Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 87
Ba triệu won. Với ai đó, số tiền này có thể nhỏ nhặt, nhưng với người khác, nó lại là cả một gia tài. Và đó là một khoản tiền lớn đối với Do Kwon. Một khoản tiền từng cứu giúp anh khi anh chẳng có lấy một xu. Anh trăn trở không biết nên làm gì với số tiền này. Không, thật ra anh đã có câu trả lời trong lòng, chỉ là anh sợ nó có thể không đúng.
Sự lo lắng bất chợt làm dạ dày anh quặn thắt. Anh tựa vào vô lăng và hít thở sâu. Đúng lúc ấy, điện thoại lại reo. Nghĩ có thể là từ công ty bất động sản, anh thở dài, nhưng màn hình hiện lên cái tên Yi Ryeong.
Do Kwon vội vàng nhấn nút nghe.
—Nhận điện thoại rồi à? Tôi định gọi mà ngại, sợ anh đang lái xe. Đang lái hả? Nếu thế thì tôi cúp nhé.
“Không, không sao. Nếu đang lái thì tôi đâu dám nghe. Tôi đang ở bãi đỗ xe trung tâm thương mại đây.”
—Ô, vậy là đến nơi rồi à? Tôi đoán giờ này chắc anh tới nơi rồi nên gọi thử.
Giọng Yi Ryeong sáng bừng, như tự hào về linh cảm của mình. Chỉ nghe thôi, cơn đau bụng như đang bóp chặt dạ dày của Do Kwon bỗng dịu đi.
“Seul thế nào rồi?”
—Đang chơi ngon lành đây. Nhưng hễ chơi không đúng ý là con bé nổi loạn ngay. Rồi, rồi, bố biết rồi. Bố sẽ chơi nhiệt tình hơn. Nhìn này, con cưng của bố đáng yêu chưa nào.
Tiếng Seul khóc ré lên vang qua điện thoại, xen lẫn giọng Yi Ryeong đang dỗ dành. Rồi tiếng con bé chuyển sang rúc rích như chưa từng khóc. Tiếng cười ấy giờ đã rõ ràng hơn, không còn là những âm thanh hổn hển nữa.
Do Kwon nhắm mắt, hình dung cảnh hai người đang chơi đùa. Trong căn nhà quen thuộc, Seul cầm món đồ chơi phát ra âm thanh thân thuộc, còn Yi Ryeong ngồi trước mặt con bé và ra sức lắc lư món đồ chơi. Hình ảnh ấy quen thuộc đến mức đôi khi làm anh muốn bật khóc.
“Ra ngoài tập lái xe làm gì cho khổ.”
—Sao thế? Có gì khó à?
Giọng Yi Ryeong dịu dàng và đầy quan tâm. Do Kwon bất chợt thấy nhớ cậu da diết. Mới xa nhau chưa đầy một tiếng, vậy mà anh đã thấy thiếu vắng. Anh khẽ nhếch môi, tự cười mình sao lại “nghiện” đến thế.
“Không… Tôi chỉ muốn ở bên cậu ngay bây giờ thôi. Muốn chơi với Seul, muốn ở cạnh cậu.”
—Về nhà là ở cùng được mà. Mai cũng vậy, mốt cũng vậy, tụi mình sẽ luôn ở bên nhau.
“Ừ, đúng thật.”
Có một gia đình hóa ra lại tuyệt vời đến thế. Được ở bên nhau mỗi ngày, được có những người yêu thương luôn kề cận – cảm giác này hóa ra khiến người ta khao khát gia đình đến vậy. Do Kwon cười khẽ.
—Anh về nhanh nhé?
“Tôi xuất phát ngay đây.”
—Nhưng đừng vì vội mà lái ẩu. Nhớ nhé. Cẩn thận, nhìn kỹ xung quanh. Chỉ cần đạp phanh đúng lúc là được. Phòng ngự là trên hết, đừng quên.
“Rồi, rồi.”
—Cẩn thận, từ từ, nhưng về nhanh nhé.
Lời chào cuối của Yi Ryeong khiến anh bật cười, rồi cuộc gọi kết thúc. Do Kwon vẫn mỉm cười, nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại.
Đúng rồi, phải nói chuyện với Yi Ryeong.
Về việc anh muốn làm gì với số tiền này. Nói chuyện với cậu, chắc chắn anh sẽ tìm được câu trả lời.
Thay vì tự mình trăn trở, Do Kwon khởi động xe. Anh rời khỏi bãi đỗ xe vòng vèo của trung tâm thương mại, lái xe lên cao tốc rồi trở về nội thành Seoul.
Buổi tập lái suôn sẻ hơn anh tưởng. Về đến nhà, Yi Ryeong và Seul đã đứng đợi ngay trước cửa. Nhìn thấy nụ cười của Seul khi trông thấy anh, trái tim Do Kwon như tan chảy.
“Thông báo xe đăng ký vào cổng, lần đầu tôi mới nghe đấy.”
“Tại cậu lúc nào cũng lái xe mà.”
Do Kwon cười, đáp lại rồi định vào phòng tắm rửa tay. Nhưng Yi Ryeong lập tức giữ anh lại.
“Không được! Không được!”
“Hả?”
“Làm chuyện cần làm đã rồi đi.”
Nói rồi, Yi Ryeong nhắm mắt, hơi ngẩng mặt và chìa môi ra. Do Kwon thoáng lúng túng, nhưng rồi anh khẽ hôn lên má cậu.
“Tôi chìa môi ra, mà hôn má là chơi xấu á nha.”
“Không, không phải. Tôi đi rửa tay đây.”
Do Kwon bước vào phòng tắm, rửa tay nhanh rồi trở ra. Như biết trước sẽ được ôm, Seul lập tức chìa tay về phía anh.
“Ôi, thông minh quá. Công chúa thông minh của bố.”
Anh luồn tay dưới nách Seul và kéo con bé vào lòng. Con bé giờ đã khá nặng, ôm chặt lấy anh.
“Chơi vui không con? Bố chơi với con có vui không?”
Dù Seul chỉ nhìn anh chằm chằm mà không đáp, Do Kwon vẫn líu lo hỏi han.
“Ngoài kia nóng lắm hả?”
“Chà, tôi ở trong xe suốt nên không thấy nóng.”
Nhà luôn được giữ ở 25 độ vì Seul, nên trong này hơi mát so với ngoài trời.
“Chơi vui lắm hả? Ở nhà mà mồ hôi đầy người đây này.”
Do Kwon vuốt nhẹ mái tóc ướt mồ hôi bết vào trán Seul. Mái tóc dày dặn của con bé khiến khuôn mặt trông già dặn hơn vài tháng. Thế nhưng, cơ thể nhỏ bé ấy lại gầy gò hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa.
Seul cúi xuống, với tay về món đồ chơi trên sàn. Anh đặt con bé xuống, nhưng vừa chạm vào đồ chơi, con bé đã khóc ré lên đòi bế. Anh bế con bé lên và đi về phía bếp. Một tay ôm Seul, tay kia lấy nước từ tủ lạnh và rót vào cốc.
“Yi Ryeong, tôi có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì?”
Yi Ryeong đang bỏ từng món đồ chơi của Seul vào máy khử trùng thì dừng lại, nhìn anh.
Do Kwon kéo ghế, ra hiệu cho cậu ngồi. Yi Ryeong bỏ nốt món đồ chơi vào máy rồi ngồi đối diện anh. Seul bám lấy áo anh như muốn trèo lên người.
“Đừng véo, đau đấy.”
Bàn tay nhỏ xíu của Seul bấu vào da thịt, anh nhẹ nhàng gỡ ra, hôn lên mu bàn tay con bé rồi đưa cho con bé một chiếc bánh phồng gạo. Nó chỉ giữ cho con bé yên được vài phút, nhưng thế cũng đủ rồi.
“Hôm nay tôi nhận lại tiền đặt cọc.”
“Vậy à? Chắc tìm được người thuê mới rồi.”
“Vậy nên tôi đang nghĩ… khoản tiền này vốn là của ông chủ cho tôi, tôi từng nói sẽ trả, nên tôi muốn trả lại cho gia đình ông ấy…”
Yi Ryeong đang nhìn Seul thì khẽ ngẩng lên, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Do Kwon giật mình quay mặt đi. Cái nhìn ấy lạnh đến mức anh chưa từng thấy, kể cả khi hai người bất hòa. Tim anh đập thình thịch, chỉ muốn rút lại lời vừa nói.
“Đó là tiền của anh, anh muốn làm gì thì làm. Nhưng làm người tốt cũng phải có giới hạn.”
“Yi Ryeong…”
“Anh muốn tôi đi cùng, hay đồng ý với ý kiến đó, đúng không?”
Yi Ryeong vẫn giữ vẻ mặt giận dữ. Do Kwon mím chặt môi. Đúng là anh đã hy vọng như thế.
Anh không đủ can đảm gặp lại gia đình ấy. Chỉ nghĩ đến việc đối diện họ, dạ dày anh đã quặn đau. Những ký ức tốt đẹp xen lẫn đau thương đè nặng lên anh. Nhưng anh nghĩ, nếu có Yi Ryeong bên cạnh thì có lẽ anh sẽ ổn.
Song, Yi Ryeong đáp lại lạnh lùng hơn anh tưởng.
Do Kwon cúi đầu, nhìn Seul đang nghịch bánh phồng, chớp mắt. Cả đời anh hiếm khi khóc, nhưng từ khi gặp Yi Ryeong và Seul, nước mắt dường như dễ rơi hơn.
“Do Kwon.”
“Tôi hiểu ý cậu. Không sao. Tôi sẽ tự…”
Do Kwon muốn nói “không sao”, nhưng giọng run rẩy. Anh cố kìm nước mắt, không muốn bị phát hiện. Tay Seul chạm vào má anh như an ủi, nên anh càng co người lại.
Yi Ryeong thở dài. Anh biết mình thật đáng thất vọng. Nhưng ngoài Yi Ryeong, gia đình ông chủ là những người duy nhất từng đối xử tốt với anh. Anh không thể giữ cho mình tỉnh táo. Quyết định ngớ ngẩn và chậm chạp ấy, trong cuộc đời anh, lại là điều đúng đắn nhất.
“Vậy thì tìm cách dung hòa đi.”
Yi Ryeong nâng mặt anh lên. Anh không muốn nhìn vào đôi mắt giận dữ ấy, nhưng bàn tay cậu dịu dàng kéo anh ngẩng đầu. Và Yi Ryeong đã trở lại với vẻ dịu dàng thường ngày.
Nước mắt chực trào, nhưng may mắn không rơi.
“Anh muốn làm gì thì làm. Nhưng cũng phải để tôi làm theo ý tôi.”
“Làm sao?”
“Tôi sẽ thuê luật sư, cùng đi với anh. Nếu mình trả tiền, họ cũng phải trả những gì họ nợ.”
“Nợ gì?”
“Ừ, tiền lương họ chưa trả anh. Nhận đủ rồi mới trả họ.”
“Nhưng tôi cũng được ông ấy giúp nhiều…”
“Đúng, và anh áy náy vì điều đó. Vậy thì tính hết vào.”
Do Kwon ngập ngừng. Những năm tháng làm việc không lương, anh chỉ muốn trả ơn, không hề nghĩ đến việc đòi lại. Anh chỉ muốn đơn giản trả lại ba triệu won thôi.
“Hay để tôi làm theo ý mình luôn? Nếu vậy, ngôi nhà đó sẽ chẳng còn gì. Nếu khéo một chút, tôi còn có thể tống một đứa con của họ vào tù. Làm thế nhé? Tôi không ra tay vì không muốn, nhưng nếu dùng đến mối quan hệ bên phía bố tôi, chuyện đó hoàn toàn khả thi.”
“Không được!”
“Tôi biết. Tôi cũng chẳng muốn dùng mối quan hệ bên bố, và vì anh nói Seul sẽ học theo hành động của tôi, tôi đã quyết sống tử tế hơn. Vậy nên tôi mới nói tìm cách dung hòa: nhận số tiền anh đáng được nhận rồi trả những gì anh muốn trả.”
“…”
“Nếu là trước kia, chỉ cần anh nói đến chuyện trả tiền, tôi đã lái xe thẳng đến nhà đó, đâm sập tường rồi đập cho họ một trận rồi.”
Do Kwon nghĩ cậu nói quá, nhưng ánh mắt Yi Ryeong cho thấy cậu đang nghiêm túc.
“Nếu đã quyết rồi, hãy kể tôi nghe tất cả. Những gì anh đã làm cho họ, những gì anh nhận từ họ, kể thật chi tiết đi.”
“…Được thôi.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.