Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 84

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 84

“Mấy giờ rồi anh? Tôi định ăn trưa đây.”

Yi Ryeong bế Seul và bước ra phòng khách, bắt gặp Do Kwon đang đứng trước bàn ăn thì liền cất tiếng hỏi. Vẫn ôm Seul trong lòng, cậu nhẹ nhàng tiến đến sau lưng Do Kwon, vòng tay ôm lấy eo anh rồi vùi mặt vào lưng anh. Giọng nói của Yi Ryeong vẫn còn phảng phất chút ngái ngủ, mềm mại như gió thoảng.

“Ngủ ngon không?” 

Do Kwon quay lại, dịu dàng hỏi.

“Ừ, Seul cũng ngoan lắm, chẳng quấy tí nào.”

“Ngủ trưa lâu thế. Trời ơi… Cho Seul ăn đã, rồi mình ăn trưa, xong xuôi thì lên đường. Chuẩn bị gần xong chưa anh?”

“Rồi.”

Do Kwon xoay người, nhẹ nhàng nâng má Yi Ryeong và đặt lên môi cậu một nụ hôn khẽ. Yi Ryeong ngạc nhiên, mắt tròn xoe rồi bật cười rạng rỡ. Nhìn nụ cười ấy, Do Kwon cũng mỉm cười đáp lại. Tình yêu giữa họ đậm sâu đến mức chẳng cần nghi ngờ. Nếu Yi Ryeong có giấu anh điều gì, chắc hẳn phải có lý do, và với Do Kwon, tình yêu cậu dành cho anh luôn là điều quý giá nhất. Anh biết ơn sự tinh tế của cậu, khi cậu chọn im lặng để đặt cảm xúc của anh lên trên hết. Và anh càng trân trọng hơn khi biết mình cũng quan trọng với cậu như thế.

“Còn ít mực xào, hay là luộc mì trộn với dầu mè và gia vị đi. Mẹ để sẵn cả rồi.”

“Nghe ngon tuyệt!” 

Do Kwon quyết định tự mình chuẩn bị bữa trưa. Anh chẳng muốn hỏi lý do vì sao Yi Ryeong lại lặng lẽ làm mọi thứ một mình, bởi điều đó có thể làm lu mờ sự chu đáo của cậu. Trong lúc Yi Ryeong cho Seul ăn, Do Kwon bắt tay vào bếp. Thợ sẽ đến lắp thảm vào buổi chiều, nên trước đó họ cần ăn xong, dọn dẹp nhà cửa và xếp đồ lên xe.

Đến khoảng mười hai rưỡi, khi mọi thứ đã gọn gàng, chuông điện thoại reo. Thợ lắp thảm báo đã đến. Chẳng mấy chốc, họ bước vào nhà. Seul bất ngờ òa khóc nức nở. Do Kwon vội bế con ra ngoài, để Yi Ryeong ở lại trao đổi với ông chủ thầu về việc lắp thảm. Dù lòng sốt ruột vì Seul và Do Kwon đang đợi ngoài kia, Yi Ryeong vẫn cẩn thận kiểm tra từng chi tiết. Đây là việc cậu làm vì cô công chúa nhỏ của mình.

Họ đang nói chuyện thì bất ngờ thư ký An, người làm việc cho mẹ Yi Ryeong, bước vào.

“Thư ký An? Yi Ryeong ngạc nhiên.

“Hôm nay cả nhà đi bể bơi, đúng không? Cứ yên tâm mà đi, việc lắp thảm để tôi trông chừng cho.”

“Tôi đã bảo với mẹ là không cần mà…”

“Thì tôi đến rồi còn gì. Cứ giao cho tôi, đừng lo. Tôi được trả lương để giúp những việc thế này mà.” 

“Vậy nhờ thư ký An nhé.”

Yi Ryeong vốn không thích việc dùng thư ký hay người giúp việc cho những chuyện cá nhân. Không phải vì cậu áy náy khi nhờ họ làm việc ngoài lề, mà bởi từ nhỏ, mọi thứ liên quan đến cậu – từ tiền tiêu vặt, học phí, đến họp phụ huynh, lễ tốt nghiệp – đều do thư ký hoặc người giúp việc lo liệu. Cậu chán ngán điều đó rồi. Yi Ryeong không muốn Seul lớn lên với những ký ức tương tự, và cậu cũng muốn sống khác đi, không phụ thuộc vào những người giúp việc. Nhưng phải thừa nhận là nhờ có họ, cậu có thêm thời gian bên Seul. Cuối cùng, với tâm trạng “thôi kệ”, Yi Ryeong giao mọi việc cho thư ký An rồi vội vã xuống tầng hầm, nơi Do Kwon và Seul đang chờ.

Thay vì chỉ ghé bể bơi một lát, có lẽ giao việc lại và thong thả đi chơi sẽ tốt hơn. Yi Ryeong bế Seul ngồi vào ghế lái. Do Kwon có bằng lái nhưng chưa thực sự thành thạo, thế nên khi hai người đi chung, Yi Ryeong thường là người cầm lái. Hơn nữa, để anh lái xe khi có Seul trên xe thì có phần mạo hiểm.

“Phải đi xem xe nữa.”

“Cứ để Seul đi cùng. Mẹ cậu cũng muốn đi mà, đúng không?”

“Mua xe mới thì chắc lâu, hay là mua tạm một chiếc xe cũ để dùng trước đi.”

“Mua xe cũ để làm gì khi định mua xe mới chứ?”

“Anh có bằng lái rồi, để không thì phí. Cứ lái nhiều là quen thôi.”

Do Kwon chưa từng nghĩ đến chuyện này nên thấy hơi lạ. Thỉnh thoảng, anh vẫn giật mình khi phát hiện giá của những món đồ Yi Ryeong mua – quần áo cho Seul, hay giày dép cho anh, toàn thứ đắt đỏ. Với anh, một đôi giày hơn mười triệu đồng chỉ để đi lại là điều khó hiểu. Nhưng giờ đây, anh sở hữu những đôi giày và bốt hàng chục triệu, tất cả đều do Yi Ryeong sắm. Có lẽ anh sẽ mãi mãi không thể hiểu nổi cách tiêu tiền của cậu.

Bể bơi trẻ em họ thuê không quá xa. Nơi này hoạt động tự động, với hướng dẫn sử dụng được gửi trước và số liên lạc khẩn cấp phòng trường hợp cần thiết. Bước vào, họ thấy các biển hướng dẫn được dán khắp nơi. Do Kwon bế Seul đi trước, còn Yi Ryeong xách đồ theo sau.

Sàn lót thảm mềm mại, xung quanh là đồ chơi và khu vui chơi cho trẻ lớn hơn, cùng khu nghỉ ngơi và phòng tắm được trang trí xinh xắn. Do Kwon đặt Seul xuống bể bóng. Trước mắt là vô số quả bóng đủ màu, Seul thích thú vung tay đập liên hồi.

“Chơi vui quá, công chúa của bố!” 

Do Kwon cười, đặt một quả bóng vào tay Seul rồi lăn bóng trên bụng con bé. Seul phấn khích đến mức cười không ngậm được miệng, dù thỉnh thoảng bóng bật vào mặt con bé.

“Vui thế cơ à?” 

Yi Ryeong bật máy ảnh trên điện thoại, ghi lại khoảnh khắc Seul rạng rỡ, miệng phát ra những âm thanh hớn hở.

“Thích không con?”

“Ư! Ư!”

“Ơ, trả lời thật hả?” 

Yi Ryeong cười lớn, đưa máy ảnh sát mặt Seul.

“Cậu trông Seul một lát, tôi lấy tã lót và đồ bơi trong túi.” 

Do Kwon vỗ vai Yi Ryeong rồi nhanh chóng lấy tã chống thấm, bơm phao và chuẩn bị bình sữa cùng đồ chơi yêu thích của Seul.

“Seul, thay tã nào.” 

Khi Do Kwon bế con lên, Seul bỗng cáu kỉnh như muốn chơi thêm.

“Thích mê rồi hả? Hay mua bể bóng về nhà nhé?” 

“Có sẵn rồi mà. Trong phòng tạp vật có cái bể bóng, tôi thấy rồi. Hồi đó Seul còn nhỏ quá nên chưa mở ra.”

“Đúng là có tầm nhìn xa!” 

Do Kwon bật cười, thay tã cho Seul. Con bé cứ ngọ nguậy, định lật người trốn nhưng bị bố giữ chặt.

“Chắc hôm nay con lật được luôn quá.” 

Do Kwon đeo phao cổ cho Seul, nhưng con bé khó chịu, cứ giật phao. Anh dỗ dành rồi bế con bé ra bể bơi. Yi Ryeong thử nước trước thì thấy nước ấm vừa phải. Cậu cẩn thận đặt Seul xuống rồi cởi giày bước theo. Seul tròn mắt, ngơ ngác vung tay chân như chưa hiểu chuyện gì, nhưng vẫn hào hứng quẫy nước.

“Giỏi quá, công chúa của bố!” 

Yi Ryeong liên tục chụp ảnh. Nước chỉ sâu đến mức chân Seul gần chạm đáy, và con bé ra sức đạp nước.

“Vui không con?” 

Do Kwon đã thay quần short, bước vào bể, mỉm cười hỏi.

“Nếu biết sớm hơn thì tốt rồi.”

“Con còn nhỏ quá, chắc họ không nhận. Giờ Seul gần sáu tháng, mới đi được chỗ thế này. Bể bơi cho trẻ nhỏ hơn thường không cho thuê riêng đâu.”

“Seul, qua với bố nào!” 

Cả hai bố đều cười không ngớt, hòa cùng tiếng thở hổn hển phấn khích của Seul. Nhưng sức của một đứa trẻ chẳng kéo dài được lâu. Sau khoảng ba mươi phút, họ quyết định cho Seul nghỉ.

Do Kwon bế Seul ra, Yi Ryeong vội quấn khăn và ôm con vào lòng. Seul vẫn “ô ô ô” như muốn kể gì đó với bố.

“Công chúa của bố nói nhiều ghê!” 

Yi Ryeong hôn lên má con, vội đưa Seul vào phòng tắm vì sợ con bé cảm lạnh.

“Tắm xong cho con ăn là được.”

“Tắm luôn đi anh, xong rồi về.”

Trong lúc Do Kwon gật đầu, Yi Ryeong chuẩn bị bồn tắm nhỏ cho Seul. Do Kwon tháo tã chống thấm, và Seul lập tức… tè ngay.

“Giỏi, tè giỏi lắm!” 

Do Kwon cười, đỡ Seul nằm sấp, còn Yi Ryeong dùng xà phòng trẻ em tắm cho con bé. Ban đầu Seul chỉ ngọ nguậy, nhưng rồi bắt đầu cáu kỉnh, cuối cùng òa khóc.

“Vui thế mà giờ khóc gì vậy? Con đói à?”

“Cho con bé ăn ngay thôi.” 

Yi Ryeong đáp, ra ngoài pha sữa. Cậu lắc bình sữa trong nước ấm, còn Seul khóc ré trong vòng tay Do Kwon.

“Ăn nào, ăn nào.” 

Vừa đưa bình sữa, Seul ngậm ngay, bú ngon lành. Chắc chơi nước đã ngốn hết sức của con bé.

“Vui thế này, ăn xong chắc con bé ngủ luôn.”

“Trong kia có cũi trẻ em. Cho con ngủ rồi mình tắm.” 

“Tắm chung không?” 

Yi Ryeong ghé sát, thì thầm tinh nghịch. Do Kwon cười, hôn nhẹ lên má cậu. 

“Một người phải trông Seul chứ. Cậu tắm trước, tôi tắm sau.”

“Tiếc ghê!” 

Yi Ryeong nhún vai, đi tắm. Cậu chỉ tắm nhanh và thay đồ ướt thôi. Đến lượt Do Kwon tắm, Yi Ryeong lén lấy gì đó từ túi xách.

“Cậu làm gì thế?” 

Do Kwon vừa tắm xong, quấn khăn lên vai, trông càng cuốn hút, bước tới hỏi khi thấy Yi Ryeong ôm chặt một thứ với vẻ đắn đo.

Yi Ryeong nhìn món đồ trên tay rồi quay sang Seul đang ngủ ngon trong cũi. Cậu hít sâu, quay lại đối diện Do Kwon, đưa ra một chiếc chăn.

“Cái gì thế?”

“Tôi cứ nghĩ mãi khi nào nên đưa anh… Cứ đợi thời điểm hoàn hảo, chắc cả đời chẳng đưa được.”

“Chăn à?”

“Là chăn anh từng đắp, được tặng ở nhà thờ.”

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo