Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 85
Đang chăm chú nhìn tấm chăn, Do Kwon bất chợt ngẩng phắt đầu nhìn về phía Yi Ryeong. Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của anh, Yi Ryeong khẽ cười, có chút ngượng ngùng.
“Tôi mang tấm chăn này về định tặng anh, nhưng lại chẳng biết phải đưa thế nào, hay liệu có nên đưa không. Tôi sợ mình tự ý quyết định, sợ mình làm sai. Tôi chưa từng làm gì vì người khác như thế này bao giờ. Lúc đầu, tôi định sẽ đưa nó cho anh vào ngày đi du lịch ấy, nhưng thời điểm không hợp, nên tôi…”
Lời Yi Ryeong còn chưa dứt, Do Kwon đã vội vã kéo cậu vào lòng, đôi môi anh tìm đến môi Yi Ryeong trong một nụ hôn bất ngờ. Từ môi anh, Yi Ryeong cảm nhận được vị mặn chát. Chẳng biết từ lúc nào, những giọt nước mắt đã lặng lẽ tuôn rơi trên gò má Do Kwon.
“Do Kwon!”
Yi Ryeong giật mình, định đẩy anh ra, nhưng Do Kwon chỉ càng siết chặt hơn, cứ như có một tình cảm mãnh liệt đang trào dâng và bóp nghẹt cổ họng anh. Từ khoảnh khắc nhận cuộc gọi của Yi Ryeong hôm nay, điều gì đó từng níu giữ cảm xúc trong Do Kwon chợt đứt đoạn. Đôi mắt khô cằn, tưởng chừng chẳng thể rơi lệ, giờ đây tuôn trào nước mắt.
Môi họ chạm nhau, cọ xát, cắn nhẹ, nhưng nụ hôn ấy không đi sâu hơn. Chỉ là một khát khao được chạm vào nhau, mong manh đến mức khiến lòng người nhìn cũng quặn thắt.
“Cảm ơn. Cảm ơn nhiều lắm… Thật sự, tôi không biết phải nói sao.”
Vì muốn tìm lại cha mẹ cho anh mà người đàn ông ấy đã vất vả bao ngày. Dù bị anh oán trách trong bệnh viện, người ấy vẫn cắn răng giữ im lặng vì sợ làm anh tổn thương thêm. Người đàn ông ấy đã một mình ôm lấy sự thật, quyết định không để anh phải chịu đựng. Và cậu chắc hẳn đã trăn trở không biết bao lần trước khi trao tấm chăn này cho anh.
Yi Ryeong như lấp đầy lồng ngực Do Kwon, khiến trái tim anh như muốn nứt ra. Cuối cùng, mọi cảm xúc trong anh đều bắt nguồn từ Yi Ryeong.
“Không cần cảm ơn đâu. Có đáng để khóc thế sao?”
“Cảm ơn. Thật đấy.”
Có lẽ từ khoảnh khắc nhận cuộc gọi ấy, anh đã muốn khóc. Nhưng anh không thể. Do Kwon chẳng biết phải đối diện với cảm xúc về gia đình ra sao. Thế nhưng, khi Yi Ryeong trao tấm chăn cho anh, anh mới thực sự cảm nhận được trái tim mình.
Trái tim anh đau nhói khi hay tin cha mẹ, những người từng bỏ rơi anh đã ra đi trong cô đơn. Giờ đây, chẳng còn ai để anh gọi là cha mẹ, và anh thật sự trở thành một đứa trẻ mồ côi. Vì thế, anh ôm chặt lấy tấm chăn – sợi dây liên kết cuối cùng còn sót lại – và bật khóc. Đó là cảm xúc mà Yi Ryeong đã trao cho anh.
Yi Ryeong thấy Do Kwon khóc vì tấm chăn thì chỉ nghĩ đơn giản rằng anh quá xúc động. Cậu ở bên, dịu dàng vỗ về anh.
Do Kwon ngồi sụp xuống, khóc nức nở, hai tay ôm chặt lấy mắt. Anh cảm nhận được bàn tay Yi Ryeong nhẹ nhàng vỗ về, và điều đó càng khiến nước mắt muốn trào ra thêm.
“Khuôn mặt đẹp thế này mà khóc hỏng mất thôi.”
“Yi Ryeong còn đẹp hơn nhiều.”
“Chuyện hiển nhiên mà.”
Lời đáp của Yi Ryeong làm Do Kwon bật cười, và Yi Ryeong cũng cười theo.
“Khóc xong lại cười, cẩn thận mọc lông chỗ nào đấy. Để tôi kiểm tra xem nào.”
“Đừng mà!”
“Ai ăn thịt anh đâu, chỉ kiểm tra thôi, kiểm tra thôi mà.”
Yi Ryeong tinh nghịch đưa tay về phía Do Kwon, làm anh hoảng hốt bật dậy. Thế là cả hai vô tư đuổi bắt nhau cho đến khi Seul càu nhàu vì bị làm phiền. Cả hai lập tức dừng lại.
“Khóc xong chưa?”
“Xong rồi. Cảm ơn vì tấm chăn, thật đấy.”
“Về nhà, ta đắp chăn này cho Seul khi con bé nhé.”
Do Kwon gật đầu, tay mân mê tấm chăn. Anh chợt nghĩ, thật kỳ diệu khi mình từng nhỏ bé đến mức được tấm chăn này ôm trọn. Và cũng thật đau lòng khi nhận ra, chính đứa trẻ nhỏ bé ấy đã từng bị bỏ rơi.
Anh thầm hứa sẽ để Seul lớn lên trong vòng tay ấm áp, không bao giờ phải chịu đựng nỗi cô đơn hay đau đớn mà anh từng trải qua. Do Kwon siết chặt tấm chăn, lòng kiên định.
“Vậy giờ, mình uống gì đó trong lúc chờ công chúa nhỏ thức dậy nhé?”
“Được chứ.”
***
Trên tấm nệm mới mềm mại, Seul say sưa chơi đùa. Thật khó hiểu, chỉ nằm đó thôi mà con bé có thể di chuyển linh hoạt đến thế.
Chỉ cần vung vẩy tay chân, Seul đã xoay tròn, lăn khắp tấm nệm hết góc này đến góc kia.
“Ba! A!”
“Gọi ba hả?”
Khi Do Kwon tiến lại gần, Seul ngừng kêu, đôi mắt tròn xoe nhìn anh. Rồi con bé chợt nở nụ cười rạng rỡ.
Do Kwon nằm xuống cạnh Seul. Con bé vươn tay cố chạm vào mặt anh, quơ quào đầy phấn khích.
“Ưm?”
Seul vặn người, duỗi chân rồi bất ngờ lật người. Do Kwon đang lặng lẽ quan sát bỗng bật dậy, ngỡ ngàng.
“Ơ?”
“Sao thế?”
Yi Ryeong đang ngồi đọc sách trên sofa thì ngẩng lên nhìn Do Kwon. Anh quay lại, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh ngạc.
“Lật người rồi…”
“Cái gì?”
Yi Ryeong vội đứng bật dậy và chạy đến bên Seul. Có lẽ vì lật người mà không thấy hai người, con bé bắt đầu càu nhàu rồi lại lật ngược trở lại.
“Lật lại rồi!”
Lần này, đến lượt Yi Ryeong hét lên đầy phấn khích. Seul chẳng hiểu chuyện gì, chỉ nhìn hai khuôn mặt ngạc nhiên của họ và cười khúc khích.
“Lật rồi? Lật lại rồi? Làm được rồi? Làm cả hai luôn hả?”
Yi Ryeong nhanh chóng bế Seul lên, reo hò. Con bé chẳng biết gì, chỉ cười theo. Yi Ryeong không giấu nổi niềm vui, ôm Seul nhảy nhót khắp phòng.
“Gì thế này? Tích lũy bao lâu để làm một lần luôn hả? Vậy hả?”
“Ôi đáng yêu quá. Seul của chúng ta xinh quá, ngoan quá!”
Cả hai thay nhau khen ngợi con bé. Seul được yêu chiều nên cười toe toét. Họ đặt con bé xuống sàn, giục giã.
“Con làm lại xem nào. Làm lại đi, nhé?”
Dù chẳng hiểu lời, Seul nhanh chóng lật người lần nữa. Có lẽ không phải để khoe, mà vì con bé bị thu hút bởi món đồ chơi gần đó. Yi Ryeong lập tức bế Seul lên, reo lên.
“Tối nay phải mở tiệc!”
“Seul vỗ tay nào. Vỗ tay!”
Do Kwon cầm tay Seul, làm động tác vỗ tay. Con bé nhìn tay mình, cố bắt chước nhưng chẳng thể làm được. Chẳng mấy chốc, Seul đã bị món đồ chơi dưới sàn thu hút, quên mất chuyện vỗ tay.
“Phải gọi cho mẹ báo tin thôi.”
“Bà chắc chạy đến ngay cho xem.”
“Seul của chúng ta đúng là thiên tài!”
Nhưng họ đâu biết niềm vui này rồi sẽ sớm biến thành “địa ngục”.
Ngày đầu tiên, mỗi lần Seul lật người, cả hai vỗ tay reo hò. Nhưng từ ngày thứ hai, niềm vui ấy dần phai nhạt.
Hóa ra trẻ con thay đổi sở thích nhanh như chớp. Một món đồ chơi vừa cầm, vừa rời tay là quên ngay. Mọi thứ xung quanh đều là tâm điểm chú ý của Seul. Hễ đặt xuống là con bé lật, rồi lại lật ngược.
Khi tắm, khi ngủ, khi thay tã, Seul luôn vặn vẹo, cố lật người. Dỗ ngủ, đặt xuống, vỗ về, vừa chợp mắt, con bé đã lật ngay.
Thay tã thì như một cuộc chiến. Seul vặn vẹo và lăn lộn, vì thế bàn thay tã trở thành giấc mơ xa vời. Thay trên sàn cũng chẳng khá hơn. Con bé vùng vẫy, lật người, cố thoát ra khi họ vừa tháo tã bẩn rồi lại lăn khi cố mặc tã mới.
Cuối cùng, cả hai phải phối hợp: một người giữ, một người thay thì mới tạm ổn.
“Bác sĩ bảo chỉ một thời gian thôi, không sao đâu mà.”
Nhưng cả hai chẳng cười nổi. Họ chỉ gượng gạo “ha ha”, vì họ đã kiệt sức chỉ sau hai ngày, mắt trũng sâu như vừa trải qua địa ngục.
“Nhưng mà trước đây Seul có nói ‘ba’ rồi đấy.”
“Nói thật sao?”
“Ừ, tôi có cả video.”
Yi Ryeong vội lấy điện thoại và mở đoạn video. Trong đó, Seul phát âm “ba” rõ ràng hơn trước dù nghe giống “aba” hơn. So với lần con bé nói “ba” khi đi du lịch, lần này chuẩn xác hơn nhiều.
“Chỉ là trùng hợp thôi.”
“Con bé nói rõ ràng thế cơ mà?”
“‘Ba’ hay ‘mẹ’ là những âm tiết dễ phát âm với trẻ. Có thể vô tình nói ra, nhưng không có nghĩa là nói được. Phải có ý thức và ý nghĩa rõ ràng khi gọi ‘ba’ mới tính là nói. Giờ chưa phải.”
Bác sĩ cười, nhưng Yi Ryeong thoáng cau mày, rõ ràng không hài lòng. Do Kwon vội xen vào.
“Không có vấn đề gì khác đúng không bác sĩ?”
“Không, con bé phát triển bình thường, cân nặng tăng đều. Dạo này con bé ngủ xuyên đêm chưa?”
“Dạ, ngủ dài hơn, nhưng vẫn dậy bú hai hoặc ba lần.”
“Có thể giảm còn một lần. Tùy tình hình, tháng sau có thể bỏ bú đêm hoàn toàn.”
Nghe thế, Do Kwon sáng rực cả mặt. Việc bú đêm khiến cả hai vẫn phải thay phiên nhau ngủ chập chờn.
Đó là tin vui nhất với họ. Seul khóc nức nở sau khi tiêm một mũi, nhưng khi rời bệnh viện, tâm trạng cả hai không tệ.
“Nhưng bác sĩ đó có phải bác sĩ thật không? Ai nhìn cũng thấy Seul nói ‘ba’ rõ ràng mà.”
Yi Ryeong vẫn bực dọc, mở lại video. Càng xem, cậu càng chắc Seul gọi “ba” là gọi mình, nhưng bác sĩ lại phủ nhận. Thế nên cậu cảm thấy hụt hẫng.
“Có gì phải vội. Seul lật người giỏi thế, rồi sẽ nói nhanh thôi. Giờ còn sớm mà.”
“Cũng đúng…”
Yi Ryeong tựa đầu vào vai Do Kwon. Thang máy dừng ở tầng hầm, họ cẩn thận đặt Seul đang khóc vào ghế xe. Dạo này Seul không chỉ khóc mà còn hậm hực sau khi khóc, cứ như vẫn còn ấm ức điều gì đó.
Do Kwon thấy thế chỉ thấy đáng yêu, hôn nhẹ lên trán con bé rồi lên xe, ngồi cạnh Yi Ryeong.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.