Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 6

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 6
Mặc dù rõ ràng người đang chịu tổn thương và áp lực nhiều hơn là cậu, nhưng nếu cứ tiếp tục trở về như thế này, người chịu thiệt cuối cùng vẫn sẽ là cậu. Nếu bây giờ cậu nói cho cô biết mình bị đuổi khỏi nhà bố của đứa trẻ… cậu thậm chí không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra sau đó.
Yi Ryeong quay lại, và thấy Do Kwon hoàn toàn không để ý đến cậu, ánh mắt anh chỉ tập trung vào chiếc ấm điện đang sôi. Với vẻ tỉ mỉ, anh rót nước sôi vào bình sữa đã được làm sạch, cẩn thận đo lượng sữa bột sao cho chính xác nhất. Đôi mắt của anh chăm chú theo dõi từng vạch đo, kiểm tra lại nhiều lần để đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào. Sau khi sữa đã được đong chuẩn, anh cầm bình và nhẹ nhàng lắc, tránh tạo bọt. Khi sữa đã tan hoàn toàn, anh chuẩn bị nước lạnh, kiểm tra nhiệt độ bằng mu bàn tay cẩn thận, rồi từ từ pha loãng sữa bằng cách thêm từng chút nước lạnh vào, cẩn thận không để nhiệt độ thay đổi quá đột ngột.
Yi Ryeong ngắm nhìn từng cử chỉ tỉ mỉ của Do Kwon. Những hành động đó khác hẳn với cách cậu pha sữa khi nãy. Song, cậu bất ngờ nắm chặt lấy tay đang cầm bình sữa của anh.
Mặc dù sữa bên trong bình suýt chút nữa thì đổ ra ngoài, nhưng Do Kwon lại không hề nổi giận hay tỏ vẻ bực bội với cậu.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Yi Ryeong khẽ nhắm mắt lại trong giây lát. Một cảm giác khó tả trào dâng trong lòng cậu, pha trộn giữa sự áy náy và một chút bối rối. Nếu là người bình thường, họ hẳn sẽ nói “xin lỗi” để xoa dịu tình hình. Thế nhưng, cảm giác này đối với cậu lại vô cùng xa lạ, khó diễn tả bằng lời.
“…Xin lỗi.”
“Gì cơ?”
Giọng cậu nhỏ đến mức Do Kwon không nghe rõ nên anh phải hỏi lại. Yi Ryeong lại thì thầm, dù lần này vẫn lí nhí nhưng rõ ràng hơn lần trước.
“…Tôi nói là xin lỗi.”
“Tôi không nghe rõ.”
“…Tôi bảo là tôi xin lỗi.”
“Chuyện đó tôi đã bảo không sao rồi mà…”
“Không! Ý tôi không phải chuyện đó… mà là những lời tôi đã nói về bé con. Tôi nói rằng tôi không quan tâm đến nó, thậm chí còn định lợi dụng nó… Tôi xin lỗi vì tất cả những lời đó.”
Ánh mắt của Do Kwon đang dán chặt vào Yi Ryeong dần chuyển xuống bàn tay vẫn đang nắm lấy cổ tay anh.
“Tôi hiểu rằng, sau những lời vừa rồi, thật khó để anh tin tôi. Nhưng thật lòng, những gì tôi nói chỉ là lời lẽ bộc phát trong lúc tức giận. Tôi đã rất nỗ lực để chăm sóc đứa bé, nhưng khi nghe những lời phê bình từ anh, tôi cảm thấy không công bằng và trong lúc mất kiểm soát đã buột miệng nói ra những điều ấy. Tôi không hề ghét con bé, cũng chẳng có ý định lợi dụng rồi vứt bỏ nó. Dĩ nhiên, tôi sẽ cố gắng hết sức trong khả năng của mình để làm những điều đúng đắn…”
Yi Ryeong bắt đầu lầm bầm để biện minh cho bản thân. Cậu biết những gì mình nói lúc này nghe thật lố bịch. Nghĩ đến việc hôm nay đã phải chịu bao nhiêu nhục nhã, cậu lại nhắm mắt, rồi tiếp tục nói.
“Tôi biết là anh khó chịu, nhưng tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác. Tôi phải nuôi đứa bé cùng anh.”
“Tôi hiểu.”
“Mặc dù tôi không cảm nhận được tình cảm cha con, và tôi biết tính cách của mình không được tốt, nhưng tôi sẽ không đối xử tệ với đứa bé. Tôi không hẳn là thờ ơ, chỉ là…”
“Tôi đã hiểu rồi.”
“Hả?”
“Tôi hiểu, cậu không cần nói thêm nữa.”
“Anh hiểu… điều gì?”
“Cậu đang muốn xin lỗi tôi. Tôi chấp nhận lời xin lỗi. Và tôi sẽ không đuổi cậu đi nữa.”
Yi Ryeong mở to mắt nhìn Do Kwon. Tất nhiên, cậu rất thích khi không phải bày ra bộ mặt cún con đáng thương thêm nữa, nhưng dựa vào những mối quan hệ hạn chế mà cậu có, Yi Ryeong không hề dễ dàng tin tưởng người khác, đặc biệt là trong tình huống này.
‘Chỉ nói bấy nhiêu thôi mà đã chấp nhận á? Đúng là mình hơi làm bộ làm tịch, nhưng chẳng lẽ ngay từ đầu anh ta cũng muốn điều gì đó từ mình sao?’ – đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cậu.
Do Kwon không nói thêm gì, anh chỉ thấy lời xin lỗi của Yi Ryeong có phần vụng về, như thể cậu chưa từng phải xin lỗi ai bao giờ. Tuy nhiên, nhìn thấy cậu đã cố gắng, anh không thể tiếp tục tỏ ra lạnh lùng.
“Thật lòng chứ?”
“Ừm, tôi không có lý do gì để nói dối cả.”
“Thật à?”
“Ừ.”
Do Kwon từ từ rút tay ra khỏi tay cậu, rồi lại kiểm tra nhiệt độ sữa bằng cách nhỏ vài giọt lên mu bàn tay. Sau đó, anh đổ một chút sữa xuống bồn rửa và từ từ đưa bình sữa vào miệng đứa bé đang khóc nức nở.
“Vậy cùng đi đi.”
Do Kwon nhìn đứa bé với đôi má phúng phính đang bú sữa một cách ngon lành, rồi khẽ ngước mắt sang Yi Ryeong, trong ánh mắt thoáng hiện sự ngạc nhiên khó giấu.
“Gì cơ?”
“Đi cùng tôi.”
“Đi đâu?”
“Còn đi đâu nữa, về nhà tôi chứ đâu.”
Do Kwon ngơ ngác chớp mắt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Tôi biết bác sĩ nói không nên đưa em bé ra ngoài, nhưng đi ra xe một chút thì không sao đâu, đúng không? Chúng ta chỉ cần mang theo ít sữa bột và tã thôi…”
Yi Ryeong nói rồi chạy đi tìm túi của Do Kwon, bắt đầu nhét vội đồ của đứa bé vào túi.
“Khoan, cậu đang nói cái gì vậy…”
“Anh đừng nói với tôi là anh nghĩ tôi sẽ ở lại căn hộ bán hầm này để chăm con cùng anh đấy nhé?”
“Nhưng ở đây cũng được mà…”
“Không được! Không giường, không tủ, tôi phải nằm đất, sống giữa đống đồ của em bé bừa bộn khắp nơi sao?”
“Nhưng nơi này đâu có quá chật…”
“Chật đấy! Và anh cũng nên nghĩ mà xem, em bé cần được ở một ngôi nhà rộng rãi, nhiều ánh sáng chứ không phải một căn hộ bán hầm tối tăm này.”
Những lời của Yi Ryeong đánh trúng tim đen trong lòng Do Kwon, khiến anh không thể phản bác được.
Đây chính là điều khiến Do Kwon lo lắng nhất. Anh đã nghĩ đến việc phải chuyển lên căn hộ trên mặt đất, thay vì sống ở tầng bán hầm này. Dù cho có chăm sóc kỹ lưỡng thế nào, tầng bán hầm vẫn luôn ẩm thấp, dễ sinh nấm mốc và không khí lúc nào cũng oi bức. Đây chắc chắn không phải môi trường tốt cho một đứa trẻ sơ sinh, người mà chỉ cần chút thay đổi nhỏ thôi cũng có thể ảnh hưởng lớn. Anh đã trăn trở rất nhiều về điều này.
“Có phải vì tôi không? Anh không cần bận tâm đâu. Dù tôi nói không lợi dụng, nhưng thực tế là tôi cũng đang lợi dụng đứa trẻ. Còn việc nói mình không quan tâm… tôi cũng không thể phủ nhận hoàn toàn. Tôi chỉ đang lợi dụng việc ở cùng đứa trẻ để bảo vệ hình ảnh của mình thôi… Vậy nên, cứ chuyển về nhà tôi đi. Tôi không thể nằm ngủ dưới sàn được, và chỗ này thì quá nhỏ. Đây đâu phải tất cả đồ của một đứa trẻ sơ sinh, phải không? Đồ đạc sẽ còn nhiều lên, mà hai người đàn ông trưởng thành cùng một đứa trẻ ở đây thì làm sao mà sống nổi chứ.”
Một căn phòng nhỏ, không có bồn tắm, không có buồng tắm đứng, phòng tắm chỉ bé chưa đầy một mét vuông, và phòng khách thì dính liền với bếp, không có chút không gian riêng. Nội thất chỉ có một chiếc TV cũ, một cái bàn đơn nhỏ, và một cái sofa bé xíu. Dù nhìn thế nào đi nữa, đây cũng không phải là chỗ để nuôi dạy một đứa trẻ.
Sữa bột nghiên cứu viện gửi tới thì không có chỗ cất nên được chất đống trên tủ lạnh, bỉm tã thì nằm chình ình bên cạnh cửa ra vào, còn quần áo của đứa trẻ thì đành đặt tạm ở bậu cửa sổ, nhưng vẫn không có chỗ gọn gàng để sắp xếp. Giữa phòng khách, một tấm đệm nhỏ được trải ra để làm chỗ cho đứa trẻ nằm ngủ và ăn uống.
Do Kwon hiểu rõ rằng bản thân không có đủ khả năng để chăm sóc tốt cho đứa trẻ. Dù viện nghiên cứu có gửi người giúp đỡ, cung cấp sữa bột, bỉm tã và một phần chi phí sinh hoạt, nhưng tất cả chỉ đủ cho việc chăm sóc cơ bản. Không có sự hỗ trợ dư dả gì để anh có thể lo toan mọi thứ dễ dàng.
Với tình hình hiện tại, việc chăm sóc đứa trẻ khiến Do Kwon không thể đi làm, và khả năng thoát khỏi căn hộ này gần như bằng không.
“Xin anh đấy, về nhà tôi đi.”
“Nhưng đồ đạc ở đây còn…”
“Ưmmm!”
Yi Ryeong kéo dài giọng, lắc đầu nguầy nguậy.
“Ngày mai tôi sẽ nói với công ty để gửi người đến thu dọn đồ đạc. Bây giờ đi thôi.”
“Cậu phải cho tôi thời gian suy nghĩ chứ. Việc cậu xuất hiện bất ngờ đã đủ làm tôi ngỡ ngàng rồi.”
“Chẳng lẽ anh nghĩ tôi tự dưng bị ép nuôi đứa bé này sao?”
“Tôi thật sự xin lỗi về chuyện đó. Chỉ là… xin cậu cho tôi chút thời gian, ít nhất là một đêm thôi…”
Yi Ryeong không thể hiểu được tại sao Do Kwon còn do dự, nhưng nhìn vào biểu cảm của anh, cậu có thể chắc chắn rằng cuối cùng cả hai sẽ về nhà cậu.
“Được rồi, tôi hiểu. Nhưng cuối cùng thì vẫn là về nhà tôi.”
Cậu vỗ vỗ vai Do Kwon, nhưng biểu cảm của anh vẫn trông như đang đắn đo rất nhiều.
* * *
“Cậu cứ bế đứa bé tựa lên vai nhẹ nhàng thế này, rồi vỗ lưng nó.”
Yi Ryeong nghe theo lời chỉ dẫn của Do Kwon, bế đứa bé lên vai. Đã một giờ sáng nhưng cả hai người vẫn còn thức. Trong nhà tối đen, chỉ có chút ánh sáng từ đèn đường hắt vào. Trong khung cảnh nhá nhem đó, Yi Ryeong kiên nhẫn vỗ nhẹ lên lưng đứa trẻ.
“Nào, ợ một cái nào.”
Do Kwon tranh thủ thời gian đi rửa bình sữa. Việc chăm sóc đứa bé cả ngày khiến anh không có thời gian cho bất cứ việc gì khác. Lúc nào anh cũng bận rộn với đứa bé, đến mức dọn dẹp gọn gàng cũng trở thành một thách thức lớn, nhất là khi phải cẩn thận rửa từng bình sữa mà không thể làm qua loa.
Dù có người giúp việc hỗ trợ, nhưng đứa trẻ bú tới mười, mười hai lần mỗi ngày, nên chẳng mấy chốc mà lại cần thêm bình sữa. Sự hỗ trợ đó cũng không đủ.
“Đứa bé có ợ không vậy?”
“Có, nó ợ nhỏ lắm.”
Yi Ryeong tiếp tục vỗ nhẹ lên lưng đứa bé, trong khi Do Kwon vẫn loay hoay rửa bình sữa. Một lúc lâu sau, cậu cảm nhận được đứa bé nhỏ nhắn này đã dựa vào cậu và ngủ thiếp đi.
“Nó ngủ rồi.”
“Vẫn phải để nó ợ xong mới được đặt xuống. Không khéo nằm mà trớ ra thì nguy hiểm lắm.”
Do Kwon lấy một chiếc nồi lớn, đun nước sôi để khử trùng bình sữa. Anh lấy tất cả bình sữa đã rửa sạch trước đó và bỏ vào nồi nước sôi để khử trùng. Trong khi đó, Yi Ryeong cứ đi đi lại lại, liên tục vỗ lưng đứa trẻ, dù cậu đã mệt rã rời nhưng vẫn cố gắng không làm phiền Do Kwon. Cậu cần phải thuyết phục anh chuyển về nhà mình.
Cuối cùng, một tiếng ợ nhỏ vang lên. Một cảm giác thành công nhỏ bé dần lan tỏa, cậu nghĩ thầm: “Đúng là bé con xiu xíu nhưng cũng là con người mà.”
Yi Ryeong cẩn thận đặt đứa bé xuống giường, cậu thở phào một cái.
“Cậu mệt rồi đúng không? Sao không về nhà nghỉ ngơi đi…”
“Ngày mai tôi sẽ cùng anh Do Kwon đây đứa bé về. Nên đừng lo.”
Do Kwon nhớ lại việc anh phải nhắc đi nhắc lại cái tên Do Kwon với cậu trước đó, nhưng giờ cậu đã gọi đúng tên anh một cách tự nhiên như thế khiến anh không khỏi mỉm cười.
“Anh không nghỉ ngơi sao?”
“Tôi đã tranh thủ ngủ khi có người giúp việc rồi.”
“Trời ơi, đúng là khó khăn thật.”
“Họ nói chỉ cần chịu đựng 100 ngày thôi.”
“100 ngày? Ôi trời…”
Yi Ryeong ngước nhìn lên trần nhà cũ kỹ. Khi Do Kwon đã khử trùng xong bình sữa, anh quay lại và thấy cậu đang nhìn mình chăm chú.
“Để tôi trải giường cho cậu nghỉ ngơi nhé. Vào trong nghỉ đi.”
“Tôi không phải người dễ thương đâu, anh biết không?”
Do Kwon thoáng dừng lại, nhưng rồi nhanh chóng tiếp tục trải giường mà không nói thêm gì.
“Anh đừng lo, tôi không đến để lợi dụng anh hay đứa trẻ. Tôi thật lòng muốn tốt cho đứa bé. Vậy sao anh cứ chần chừ? Chẳng phải chúng ta có thể đi ngay bây giờ sao?”
“Mỗi người đều có hoàn cảnh riêng mà.”
“Có ai hay ra vào nhà này sao? Người yêu à?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo