Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 88
“Cái này là gì vậy?”
Yi Ryeong đeo kính râm, bắt chéo chân, ngồi trong văn phòng luật sư và đưa mắt nhìn quanh. Đây là văn phòng của một hãng luật nổi tiếng chuyên xử lý các vụ việc doanh nghiệp lấp lánh ánh sáng sang trọng. Qua cửa kính, cậu có thể thấy những tấm bảng tên của các luật sư từng là công tố viên và thẩm phán treo ngay ngắn ngoài hành lang.
“Đây là bảng tổng hợp các khoản phụ cấp mà thân chủ của chúng tôi chưa được nhận. Chúng tôi đã tính toán số tiền theo hợp đồng lao động, bao gồm cả phụ cấp làm thêm giờ.”
Luật sư đẩy tập tài liệu về phía Sung Sik. Hắn nhấc tài liệu lên, lướt qua nội dung.
“Dựa trên lời khai của anh Choi Do Kwon, đồng nghiệp từng làm việc cùng anh ấy, và sổ ghi chép giờ làm việc còn sót lại ở nhà máy, chúng tôi đã tính toán một cách thận trọng nhất.”
“Gì cơ, hơn một trăm triệu won? Vô lý! Thằng đó chẳng học hành gì, chỉ là một tên tốt nghiệp cấp ba nhận lương tối thiểu…”
Yi Ryeong đang lắng nghe thì bất ngờ đập mạnh tay xuống bàn. Tiếng động vang dội làm bình hoa trên bàn đổ nghiêng, nước và hoa tràn ra sàn.
“Cẩn thận lời nói chút đi. Số tiền đó đã bao gồm lãi suất tối đa theo luật cho khoảng thời gian chưa thanh toán. Đó là số tiền hợp pháp.”
Ánh mắt sắc lạnh của Yi Ryeong qua cặp kính râm cùng áp lực từ chiều cao vượt trội của cậu khiến Sung Sik im bặt. Yi Ryeong gầy và nhỏ con hơn Do Kwon, nhưng với chiều cao 1m86 và bờ vai rộng từ thời làm người mẫu, cậu vẫn làm một người bình thường như Sung Sik cảm thấy bị áp đảo.
Yi Ryeong dựng lại bình hoa dù nước và hoa vẫn lem nhem trên sàn. Cậu đặt bình hoa ngay ngắn rồi ngồi phịch xuống sofa.
May mà Do Kwon không đi cùng. Đối phương chỉ rảnh hôm nay, mà không có ai trông Seul, nên Yi Ryeong để Do Kwon ở nhà. Anh từng muốn đi cùng, nhưng Yi Ryeong sợ rằng nếu anh có mặt, chỉ cần anh đồng ý hòa giải, họ sẽ chẳng còn cơ hội nhận được gì. Vì thế, cậu kiên quyết đến gặp đối phương một mình.
“Quý vị xem trang tiếp theo, đó là số tiền tính toán cho những gì quý vị đã hỗ trợ thân chủ của chúng tôi.”
Đó là tiền ăn và hai tháng tiền nhà mà họ từng chi trả. So với tổng số tiền trước đó, con số này chẳng đáng là bao.
“Nghe nói vài tuần một lần, quý vị mang ít đồ ăn đến. Ít thì hai, ba tháng một lần, nhiều thì một tháng ba, bốn lần. Theo yêu cầu của thân chủ, chúng tôi đã tính rộng rãi, trung bình 300.000 won mỗi tháng. Số tiền này được ghi ở đây.”
“Tôi không hiểu tại sao… Gọi tôi đến đây để làm gì, và tại sao tôi phải nhận đống tài liệu này?”
“Rất đơn giản. Tiền lương là nghĩa vụ phải trả theo hợp đồng lao động. Chúng tôi gọi quý vị đến để nhận khoản đó. Tuy nhiên, thân chủ của chúng tôi mang ơn ông chủ nên không muốn nhận toàn bộ. Quý vị chỉ cần trả số tiền còn lại sau khi trừ khoản ở trang hai.”
“Nhưng số tiền đó vẫn hơn tám mươi triệu won! Có lý nào thế được?”
Sung Sik hét lên, nhưng luật sư chỉ mỉm cười.
“Đó là số tiền quý vị phải trả. Không thanh toán bao năm, tất nhiên nó thành lớn. Thậm chí quý vị nên cảm ơn vì đã được giảm.”
“Đây chẳng phải lừa đảo, cướp giật trắng trợn sao?”
“Tôi đã nói là cẩn thận lời nói rồi mà?”
Lời Yi Ryeong khiến mặt Sung Sik đỏ bừng như sắp phát hỏa. Cậu nhìn thẳng vào khuôn mặt đang bừng bừng tức giận ấy.
Nghĩ đến việc gã này từng sỉ nhục và khinh thường Do Kwon, Yi Ryeong chỉ muốn đập ngay cái gạt tàn vào đầu hắn. Nhưng cậu không thể, chỉ đành nhìn khuôn mặt hậm hực ấy để xoa dịu chút bức bối trong lòng.
“Mày! Mày! Tao không biết mày với thằng Choi Do Kwon là gì của nhau, nhưng mày là người nổi tiếng, đúng không? Yoon Yi Ryeong phải không? Đeo kính râm để ra vẻ hả, tưởng tao không nhận ra sao? Người nổi tiếng mà thuê luật sư đe dọa người thường à? Tao sẽ viết hết lên mạng!”
Yi Ryeong hít một hơi ngắn. Nếu Do Kwon biết cậu đang kiềm chế thế nào trong cuộc đối thoại này, chắc anh phải khen ngợi cậu cả ngày.
“Ngay trước khi anh hét lên, luật sư đã nói rồi đấy. Do Kwon đã giảm tối đa vì muốn thông cảm. Đáng lẽ anh ấy phải nhận nhiều hơn. Đó là quyền lợi chính đáng. Anh có la lối và viết gì lên mạng thì cũng chỉ có anh thiệt thôi. Cứ bình tĩnh đi.”
“Đồ lừa đảo!”
Trước mặt người đang gào thét đó, Yi Ryeong đặt xuống một phong bì trắng, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.
Sung Sik vẫn còn lúng túng, thở hổn hển, lườm lườm nhưng vẫn cầm phong bì. Bên trong là những tờ séc 100.000 won chất đầy.
“Đây là của Do Kwon gửi. Tiền đặt cọc mà bố anh từng đưa, cộng thêm lãi. Dùng thế nào là việc của anh, nhưng tốt nhất nên trả nợ đi.”
Hắn đếm tiền rồi vội nhét vào túi. Sau khi bố mất, chưa bán được đất nhà máy, hắn đang túng quẫn.
“Tao, tao không để yên đâu!”
Nói xong, hắn lao ra khỏi văn phòng. Cả Yi Ryeong lẫn luật sư chẳng buồn giữ lại.
“Luật sư Jung, không thể tống hắn vào tù được sao?”
“Có nhiều cách, và tôi cũng biết, nhưng đó không phải câu hỏi nên hỏi ở văn phòng luật sư.”
“Trời, bực thật.”
Yi Ryeong gãi đầu bứt rứt. Dù moi được từng đồng, lòng cậu vẫn chưa nguôi. Nghĩ đến việc Do Kwon bị đối xử như nô lệ, bị sỉ nhục, cậu thấy vẫn chưa đủ.
“Còn một gã nữa phải xử lý…”
“Còn nữa sao?”
“Luật sư Jung có làm về thừa kế không?”
“Có chứ.”
“Thời hạn thừa kế đã qua rồi. Đã lâu kể từ khi nhận thức được quyền thừa kế, nên hơi rắc rối. Ông làm được không?”
“Khi đó là trẻ vị thành niên?”
“Lúc người đó mất, là trẻ vị thành niên, có người giám hộ. Nhưng khi vừa trưởng thành, người giám hộ lấy hết tiền. Câu chuyện quen thuộc đúng không?”
“Vậy từ đó đến nay đã lâu chưa?”
“Khá lâu.”
“Vậy thì gây áp lực để họ tự nhả ra là dễ nhất. Về mặt pháp lý, khó mà đòi lại được. Hay là nhờ bố cậu?”
“Thôi đi.”
Nghe nhắc đến “bố”, Yi Ryeong xua tay, đứng dậy. Một tiếng thở dài bật ra. Dù đã giải quyết một phần, lòng cậu vẫn nặng trĩu.
Rời văn phòng và lái xe về nhà, Yi Ryeong nghĩ về những vấn đề còn lại của Do Kwon, cứ như chúng phản ánh cả cuộc đời anh. Anh quá tốt nên chỉ toàn bị những kẻ tồi tệ bám lấy.
“Tôi cũng là một kẻ tệ mà.”
Những kẻ tệ cũng biết chọn chỗ mà nằm, thế nên mới bám lấy Do Kwon. Nhưng nghĩ đến việc từ nhỏ đã có chẳng ai bảo vệ anh, cậu lại thấy tức giận.
“Những rắc rối của tôi hóa ra chỉ là dỗi hờn.”
Yi Ryeong cười nhạt, nhớ lại thời mình sống lệch lạc vì thiếu tình thương từ cha mẹ.
Về đến bãi đỗ xe, Yi Ryeong vội chạy vào nhà. Mở cửa, cậu thấy Do Kwon đang khuấy lọ thức ăn dặm cho Seul.
“Về nhanh thế. Mọi chuyện ổn chứ? Họ nói gì?”
“Không biết. Kệ gã đó. Gã quan trọng hơn tôi à? Hả? Từ bao giờ thế, Choi Do Kwon?”
“Haha, không mà. Cậu quan trọng hơn nhiều.”
“Quá đáng. Toàn nói miệng thôi. Lúc nào cũng tôi yêu nhiều hơn, tôi lo lắng nhiều hơn.”
“Thôi đùa. Cậu đi rửa tay, súc miệng đi.”
Do Kwon dùng mu bàn tay đẩy lưng Yi Ryeong. Cậu làm mặt hờn dỗi nhưng vẫn ngoan ngoãn vào phòng tắm. Do Kwon thử độ ấm của thức ăn dặm, thấy vừa, rồi tiến đến chiếc ghế ăn của Seul.
“Seul, ăn nào.”
Anh đưa thìa đến miệng, nhưng Seul mím chặt môi.
“Không ăn hả? Không ăn thật à?”
Bé con nhìn anh, mặt hờn dỗi giống hệt Yi Ryeong vừa nãy.
“Phải ăn mới mau lớn. Nào, há miệng. Há.”
Do Kwon khéo léo đưa thìa cháo vào miệng, và Seul miễn cưỡng há ra.
“Seul đang ăn ngoan này.”
“Đừng! Tránh ra. Đang ăn mà cứ chơi với con bé là con bé không ăn nữa đâu.”
“Biết rồi, biết rồi. Tôi chỉ ngồi đây thôi.”
“Thấy chưa, con bé đã hào hứng rồi kìa.”
Seul thấy Yi Ryeong thì liền cười rạng rỡ, vươn tay đòi bế. Yi Ryeong rất muốn ôm con bé, nhưng kìm lại, lùi sau lưng Do Kwon.
“Seul, phải ăn đã nhé.”
Seul làm mặt hờn, miễn cưỡng há miệng, nhưng cố tình chậm rãi như muốn trì hoãn.
“Ăn hết mới được chơi. Mau ăn nào.”
“Thêm ít phô mai trẻ em đi, con bé sẽ ăn ngon hơn.”
“Con bé toàn tìm cách liếm phô mai, không chịu ăn cháo.”
“Thông minh ghê. Không biết giống ai.”
“Con bé đã không chịu ăn rồi, đừng khen nữa.”
Do Kwon giữ bàn tay đang cố nắm lấy thìa của Seul rồi nhẹ nhàng đưa thìa nhỏ vào miệng con bé.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.