Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 64
“Chỉ là có vài tấm ảnh bị chụp thôi.”
“Con không nói với Do Kwon à?”
“Biết anh ấy sẽ lo lắng rồi thì nói làm gì chứ. Dù sao cũng giải quyết xong cả rồi.”
Không ngờ mẹ lại nhắc đến chuyện này trước mặt Do Kwon, Yi Ryeong bối rối gãi sống mũi. Cậu liếc mắt nhìn phản ứng của anh.
“Dù sao thì cũng là chuyện liên quan đến Seul, cậu nói với tôi thì tốt hơn.”
Do Kwon hiếm khi để lộ cảm xúc, nhưng qua giọng nói, Yi Ryeong có thể nhận ra tâm trạng anh có chút trầm xuống. Cậu khẽ đảo mắt như đứa trẻ làm sai chuyện và lắc nhẹ chân.
“Đừng rung chân nữa, xui xẻo đấy. Con biết không tốt cho đầu con bé mà còn bế nó rồi rung chân hả?”
Mẹ cậu thẳng tay đập vào đầu gối Yi Ryeong một cái rõ to. Sau đó, bà chọn ba tấm ảnh trong số những cái Do Kwon đưa ra.
“Cái này, cái này và cái này, mẹ mang đi nhé.”
“Đợi chút đã. Để tôi lấy túi cho bà đựng.”
Khi Do Kwon đứng dậy, mẹ Yi Ryeong mỉm cười gật đầu, rồi ngay khi anh khuất bóng, bà lập tức quay sang nhìn cậu.
“Sao mấy chuyện như thế mà cũng phải giấu với giếm hả? Do Kwon đâu phải con nít. Nó cũng là bố của Seul, là gia đình của con, sao cứ phải bảo bọc thái quá thế?”
“Nếu tìm ảnh của Seul, kiểu gì chẳng gặp mấy chuyện không hay. Anh ấy ít lên mạng nên chắc chẳng biết mấy chuyện đó đâu, vậy thì có cần thiết phải để anh ấy thấy rồi khó chịu không?”
“Trời đất, lo lắng đủ kiểu nhỉ. Người ngoài nhìn vào tưởng hai đứa đang hẹn hò đấy.”
‘Đang hẹn hò thật mà.’
Yi Ryeong chỉ nghĩ trong đầu rồi bĩu môi. Seul ngáp một cái thật to. Cậu đoán Seul buồn ngủ nên bế con bé dậy định ru ngủ.
“Con vào phòng ru Seul ngủ rồi ra ngay.”
Yi Ryeong bước nhanh vào phòng. Dù có thể ru con bé ngủ ở phòng khách, nhưng cậu không muốn bị Do Kwon để ý mãi.
Nếu đặt xuống ngay thì chắc chắn Seul sẽ khóc, nên Yi Ryeong vừa bế vừa đi quanh phòng cho con bé chìm vào giấc ngủ.
Tấm chăn dùng để ru Seul ngủ vẫn còn trải trên sàn. Có lẽ khi Yi Ryeong ngủ, Do Kwon đã dùng nó để ru con bé.
Cậu nhẹ nhàng áp sát Seul vào ngực rồi ngồi xuống sàn. Tay cậu khẽ vuốt ve tấm chăn mà Do Kwon từng dùng. Tim cậu bỗng thấy ấm áp. Dù chỉ là cái chăn Do Kwon dùng, thậm chí cậu cũng hay dùng nó, nhưng nghĩ đến việc anh từng chạm vào, cậu lại không kìm được nụ cười.
Có thể Do Kwon sẽ giận vì chuyện ảnh chụp, nhưng Yi Ryeong chẳng thấy phiền chút nào. Được ở bên anh thế này đã đủ vui rồi, anh có giận chút cũng chẳng sao.
Tiếng thở đều đều của Seul vang lên, Yi Ryeong cẩn thận đứng dậy, đặt con bé xuống cũi.
Vừa đặt xuống, Seul lập tức nhăn nhó khóc òa, nhưng chỉ cần vỗ nhẹ lên ngực, con bé lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cậu đắp nhẹ tấm chăn mỏng lên người Seul đến ngang eo, chỉnh lại góc quay của baby cam rồi rón rén bước ra ngoài.
“Seul ngủ rồi à? Không biết tí nữa có ị không nhỉ?”
Vừa bước ra khỏi phòng, Do Kwon đã liếc đồng hồ rồi hỏi.
“Chưa thấy dấu hiệu gì cả.”
“Mấy hôm nay giờ này đều ị mà.”
“Còn mẹ thì sao?”
“Mẹ ra ngoài nghe điện thoại rồi. Mà này, chuyện ảnh chụp là sao?”
“Không có gì đâu. Chỉ là có người chụp vài tấm lúc tụi mình đi bệnh viện thôi.”
Nghe Yi Ryeong nói vậy, Do Kwon kéo dài tiếng “hừm—” và nhìn cậu chằm chằm như đang chờ một lời giải thích đầy đủ hơn.
Dù đã lường trước tình huống này, Yi Ryeong vẫn muốn né tránh, thế nên cậu lảng mắt đi chỗ khác.
“Thấy mặt Seul với mặt anh lờ mờ trong ảnh, tôi lo lắm. Vốn dĩ hình ảnh của tôi đã không tốt rồi. Nên tôi nhờ mẹ giúp gỡ ảnh xuống, chặn cả mấy bài báo luôn… ạ.”
Cậu liếc nhìn phản ứng của Do Kwon rồi thêm chữ “ạ” vào cuối câu.
“Vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?”
“Vâng.”
Yi Ryeong gật đầu. Do Kwon mỉm cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Lần đầu tiên anh làm thế. Lần đầu tiên xoa đầu như khen ngợi vậy. Yi Ryeong tròn mắt nhìn anh.
Chỉ vì thấy cậu đáng yêu quá, cái dáng vẻ cứ thấp thỏm nhìn anh không giống cậu chút nào, nhưng chính sự khác biệt đó lại làm Do Kwon cảm thấy đáng yêu. Anh bất giác xoa đầu cậu, rồi vội rụt tay lại như cũng nhận ra mình vừa làm gì.
“Cậu không thích sao?”
“Không, không, không, tôi không ghét chút nào! Anh xoa đầu tôi thêm lần nữa được không?”
Yi Ryeong bước một bước lại gần Do Kwon, vòng tay ôm lấy eo anh. Cơ thể hai người áp sát vào nhau, khuôn mặt Yi Ryeong cũng tiến gần hơn.
Mỗi lần nhìn thấy Yi Ryeong, tim Do Kwon đã đập loạn lên, giờ bị cậu ôm sát thế này và nghe mấy lời dễ thương như vậy, tim anh chẳng còn chỗ mà chịu nổi.
“Yi Ryeong, cậu lùi ra một chút đi… Không biết mẹ sẽ về lúc nào…”
“Tôi có nhờ anh làm gì to tát đâu? Chỉ xoa đầu tôi thêm lần nữa thôi mà.”
Yi Ryeong nói rồi môi cậu áp sát lại.
Bảo xoa đầu mà. Do Kwon biết cậu chẳng chỉ muốn thế. Anh đoán được Yi Ryeong định làm gì, do dự một chút rồi ngoan ngoãn nhắm mắt. Khi cảm nhận được làn da mềm mại của cậu chạm nhẹ lên môi mình…
Két— Tiếng cửa mở vang lên.
“Trời ơi, đúng là mùa hè rồi nhỉ.”
Vừa mở cửa bước vào, Chang Hwa bỗng khựng lại khi thấy Yi Ryeong ngồi bệt dưới sàn trước cửa phòng Seul, còn Do Kwon thì đứng đó với vẻ mặt bối rối.
“Các con làm gì thế?”
“À, không có gì đâu ạ. Mẹ gọi điện xong rồi ạ?”
“Ừ, cũng chẳng có gì quan trọng. Mà thôi, mấy đứa định làm gì cho lễ thôi nôi thì quyết nhanh đi. Định đặt nhà hàng đúng không?”
Yi Ryeong vẫn ngồi lì dưới sàn, thản nhiên nhìn Do Kwon đang lúng túng tìm đường thoát thân. Cậu để ý thấy vành tai anh hơi đỏ lên. Thế là cậu cứ ngồi đó, thích thú chống cằm nhìn Do Kwon.
‘A, tiếc thật, chưa kịp được thêm lần nữa.’
“Còn ngồi đó làm gì? Mau lại đây đi.”
Mẹ cậu gọi với giọng thúc giục. Yi Ryeong bĩu môi tiếc rẻ.
“Vâng vâng, con tới ngay đây.”
“Có nhất thiết phải mời bố con không?”
—Dù gì cũng là lễ thôi nôi của cháu, ông ấy bảo muốn gặp mặt thì mẹ biết nói sao giờ?
“Ông ấy không gặp con mấy năm trời cho đến khi ở khách sạn lần trước, giờ tự nhiên lại tò mò muốn gặp cháu à?”
—Chắc muốn xem cháu mình có gì không ổn chứ gì.
“Chỉ cần gửi ảnh cho ông ấy xem thôi không được sao?”
—Ông ấy đã nói muốn đến thì con nghĩ ngăn được à? Mẹ cũng chẳng muốn gặp mặt đâu.
Yi Ryeong nhẹ nhàng đặt Seul vào ghế ngồi trên xe. Con bé giờ đã đủ lớn để dùng ghế ngồi bình thường có tựa lưng và đai an toàn, không cần dùng địu nữa. Hôm nay là lần đầu tiên thử dùng ghế ngồi mới, Yi Ryeong cẩn thận đặt con bé vào như đang đặt vào chiếc gối mềm mại.
Cậu cài dây an toàn cho Seul, kéo rèm che nắng xuống một chút rồi đưa cho con bé món đồ chơi treo trên ghế.
“Con đi đây mẹ nhé.”
Cậu cúp máy, tiến lại chỗ Do Kwon đang xếp đồ vào cốp xe để giúp anh rồi lên ghế lái.
“Bố cậu cũng sẽ đến à?”
“Chắc vậy.”
“Tôi có làm phiền không nhỉ…”
“Phiền gì chứ. Người không nên có mặt ở đây là bố tôi, còn Do Kwon mới là người phải ở đây.”
Yi Ryeong khởi động xe, điều chỉnh gương chiếu hậu sao cho có thể nhìn rõ Seul rồi từ từ lái đi.
“Nhưng liệu ông ấy có cảm thấy không thoải mái không?”
“Giờ là lúc lo ông ấy thấy khó chịu à? Phải để ý xem Do Kwon có thấy khó chịu không chứ. Thật sự, sao ông ấy lại đòi đến làm gì cho rắc rối nhỉ.”
“Dù sao cũng là lễ thôi nôi của Seul mà, nghĩ tích cực lên đi.”
“Đúng rồi. Vì Seul nên phải nghĩ tích cực.”
Yi Ryeong hít một hơi thật sâu, cố gắng chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp. Nhưng càng nghĩ, mặt cậu lại càng cau có. Chỉ cần nghĩ đến việc gặp lại bố trong ngày đặc biệt như thế này, cậu thật sự không muốn chút nào.
Nhà hàng là một quán ăn Hàn Quốc lớn nằm ở ngoại ô. Quãng đường khá xa, hai người liên tục kiểm tra tình trạng của Seul trong suốt hành trình, rời khỏi thành phố Seoul tắc nghẽn.
“Ăn xong mình về ngay nhé. Mắc kẹt giờ tan tầm thì Seul mệt lắm.”
“Ừ.”
Ngồi ở ghế phụ, Do Kwon thi thoảng quay lại nhìn Seul, vỗ nhẹ lên ngực con bé mỗi khi nó cựa quậy trong giấc ngủ. Seul rất ngoan trong suốt chuyến đi.
Khi họ đến nơi, nhân viên của bố Yi Ryeong đã đứng sẵn chờ để đón tiếp. Chìa khóa xe không phải đưa cho nhân viên nhà hàng mà là cho người của bố cậu.
Yi Ryeong giao chìa khóa rồi mở cửa sau, đeo địu và bế Seul lên.
Trong lúc đó, Do Kwon đi ra cốp xe, lấy xe đẩy và đồ đạc của Seul. Dù thư ký của bố Yi Ryeong cố gắng giúp đỡ, nhưng cả hai đều từ chối và tự mình bế Seul vào trong nhà hàng.
Có vẻ như nhà hàng đã được bao trọn. Dù là một nơi nổi tiếng, nhưng ngoài nhân viên, không hề thấy bóng dáng khách nào khác.
Cậu đoán đúng mà. Ban đầu chỉ cần đặt phòng riêng là đủ, nhưng bố cậu lại cố tình bao cả nhà hàng. Nếu không phải để khoe tiền, thì cũng chẳng còn lý do gì khác. Yi Ryeong lắc đầu, bước lên cầu thang.
“Đến rồi à.”
“Bố đến sớm nhỉ. Trông bố khỏe đấy.”
“Cái thái độ gì thế hả? Gặp bố mà nói kiểu đó à? Hôm đó con bỏ đi như thế mà giờ còn định giở giọng đó ra?”
“Bố đến đây để lôi chuyện hôm đó ra nói à? Con đến để mừng thôi nôi của Seul, nếu bố định nói mấy chuyện đó thì con về luôn bây giờ.”
Bố cậu im lặng, nhưng không quên lắc đầu và tặc lưỡi. Do Kwon liếc nhìn Yi Ryeong, cậu chỉ thở dài một hơi dài.
“Đây là đứa bé đó à? Tên nó là gì?”
“Yoon Seul. Gọi là Seul.”
“Seul? Đó là tên con bé à? Sao lại đặt tên có mỗi một chữ thế. Là tên tiếng Hàn hả? Giới trẻ bây giờ thật là… Đã là con cháu nhà mình thì phải đặt tên cho tử tế chứ.”
Yi Ryeong thở dài không đủ, cậu phải hít một hơi thật sâu mới kiềm chế được. Đã lâu không gặp, cậu gần như quên mất bố mình là người thế nào. Dù có gặp cũng chưa bao giờ nghe được một lời tử tế từ ông.
“Vâng, vâng, con xin lỗi. Nhưng tên con bé đã đặt rồi ạ.”
Vì nhìn mặt Do Kwon, Yi Ryeong quyết định nhẫn nhịn. Cậu đã ngồi xuống trước, và Do Kwon ngồi ngay bên cạnh cậu. Ánh mắt của bố Yi Ryeong dừng lại ở Do Kwon. Trông ông như có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Ba người đàn ông ngồi im lặng như vậy, cho đến khi cánh cửa mở ra và mẹ Yi Ryeong bước vào.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.