Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 74

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 74

“Xin lỗi, tôi đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.”

Do Kwon là lần đầu tiên, còn Yi Ryeong thì chưa từng trải qua mối quan hệ đồng giới. Khác với những lần trước, đáng lẽ họ cần chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, nhưng Yi Ryeong lại hoàn toàn xem nhẹ. Giờ nghĩ lại, việc chỉ mang theo một tuýp gel và vài chiếc bao cao su làm cậu thấy mình thật tệ.

“Không, không phải đâu. Tôi cũng chẳng có kinh nghiệm, làm sao biết cần chuẩn bị những gì. Không phải cứ giao hết cho cậu là xong. Chuyện này là của cả hai mà.”

“Xin lỗi.”

Giọng Yi Ryeong chùng xuống, nhuốm chút mệt mỏi. Lòng Do Kwon bất giác dậy lên nỗi bất an. Chỉ cần được gần nhau, da thịt chạm nhau thế này đã quá đủ, liệu có nhất thiết phải tiến xa hơn không? Nhưng khi thấy Yi Ryeong buồn bã như thế, anh lại nghĩ… nếu mình chịu đựng một chút, chấp nhận một chút đau đớn để đón nhận cậu thì có lẽ mọi chuyện đã khác đi rồi.

“Thôi, tắm rửa rồi về thôi. Seul đang đợi, chúng ta không thể ở đây mãi được.”

“Yi Ryeong.”

Khi Yi Ryeong định đứng dậy, Do Kwon vội nắm tay cậu. Yi Ryeong ngồi bên mép giường và nhìn xuống anh. Ánh mắt Do Kwon vô tình lướt qua nơi nhạy cảm của cậu, vẫn còn căng cứng dù đã phần nào xẹp xuống.

“Không sao đâu. Tắm một cái là ổn thôi.”

“Nhưng… tôi đã được rồi.”

“Tôi làm vì muốn thế, và vì anh căng thẳng quá thôi.”

“Dù vậy, tôi cũng muốn làm cho cậu.”

“Vậy thì cùng làm nhé.”

Yi Ryeong trườn lên giường, ngồi vắt vẻo trên người Do Kwon, nhẹ nhàng cọ xát nơi nhạy cảm của mình vào anh. Cơ thể Do Kwon nhanh chóng nóng ran, tai và vai lại ửng đỏ.

“Y… Yi Ryeong.”

“Anh bảo muốn làm mà. Nắm lấy đây này.”

Theo lời Yi Ryeong, Do Kwon rụt rè đưa tay, đồng thời nắm lấy cả hai. Yi Ryeong đặt tay mình lên tay anh, dẫn dắt từng nhịp chậm rãi. Ban đầu chỉ tay có anh chuyển động, rồi Yi Ryeong bắt đầu di chuyển hông.

“Ư…”

Tiếng rên khe khẽ thoát ra từ Yi Ryeong, từng chuyển động lắc hông chậm rãi đầy ám ảnh. Do Kwon không thể rời mắt. Khi ánh nhìn của họ giao nhau, trong đôi mắt Yi Ryeong là một thứ ánh sáng quyến rũ khó cưỡng. Do Kwon bất giác nuốt khan.

Nơi nhạy cảm của Yi Ryeong áp sát vào anh — rắn chắc, đầu khẽ ươn ướt bởi sự kích thích — cảm giác đó lan dần như ngọn lửa chạy dọc khắp cơ thể. Chỉ cần nhìn cậu thôi cũng đủ làm anh ngợp thở, huống hồ lúc này lại được cảm nhận cậu gần đến thế. Cả người Do Kwon run lên, khoái cảm dâng tràn, tưởng chừng không thể kìm giữ.

Nơi nhạy cảm đau nhức, cơ đùi căng cứng, hông run lên, hơi thở Do Kwon trở nên gấp gáp. Yi Ryeong chăm chú quan sát, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào: lồng ngực rung động, đôi môi hé mở, trán lấm tấm mồ hôi hay hàng lông mày nhíu chặt.

Họ kích thích lẫn nhau, hòa quyện trong cảm xúc của đối phương, mọi giác quan như bùng nổ. Khi hai nơi nhạy cảm chạm nhau, Do Kwon cắn chặt môi, rên rỉ rồi xuất tinh lên bụng mình. Yi Ryeong thấy anh đạt cực khoái, siết chặt vai anh, hông di chuyển nhanh hơn như trêu đùa bàn tay anh.

“Ư… hự… Yi Ryeong!”

Cảm giác đau nhức hòa lẫn khoái cảm mãnh liệt như thiêu đốt mọi giác quan. Khi Do Kwon còn chưa kịp định thần, Yi Ryeong cũng xuất tinh, hòa lẫn trên bụng anh.

“Ư…”

Yi Ryeong đổ người xuống, cả hai thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm. Rồi ánh mắt họ chạm nhau, và chỉ thế thôi, nụ cười đã nở trên môi. Họ bật cười cùng lúc, trao nhau một nụ hôn nhẹ. Yi Ryeong ngồi dậy trước, dịu dàng lau sạch bụng anh.

“Giá mà có thêm thời gian, nhưng cô con gái nhỏ chắc đang khóc nhè rồi. Tắm rửa rồi về thôi.”

Do Kwon gật đầu, mệt mỏi ngồi dậy. Họ đùa giỡn, tranh cãi xem ai tắm trước, cuối cùng Yi Ryeong vào tắm, còn Do Kwon dọn dẹp khăn giấy và sắp xếp lại căn phòng.

Yi Ryeong tắm xong thì đến lượt Do Kwon. Trong phòng tắm, anh mới nhận ra trên ngực mình còn lưu lại dấu tay và vết răng của Yi Ryeong. Anh chạm vào đôi tai ửng đỏ, nhìn xuống ngực, lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, nhưng thời gian không cho phép anh đắm chìm.

Tắm xong, họ nhanh chóng trả phòng và rời khách sạn.

Cả hai im lặng trên suốt đường về. Dù đã kết thúc bằng nụ cười, thất bại vừa rồi vẫn để lại chút tổn thương. Yi Ryeong lo lắng rằng sự thiếu chuẩn bị của mình đã làm Do Kwon đau đớn, đồng thời tự ái vì không thể dẫn dắt tốt. Cậu thậm chí ngại nhìn anh.

Do Kwon lại sợ rằng cơ thể mình không phù hợp với chuyện này. Anh từng nghe nói việc đón nhận phụ thuộc vào thể chất. Có người cảm thấy đau đớn, thậm chí ghê tởm. Hôm nay anh đã trải qua cảm giác đó – sự xâm nhập lạ lẫm làm anh khó chịu. Nếu không phải do thiếu chuẩn bị mà vì cơ thể anh không thể thì sao đây?.

Dù sự hòa hợp thể xác không phải tất cả, nhưng nếu Yi Ryeong mong muốn điều đó mà anh không thể đáp ứng thì liệu cậu có thất vọng không? Và nếu thất vọng ấy kéo dài, liệu có ảnh hưởng đến tình cảm của họ không?

Cả hai, mỗi người một tâm sự, lặng lẽ thở dài trên đường về.

***

“Dạo này hai đứa có gì đó lạ lắm.”

“Lạ gì ạ?”

Mẹ Yi Ryeong nheo mắt quan sát cả hai. Do Kwon đang bế Seul, còn Yi Ryeong thì giặt quần áo trẻ con. Bà cảm nhận được sự bất thường trong bầu không khí.

Do Kwon vốn ít nói, điều đó không lạ. Nhưng thái độ của Yi Ryeong thì khác hẳn. Cậu dè dặt, và Do Kwon dường như cũng lảng tránh cậu. Bình thường Yi Ryeong như chú vịt con lẽo đẽo theo sau Do Kwon, còn anh thì chẳng bao giờ phiền lòng, luôn chiều chuộng cậu.

Nhưng hôm nay Yi Ryeong giữ khoảng cách, chỉ đến gần khi cần. Do Kwon cũng chẳng nhìn cậu. Khi Yi Ryeong ra phòng khách, Do Kwon lặng lẽ vào phòng trẻ. Khi Yi Ryeong vào phòng trẻ, họ trao đổi vài câu rồi Do Kwon vội ra ngoài. Yi Ryeong cũng không giữ anh lại.

Bà từng nghĩ hai chàng trai cứ dính nhau mãi thật kỳ lạ, nhưng giờ họ xa cách thế này lại càng bất thường. Không khí giữa họ trở nên gượng gạo và xa lạ.

Bà nhìn Yi Ryeong rồi đến Do Kwon, cuối cùng lắc đầu.

“Thôi, bỏ đi.”

Bà chẳng muốn nói thẳng, sợ làm mọi chuyện thêm ngượng ngùng.

“À, tôi mua phòng gym cho con bé rồi.”

“Phòng gym ạ?”

“Nghe bảo trẻ con thích lắm, nhà mình chưa có nên tôi mua.”

Lúc Seul mới sinh, Yi Ryeong mua sắm rất nhiều, nhưng đồ chơi cho độ tuổi này thì hơi ít. Nhưng… phòng gym? Do Kwon nhìn Yi Ryeong, còn cậu tháo găng tay cao su với vẻ mặt ngơ ngác.

“Phòng gym ạ?”

“Cháu bà Han bảo thích lắm. Bé nhà đó sinh trước Seul một tháng. Thư ký Kim sẽ mang lên.”

“Mang lên ạ?”

“Sao lại ngạc nhiên chuyện đó?”

Mẹ Yi Ryeong nhìn cậu, cười khúc khích.

Những người quanh bà đều giàu có, nên Yi Ryeong cũng chẳng lạ. Nhưng phòng gym? Và mang lên được?

Cả Yi Ryeong và Do Kwon đều tưởng tượng hình ảnh “phòng gym” theo cách của mình.

Đầu tiên, họ nghĩ đến một bất động sản gì đó hoành tráng, nhưng làm sao mang lên được? Vậy chắc là đồ chơi trong nhà nhỉ?

Tiếp theo, họ hình dung một thứ gì đó lớn, như tấm thảm kết hợp với khung leo trèo, xích đu, cầu trượt hay bể bóng. Nhưng Seul còn chưa lật được, liệu có chơi được không? Họ chờ thư ký Kim.

Thư ký Kim xuất hiện, mang theo một hộp không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ. Mẹ Yi Ryeong hào hứng đặt nó xuống sàn đệm.

Khi thư ký Kim sắp xếp và lắp ráp, Yi Ryeong khẽ nhăn mặt, còn Do Kwon cũng lộ vẻ thất vọng.

Trên tấm thảm vừa đủ cho một bé nằm có gắn mô hình di động và vài nút bấm màu sắc ở vị trí bé có thể đạp. Gọi là “phòng gym” thì quả thật quá khoa trương.

“Ơ, thế này mà là phòng gym á?”

“Tên sản phẩm là thế mà.”

“Tên gì mà khoa trương thế.”

“Đặt Seul nằm thử đi, nhanh.”

Bà cẩn thận đặt Seul từ tay Do Kwon xuống. Yi Ryeong vẫn giữ vẻ mặt hờn dỗi. Cái gọi là “phòng gym” này nhỏ bé, làm tan biến kỳ vọng từ cái tên hoành tráng.

“Nhà mình cũng có mô hình phát nhạc rồi.”

“Nhìn đi mà.”

Vừa nằm xuống, Seul đã vươn tay kéo mô hình trước mặt. Một cú đạp vô tình chạm vào nút, nhạc vang lên. Thực ra Seul chẳng hứng thú với nhạc. Con bé chỉ muốn kéo mô hình vào miệng, nhưng trông đáng yêu nên cũng ổn.

“Đặt ở đây, con bé tự chơi được lâu đấy.”

“Nhưng gọi là phòng gym thì không ổn thật.”

“Vui là được.”

“Mẹ nói phòng gym thì ai mà chẳng kỳ vọng chứ.”

“Mẹ mà mua thì mua cả tòa nhà, chứ ai mua mỗi phòng gym để làm gì.”

Lời mẹ nói cũng có lý. Nhưng nếu không phải mẹ nói, họ đã chẳng kỳ vọng kỳ lạ thế.

“Cứ tưởng gì, hóa ra thất vọng.”

“Con kỳ vọng à?”

“Không hẳn ạ, nhưng cái tên này khiến người ta tưởng tượng. So với hình dung thì cái này… gọi là thảm chơi còn khoa trương ấy chứ.”

Yi Ryeong quay lại bếp tiếp tục giặt đồ, còn Do Kwon ngồi bên Seul, xem con bé đạp làm nhạc đổi bài rồi tự mình nhấn thử, khám phá món đồ chơi.

“À, Do Kwon, cậu cần xe đúng không?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo