa cái này cho Seul xem đi.”

Anh đưa ra một cuốn sách đầy hình vẽ với hai màu đen trắng tương phản. Yi Ryeong cầm lấy và quay lại giường, đặt Seul nằm xuống rồi mở sách ra cho con bé xem. Đôi mắt nhỏ của Seul lập tức dán chặt vào những trang sách.

“Tôi thì lại quá chắc chắn. Tôi chưa bao giờ chắc chắn rằng mình thích ai đó đến mức này.”

“Chuyện đó tôi đã nói rồi mà. Vì đây là lần đầu tiên cậu có một người gần gũi như tôi nên mới xảy ra vấn đề này.”

“Tôi cũng có bạn mà? Min Hyung đấy! Với lại tôi cũng từng hẹn hò với mấy cô gái rồi.”

“Bạn bè khác với người sống chung như gia đình. Hơn nữa, chúng ta cùng nhau nuôi Seul, cùng trải qua khó khăn nên cảm xúc có thể trở nên sâu đậm hơn. Mà cậu nói chưa từng cảm nhận được tình cảm thích ai, cậu có biết điều đó bất lịch sự thế nào với những người phụ nữ cậu từng hẹn hò không?”

“Họ thích tôi nên tôi mới hẹn hò với họ. Tôi chưa từng phản bội ai trong lúc yêu cả.”

“Đó là điều để khoe khoang sao?”

“Thế là khuyết điểm à?”

“Đó có phải vấn đề chính bây giờ không?”

“Ai là người làm lệch hướng câu chuyện trước vậy?”

Do Kwon bật dậy khỏi ghế vì không kìm được. Nhưng anh cố nén lại ý muốn tranh cãi với Yi Ryeong.

Dù sao thì cãi nhau với cậu cũng chẳng ích gì. Yi Ryeong sẽ chỉ diễn giải mọi thứ theo ý mình, bắn ra những lời không logic và làm anh mệt mỏi thêm mà thôi.

Về phần Yi Ryeong, cậu cũng đang bực bội với thái độ phớt lờ lời tỏ tình của Do Kwon. Ban đầu cậu cố nhịn vì bé Seul đang ốm, còn Do Kwon thì đang rối bời. Nhưng cứ mỗi lần mở lời, cậu lại bị gạt đi với câu “nhầm lẫn”, khiến sự khó chịu trong lòng ngày một chất chồng. Thành ra hễ Do Kwon nói gì, Yi Ryeong cũng tìm cách bắt bẻ, mỉa mai.

“Hai đứa làm sao mà không khí căng thẳng thế này?”

Mẹ Yi Ryeong, bà Chang Hwa vừa quay lại sau khi rời đi một lát, bước vào phòng bệnh và lập tức nhận ra bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người.

“Mẹ đã bảo đừng cãi nhau trước mặt con bé rồi mà? Trẻ con cũng biết nhìn sắc mặt đấy.”

“Ai cãi nhau đâu ạ.”

“Yi Ryeong, chắc chắn là con sai rồi.”

“Sao lại thế ạ? Con làm gì sai chứ? Mẹ là mẹ con mà, sao lại bênh Do Kwon?”

“Con quên chuyện sai lớn của mình rồi à? Làm bố đứa bé mà lúc nó ốm lại không nghe điện thoại.”

“Trời ơi, chuyện đó…”

Dù đã mấy ngày trôi qua, mỗi khi bị nhắc lại chuyện ấy, Yi Ryeong vẫn không thể mở miệng biện minh, đành ngậm ngùi im lặng.

“Thủ tục xong rồi, giờ chỉ cần xuất viện thôi. Bác sĩ bảo cứ đến đúng hẹn để cắt chỉ là được.”

“Vâng ạ.”

“Đồ đạc dọn xong chưa?”

“Gần xong rồi ạ.”

“Lại để Do Kwon làm hết đúng không?”

“Không phải đâu ạ. Con đang trông Seul mà. Lúc nãy con bé khóc, con phải dỗ mãi mới xong…”

Dù Yi Ryeong phân trần với vẻ mặt đầy oan ức, bà Chang Hwa chỉ lắc đầu.

“Thôi dọn dẹp đi. Còn lại để mẹ bảo thư ký mang về.”

“Nhưng mà…”

“Thôi được rồi. Tự tay dọn làm gì. Đồ cần dùng ngay đã mang đủ thì về thôi. Yi Ryeong, ra lấy xe đi. Thư ký Kim, mang đống đồ này ra xe của Yi Ryeong giúp tôi.”

Chưa kịp để Do Kwon từ chối, thư ký đã nhanh chóng hành động. Đồ đạc dùng trong năm ngày cho em bé và hai người lớn không hề ít. Vì không thể mang hết một lần nên Do Kwon cũng xách theo vài món.

Họ lắp ghế an toàn cho bé Seul, cẩn thận đặt con bé nằm xuống rồi chia những món đồ không vừa cốp xe của Yi Ryeong sang xe của bà Chang Hwa.

“Seul à, về nhà rồi đây.”

Vậy là họ rời bệnh viện và trở về nhà.

Ngôi nhà vẫn chẳng có gì thay đổi. Nhưng đứa bé trong vòng tay cậu dường như nhẹ hơn trước.

Trước phẫu thuật, Seul ăn uống kém, sau phẫu thuật cũng chẳng khá hơn, nên trông con bé nhỏ và gầy hơn hẳn so với trước đây.

“Để tôi đặt bé nằm rồi ra ngay.”

Do Kwon gật đầu trước lời Yi Ryeong. Dù mấy ngày qua anh có ghé qua nhà để lấy đồ, nhưng cảm giác trở lại sau thời gian dài vắng bóng thật lạ lùng.

Trong ngôi nhà hơi lạnh lẽo, họ bật lại lò sưởi và mở đồ của bé Seul ra. Yi Ryeong cẩn thận đặt Seul xuống giường rồi bước ra phòng khách.

“Chắc con bé ngủ say lắm rồi.”

“Hôm nay thử tăng lượng sữa cho con bé xem sao.”

Như đã ngầm thỏa thuận, hai người chia nhau dọn đồ. Sợ làm Seul thức giấc, những món không thể mang vào phòng bé được đặt trước cửa, còn đồ của Do Kwon và Yi Ryeong thì được đưa vào phòng riêng của mỗi người.

Trong lúc Do Kwon lau bánh xe vali, Yi Ryeong sắp xếp lại các túi đồ về chỗ cũ.

Khi mọi thứ xong xuôi, ngôi nhà trở lại như chưa từng có gì xảy ra. Bé Seul vẫn ngủ trong phòng, còn Yi Ryeong và Do Kwon ngồi cạnh nhau trên sofa phòng khách.

Những ngày điên cuồng vì con bé ốm dường như tan biến, nhường chỗ cho khoảnh khắc bình yên như trước đây.

Ngôi nhà tĩnh lặng, không khí dễ chịu, và người bên cạnh thật quen thuộc. Tất cả những gì xảy ra ở bệnh viện như chưa từng tồn tại.

“Do Kwon, anh cũng vào nghỉ đi. Giường ở bệnh viện cứng, anh hầu như chẳng ngủ được mà.”

“Cậu mới là người ngủ sofa suốt đấy chứ.”

“Tôi thì…”

Yi Ryeong định nói gì đó nhưng lại im bặt. Cả hai cùng im lặng, rơi vào sự ngượng ngùng mà đã lâu không cảm nhận.

“Vậy tôi vào nghỉ trước đây.”

“Ừ, quyết định hay đấy.”

Không chịu nổi không khí ấy, Do Kwon đứng dậy trước. Yi Ryeong nhìn anh bước vào phòng và thở dài một hơi. Cậu có quá nhiều điều muốn nói, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.

***

Do Kwon ngủ một mạch tám tiếng. Yi Ryeong trông Seul trong thời gian đó. Không ngờ mình có thể ngủ sâu và lâu đến vậy, khi bước ra phòng khách, anh thấy Yi Ryeong đang ôm bé, gà gật trên sofa.

“Yi Ryeong, cậu vào phòng ngủ đi.”

“Ư… tôi ngủ quên từ lúc nào vậy?”

Do Kwon lay nhẹ, Yi Ryeong giật mình tỉnh dậy và ngồi thẳng người. Cậu vươn vai, duỗi người, trong tay vẫn ôm Seul đang ngủ say.

“Seul ăn uống thế nào rồi?”

“Con bé nôn một lần, nhưng giờ thì ổn.”

Yi Ryeong vừa nói vừa vặn cổ, Do Kwon đưa tay đón lấy con bé.

“Vào ngủ đi.”

“Ừ, chắc phải vậy. Ngủ dậy tôi có chuyện muốn nói, đợi tôi nhé.”

“Cái gì? Chuyện gì cơ?”

“Buồn ngủ muốn chết đây.”

Yi Ryeong nói vậy rồi lảo đảo bước vào phòng, chẳng giải đáp chút nào cho thắc mắc của Do Kwon. Nhìn cậu như xác sống, anh cũng chẳng thể níu lại hỏi thêm. Cuối cùng Do Kwon đành bất lực chờ Yi Ryeong tỉnh dậy.

Cảm giác như học sinh biết trước mình sắp bị phạt, tim anh đập thình thịch như chờ đợi đòn roi.

Nếu Yi Ryeong lại tỏ tình thì sao? Còn nếu là chuyện khác, thì đó lại là một nỗi lo khác.

Ghét Yi Ryeong ư? Không hẳn. Thậm chí anh còn nghiêng về phía thích cậu. Thích đến mức chính điều đó lại thành vấn đề.

Khi Yi Ryeong tỏ tình, Do Kwon nhận ra mình thích cậu còn nhiều hơn những gì anh từng nghĩ. Nhưng cũng vì thế, anh càng không thể chấp nhận lời tỏ tình ấy. Dù nhìn thế nào, cảm xúc của Yi Ryeong cũng chỉ là nhầm lẫn.

Với Yi Ryeong, Do Kwon giống như chú vịt con vừa nở, coi người đầu tiên nó thấy là mẹ. Trước khi làm lành với mẹ mình, gia đình duy nhất của Yi Ryeong chính là anh.

“Ha…”

Do Kwon thở dài. Làm sao để thuyết phục và từ chối cậu đây?

Anh không muốn tiếp tục màn đấu khẩu sau lời tỏ tình ấy. Những cuộc tranh cãi qua lại, những lời làm tổn thương nhau từng chút một. Anh không muốn thế.

Anh chỉ muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp với Yi Ryeong. Anh không muốn mang chuyện cãi nhau ở bệnh viện về nhà chút nào.

Do Kwon bất an đi qua đi lại trong phòng khách, chờ Yi Ryeong tỉnh dậy.

Yi Ryeong cũng ngủ một giấc dài hơn tám tiếng mới dậy. Còn với Do Kwon, thời gian chờ đợi ấy như cả thập kỷ trôi qua.

“Ưa, ngủ ngon thật. Đưa Seul đây, để tôi bế cho.”

“Cậu bảo có chuyện muốn nói mà?”

Đối diện với Yi Ryeong trông tươi tỉnh, Do Kwon với đôi mắt thâm quầng, lên tiếng trước.

“Từ từ đã. Đưa Seul đây cái nào.”

Yi Ryeong ôm chặt bé, vỗ về rồi theo thói quen đi qua đi lại trong phòng khách. Cả hai gần đây đều có thói quen này – luôn đi lại để dỗ con bé trớ, vỗ về con bé ngủ.

Do Kwon nhìn Yi Ryeong một lúc rồi ngồi xuống sofa.

Bất kể anh lo lắng thế nào, Yi Ryeong vẫn bình thản như thường lệ. Cậu cho Seul ăn, vỗ con bé trớ, đợi con bé ngủ say rồi nhẹ nhàng đặt vào cũi, sau đó mới quay lại ngồi đối diện Do Kwon trên sofa.

“Sao trông anh nghiêm trọng thế?”

“Cậu bảo có chuyện muốn nói mà.”

Yi Ryeong gật đầu, ngồi xuống sofa. Dù gì thì cũng không thể mãi né tránh chuyện này.

Trên bàn cà phê trước sofa, chiếc máy tính bảng đang chiếu hình từ camera theo dõi bé. Seul ngủ ngon lành, còn hai người nhìn nhau.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng rõ rệt của Do Kwon, Yi Ryeong khẽ cười.

“Không phải tiếp tục tranh cãi chuyện thích hay không thích đâu. Đừng làm mặt như vậy.”

“Hừm. Hừm. Vậy là chuyện gì?”

Chắc hẳn suy nghĩ trong lòng đã lộ hết ra ngoài. Do Kwon sờ mặt mình, liếc nhìn Yi Ryeong.

Yi Ryeong xoay người để đối diện anh hẳn hoi, và Do Kwon cũng vô thức ngồi thẳng, mặt đối mặt.

“Ngày Seul vào phòng cấp cứu, trước đó tôi cứ nói có việc rồi đi ra ngoài liên tục, đúng không?”

Do Kwon không ngờ Yi Ryeong sẽ nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu. Cuối cùng cậu cũng chịu nói về những điều từng giấu sao?

Yi Ryeong từng bảo sẽ kể sau, nhưng mãi không nói, làm Do Kwon tò mò không thôi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao quần áo cậu lại bẩn thỉu, giày thì đầy bùn đất, và việc gì khiến cậu bận đến mức cả ngày không nhắn nổi một tin như thế?

“Lúc Seul ốm, mọi thứ rối ren nên tôi không muốn nói ngay. Đợi mọi thứ ổn hơn mới kể…”

“Rốt cuộc là gì vậy?”

Thấy Yi Ryeong ngập ngừng kéo dài câu chuyện, Do Kwon không giấu nổi vẻ thắc mắc mà hỏi thẳng.

Yi Ryeong suy nghĩ một lúc, nhưng đã mở lời thì quyết định nói hết những gì có thể.

“Tôi đã đi tìm bố mẹ của anh, Do Kwon.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo