Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 7
“Không đâu. Tôi làm gì có đủ điều kiện để có người yêu.”
“Điều kiện?”
“Một người nợ nần chồng chất, sống lay lắt từng ngày trong căn nhà bán hầm như tôi thì ai mà muốn quen chứ?”
“Anh trông cũng khá đẹp trai kia mà?”
“Vẻ ngoài đâu phải tất cả.”
“Cũng đúng, bây giờ phần lớn chuyện yêu đương đều xoay quanh ngoại hình. Dù có cư xử như thằng tồi thì vẫn có người chịu đựng chỉ vì cái mặt.”
“Đó chẳng phải yêu đương gì cả. Thôi, ngủ đi.”
Do Kwon bước ra khỏi phòng nhưng Yi Ryeong vẫn không có ý định đứng lên.
“Nói thật thì lúc tôi hỏi xin số điện thoại của anh ở viện nghiên cứu, tôi cứ nghĩ chắc chắn là hai vợ chồng cùng chăm sóc đứa bé. Khi biết anh một mình, tôi còn nghĩ ‘Chắc người yêu cũng rộng lượng lắm.’ Nhưng hóa ra là không có ai cả? Không cần chịu trách nhiệm mà vẫn sẵn sàng trở thành một ông bố đơn thân sao? Bộ gia đình anh không nói gì à?”
“Giống như việc cậu đột nhiên xuất hiện trong nhà người lạ và đòi nuôi con vậy. Mọi hành động khó hiểu đều có lý do riêng.”
“Anh nói vòng vo quá nhỉ. Ý anh là tôi gây khó chịu, đúng không?”
“Nếu hiểu rồi thì vào phòng mà…”
Do Kwon chưa kịp nói hết câu thì đứa bé lại khóc oe oe. Anh vội vàng tiến đến bế đứa bé lên, Yi Ryeong cũng ngồi bật dậy.
“Em bé đi vệ sinh à?”
“Vừa ăn xong chắc chưa đi đâu.”
Do Kwon khẽ kéo mép tã của đứa bé ra kiểm tra nhưng không thấy gì. Anh vỗ nhẹ lưng bé rồi ra hiệu cho Yi Ryeong, cậu cũng tự nhiên mà đưa điện thoại cho anh.
“Chắc là bé đòi sữa.”
“Hả? Mới cho bú lúc nãy mà?”
“Đã hai tiếng rồi.”
Yi Ryeong không tin nổi, giật lấy điện thoại trên tay Do Kwon để xem giờ. Màn hình điện thoại lấp lánh trước mắt, báo thời gian đúng như lời anh nói.
“Cậu vào ngủ đi. Tôi lo được.”
Vì không có gì để giúp và đồng thời cũng đã quá mệt mỏi vì tiếng khóc của đứa bé, Yi Ryeong rời khỏi phòng khách và vào căn phòng ngủ mà Do Kwon đã chuẩn bị.
Nơi đó thật trống trải và lạnh lẽo. Nhà của Do Kwon vốn đã chẳng có nhiều đồ, nhưng cảnh tượng trống trơn hoàn toàn thế này thật khác thường.
Yi Ryeong lật vài cuốn sách chất đống ở góc phòng rồi chui vào chăn nhưng vẫn chẳng thể ngủ nổi. Nền nhà cứng như đá khiến cậu lạnh thấu xương. Cứ tầm một tiếng là tiếng khóc của đứa bé lại vang lên. Tiếng Do Kwon dỗ dành và chuẩn bị sữa cũng vì thế mà cất lên không ngừng.
Dù đã bịt tai và trở mình liên tục, Yi Ryeong vẫn trằn trọc suốt mấy giờ liền. Chỉ đến khi trời tờ mờ sáng, cậu mới thiếp đi một chút, rồi lại bị đánh thức bởi tiếng xe máy gầm rú.
Qua lớp cửa sổ mỏng dính của căn bán hầm, tiếng động cơ ù ù không hề bị cản trở chút nào.
“Ư ư ư…”
Cậu rên rỉ một cách mệt mỏi và bực bội, cơ thể như bị đè nặng bởi sự uể oải. Yi Ryeong thật sự không muốn nằm lại trong căn phòng này thêm nữa.
“Dậy rồi à?”
Do Kwon vừa ôm đứa bé vừa đi lại trong phòng khách, nhìn cậu hỏi. Ánh mắt anh liếc về chiếc đồng hồ treo tường, Yi Ryeong cũng nhìn theo. Cây kim chỉ đúng sáu rưỡi sáng.
“Vẫn còn suy nghĩ à?”
“Gì cơ?”
“Anh vẫn còn đắn đo việc có nên về nhà tôi không đúng chứ? Quyết định nhanh đi, vì dù anh chọn thế nào thì kết quả cũng đã rõ rồi. Hôm nay, chúng ta nhất định phải về nhà tôi. Tôi không thể ngủ thêm một ngày nào ở đây nữa.”
“Chỗ ngủ không thoải mái à?”
“Không thoải mái? Cơ thể tôi đau nhức vì nằm trên sàn cứng ngắc, cả đêm đứa bé khóc, anh thì cứ lục đục. Chưa kể tiếng mèo kêu, tiếng xe máy… Tôi sắp phát điên rồi. Quyết định nhanh lên, về hay không?”
Yi Ryeong vò rối tóc rồi thả mình xuống chiếc ghế sofa cũ kỹ. Chiếc ghế đã sờn mòn gần như sụp xuống bởi sức nặng của cậu.
“Thì…”
“Dù anh có đắn đo hay không, hôm nay tôi cũng sẽ kéo anh đi bằng được.”
Do Kwon vẫn chưa trả lời ngay. Anh dỗ đứa bé đang ngủ trong tay, đi qua đi lại trước mặt Yi Ryeong.
Cơn mệt mỏi khiến đầu cậu như bị bóp chặt, đôi mắt nhíu lại nhìn Do Kwon.
Sau một hồi do dự, Do Kwon ôm chặt đứa bé rồi thận trọng mở lời.
“Tôi cũng muốn đứa bé có môi trường tốt hơn.”
“Vậy là quyết định rồi. Đi thôi.”
“Chờ đã. Tôi có lý do để đắn đo.”
“Lý do?”
“Thực ra thì…”
Do Kwon im bặt, không biết nên nói thế nào. Yi Ryeong nghiêng người tò mò xem điều gì khiến anh băn khoăn đến vậy.
Cậu cảm thấy toàn bộ thời gian vừa qua chẳng khác gì những khổ cực vô nghĩa. Sàn nhà cứng ngắc, lạnh lẽo, những bức tường mỏng tang không hề cách âm là những thứ khiến cậu chịu đựng đau đớn không thể chịu nổi này. Và chắc chắn một ngày nào đó, dù sớm hay muộn, Yi Ryeong cũng sẽ đưa đứa bé về nhà mình. Cho dù là bây giờ hay chiều nay, cậu quyết không để chuyện này kéo dài sang ngày mai.
“Nói nhanh đi!”
Yi Ryeong gào lên đầy bực tức, thúc giục khiến Do Kwon phải đưa ra quyết định.
“Thực ra, tôi là người đồng tính.”
Lông mày Yi Ryeong nhăn lại. Không thể ngờ rằng người mà cậu mới chỉ gặp lần thứ hai, mà thực ra là mới gặp đúng một lần hôm qua, lại đột nhiên tiết lộ mình là người đồng tính. Nhưng điều đó không thể là lý do khiến anh không chịu đưa đứa bé về nhà cậu được.
“Vậy thì sao chứ?”
“Chuyện đó… không làm cậu cảm thấy khó chịu sao? Tôi là người đồng tính, nếu đưa tôi về nhà cậu thì…”
“Anh thích tôi à?”
“Gì cơ? Không, không phải vậy.”
Do Kwon vội vàng xua tay phủ nhận. Điều đó khiến Yi Ryeong có chút khó chịu, nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng lúc này.
“Rồi sao?”
“Dù vậy, chuyện đó cũng khiến tôi lo lắng và cảm thấy không thoải mái.”
“Ôi trời, tôi còn tưởng gì chứ.”
Yi Ryeong khẽ bật cười như thể điều anh vừa nói quá đỗi ngớ ngẩn. Còn Do Kwon, người đã lo lắng suốt đêm qua vì không biết nên mở lời thế nào, giờ chỉ cảm thấy bối rối.
“Anh biết không, trong công việc của tôi, tôi đã gặp nhiều chuyện còn vượt xa những gì anh tưởng tượng. Có những kẻ công khai yêu đương ngay tại phim trường, có cả những tên còn ve vãn tôi. Tôi đã quá quen với chuyện đó rồi, chẳng có vấn đề gì cả. Hiện tại, điều tôi cần là đứa bé, nên dù anh có viện lý do gì để từ chối, tôi cũng chẳng định nghe đâu.”
Yi Ryeong bật dậy, tiến về phía Do Kwon và nắm lấy tay anh. Khi Yi Ryeong không chút do dự tiến lại gần, tim anh đã đập loạn nhịp. Trong chốc lát, Do Kwon dường như đã quên mất việc anh vừa thừa nhận mình là người đồng tính. Mặc dù đã nói rằng không quan tâm, nhưng khi người đẹp trai như Yi Ryeong bất ngờ tiến sát lại gần, thì một người đồng tính như anh không thể không cảm thấy hồi hộp.
“Yi-Yi Ryeong à?”
“Thu dọn đồ đạc ngay đi. Chúng ta đi luôn bây giờ.”
* * *
Nhưng kết quả là, họ không thể đi ngay lập tức. Chuyển nhà với một đứa bé sơ sinh không đơn giản là bế lên rồi đi. Họ phải chờ đến khi người giúp việc đến. Trong lúc đó, hai người loay hoay chất đồ đạc như bỉm, bình sữa, sữa bột và chăn nệm cho bé lên xe, rồi lại hối hả dỡ xuống vì cần dùng. Cuối cùng, đến 9 giờ, sau khi người giúp việc đến, họ mới có thể xuất phát.
“Tôi cũng đã nghe giải thích ở viện nghiên cứu, nhưng không ngờ bố của đứa bé lại là Yoon Yi Ryeong.”
Người giúp việc nói bằng giọng phấn khích. Cô ngồi ở hàng ghế sau và bế bé trên tay, vì trên xe không có ghế ngồi riêng cho trẻ em. Yi Ryeong liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu rồi cho xe lăn bánh.
Cậu không đáp lại, chỉ giữ im lặng, khiến bầu không khí trong xe trở nên ngượng ngùng hơn.
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp người nổi tiếng đó.”
“Tôi cũng vậy.”
Do Kwon đáp lại. Sau đó, cuộc trò chuyện giữa hai người tiếp diễn, nhưng gần như chỉ có họ đối thoại với nhau.
“Nhìn kỹ thì em bé cũng có nét giống cậu Yi Ryeong này.”
“Thật vậy sao?”
Yi Ryeong, người đã im lặng suốt từ nãy giờ, đột nhiên quan tâm đáp lại. Do Kwon liếc về phía sau, nhìn đứa bé đang say ngủ trong vòng tay của người giúp việc.
“Ừ nhỉ. Có lẽ vì vậy mà bé trông rất xinh.”
“Ở độ tuổi này mà đã có khuôn mặt rõ nét, mắt to tròn như vậy rồi. Má phúng phính mà mũi còn thẳng nữa chứ. Tôi đã gặp nhiều em bé, nhưng bé này thật sự rất đáng yêu.”
Người giúp việc ôm bé sát vào lòng hơn, áp má vào trán bé. Đứa trẻ khép chặt mắt, nó khẽ nghiêng đầu, cười một cách hồn nhiên. Dù chỉ là nụ cười vô thức, nhưng Do Kwon lại cảm thấy trái tim mình như tan chảy.
“Ai chà, có lẽ bé biết mình đang được khen đó.”
Dù chỉ là nụ cười của một đứa bé, nhưng bầu không khí lạnh lẽo trong xe như tan biến. Ngay cả Yi Ryeong, người ban đầu giữ thái độ lạnh nhạt, cũng dần cởi mở hơn, tham gia vào cuộc trò chuyện.
Chiếc xe chở họ vượt qua những con đường cao tốc đông đúc, tiến vào thành phố Seoul. Tiếng còi xe, tiếng đường phố náo nhiệt báo hiệu họ đã đến thành phố.
Yi Ryeong lái xe qua những con đường quen thuộc, hướng về căn hộ của mình. Sau khi vào hầm để xe, Yi Ryeong và Do Kwon bắt đầu dỡ đồ đạc của đứa bé xuống xe. Một số cư dân trong khu hầm nhận ra Yi Ryeong, liếc nhìn anh khi anh đang bận rộn dỡ bỉm và sữa bột xuống.
Yi Ryeong cảm thấy có chút ngượng ngùng, khẽ cúi đầu giấu đi sự xấu hổ.
Sau khi qua cửa ra vào chung cư, họ vào thang máy. Đúng lúc đó, bé bắt đầu nhăn mặt và phát ra tiếng rên rỉ, báo hiệu rằng bé sắp đói bụng.
“Ồ, có lẽ bé đói rồi.”
Người giúp việc vội vàng vỗ về bé. Do Kwon lo sợ bé sẽ khóc nên sốt sắng nhìn con số tầng hiển thị trong thang máy, mong thang máy nhanh chóng đến nơi. Nhưng rõ ràng việc số tầng nhảy nhanh lên là không thể.
“Oe oe oe.”
Tiếng khóc của bé ngày càng lớn. Tất cả đều biết rằng chỉ trong giây lát nữa thôi, bé sẽ khóc òa lên. Không chỉ Do Kwon, mà ngay cả Yi Ryeong cũng cảm thấy hồi hộp, vô thức gõ nhịp nhẹ lên tà áo mình.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.