Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 9

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 9
Yi Ryeong chống hông, nhìn chằm chằm vào đối phương như không thể hiểu nổi. Cậu thậm chí còn chớp mắt thật nhanh, tỏ rõ vẻ khó hiểu trước lời nói của anh.
“Tại sao lại không cần thiết?”
“Bây giờ cậu đã làm rất tốt rồi mà….”
Mặc dù nghe có vẻ hơi bảo thủ, nhưng Do Won tin rằng việc tự tay pha sữa sẽ tốt hơn cho đứa trẻ. Thật lòng mà nói, nếu có thể, anh ước được cho con bú sữa mẹ thay vì dùng máy pha sữa công nghiệp, bởi làm thế khiến anh có cảm giác như thể mình đang nuôi con một cách vô tâm vậy.
“Điều đó thật vô lý. Tại sao anh lại cho rằng phụ thuộc vào cảm giác để điều chỉnh nhiệt độ từng chút một như vậy lại là cách tốt chứ? Không phải nhiệt độ lúc nào cũng khác nhau, lượng sữa cũng vì thế mà thay đổi mỗi lần sao? Có sự đồng nhất về nhiệt độ và độ đặc của sữa mà sẽ tốt hơn cho trẻ sơ sinh mà.”
“Nhưng mà máy thì….”
“Máy mới là cách hoàn hảo nhất. Máy tốt hơn con người nhiều. Con người khi lười biếng có thể gian lận, nhưng máy thì không. À, còn có máy tiệt trùng bình sữa nữa. Có nó thì không cần phải sôi bình sữa trong nồi lớn hàng ngày. Chỉ cần sôi vài ngày một lần là được. Con bé bây giờ cũng không thể nhìn thấy màu sắc, nên một chiếc điện thoại đen trắng cũng sẽ tốt hơn. Với cả bàn thay tã nữa…”
“Cậu định mua tất cả ngay bây giờ à?”
“Không, tôi đã mua rồi. Tôi chỉ thông báo cho anh biết thôi.”
“Nhưng mà tất cả những thứ đó, khi tôi quay trở lại sẽ không có chỗ để cất giữ…”
“Lúc đó chúng ta có thể bán lại sau. Nhưng bây giờ thì cần phải có đủ mọi thứ trước đã.”
Trong suốt một ngày cùng nhau, Do Won chưa từng thấy cậu có vẻ mặt hào hứng như thế. Yi Ryeong tiếp tục dính chặt lấy điện thoại để xem đồ cho em bé. Do Won quay sang nhìn người giúp việc, vẻ mặt bối rối, nhưng cô chỉ cười khúc khích rồi bước vào phòng đứa trẻ.
“Còn có cả bồn cầu cho em bé nữa. Nếu nó được gọi là vật dụng quốc dân thì phải mua bằng được.”
“Cậu định mua hết đấy à? Tôi không muốn nuôi con bằng cách dùng đồ đạc.”
“Nếu không thích thì không dùng là được. Nếu lại như lần trước, có chuyện gấp xảy ra và anh phải gửi con cho tôi thì tôi sẽ dùng, đừng lo.”
Do Won cố gắng ngăn cản thêm vài lần nữa, nhưng Yi Ryeong dường như không nghe thấy gì, tiếp tục mua sắm mà không để ý đến lời anh. Ban đầu là bồn cầu cho trẻ em, bàn thay tã, chăn dùng cho phản xạ Moro, sau đó dần dần là đồ chơi trẻ em, sách tranh cho bé, và cả những món đồ sơ sinh không cần thiết như đồ chơi nghiền răng.
Trong khi Yi Ryeong vừa lướt web, vừa lẩm nhẩm một giai điệu vui vẻ, tiếng chuông bất ngờ điện thoại vang lên. Cậu nhìn số máy với vẻ khó chịu. Lại là bà cô đó gọi đến.
– Sao lại mua nhiều thế này?
“À, cô à. Em bé đã được đưa đến nhà con rồi.”

– Cái gì? …Thật à?
Cô cậu có vẻ ngạc nhiên và do dự trước câu trả lời không ngờ tới.
“Cô bảo con làm vậy mà. Con là người nếu được bảo thì sẽ làm.”
– Rồi giờ cứ hở tí là lại quẹt thẻ à?
“Làm sao con có thể nuôi con mà không có gì trong tay được. Vậy nên con phải mua một số thứ cần thiết cho chắc.”
– Có thật là mua đồ cho em bé không? Câu…
Hee Won dừng lại một lát, có vẻ như đang do dự không biết nên nói gì, nhưng rồi không nói thêm gì nữa.
– Thôi được rồi. Có thật là đã đưa em bé về rồi không? Không phải là câu đang nói dối để xử lý tình huống chứ?
“Thật mà, có cần con chuyển em bé qua không?”
– Thôi, được rồi. Bây giờ cậu đang nuôi con, và chưa từng bỏ rơi bé, báo chí sẽ viết như thế. Cứ hiểu vậy đi.
“Cô đừng để con trông như một ông bố bỉm sữa quá nhé.”
– Nghĩ lại những hình ảnh của cậu trước đây, có lẽ hình ảnh một người cha sẽ tốt hơn đấy. Đừng nói linh tinh nữa, ở nhà và chăm sóc con đi. Sau khi bài báo đăng, chúng ta sẽ xem xét lại tình hình với công ty sản xuất.
“Vâng.”
– Mua vừa phải thôi. Cậu cũng chỉ là một diễn viên không kiếm được tiền suốt mấy năm nay đấy nhé.

“Con biết rồi.”
Yi Ryeong nâng em bé lên theo chỉ dẫn và dùng nước sạch bên cạnh để tắm rửa cho bé, rồi nhanh chóng đặt bé xuống tấm khăn lớn như người bảo mẫu đã chỉ bảo.
Khi đang rửa bằng nước, em bé với vẻ mặt thoải mái bỗng nhiên khóc òa lên khi được đặt lên khăn.
Do Won và Yi Ryeong thở phào nhẹ nhõm vì tưởng mọi thứ đã xong thì bất ngờ thấy bé con bắt đầu giãy giụa. Đặc biệt là Yi Ryeong, người đã ôm bé suốt, tự hỏi liệu mình đã làm gì sai. May mắn thay, cô giúp việc đã kịp thời ôm bé vào lòng bằng chiếc khăn trước khi Yi Ryeong kịp rụt tay lại vì quá sợ hãi.
“Bé không thích ra khỏi nước à? Có phải vậy không?”
Người bảo mẫu khéo léo dỗ dành bé, nhưng Do Won vẫn cứ đi đi lại lại không yên.
“Chúng ta chắc không thể làm được việc này đâu.”
Yi Ryeong nói nhỏ chỉ để mình Do Won nghe thấy, anh ngay lập tức quay lại nhìn cậu.
“Dù sao chúng ta cũng phải làm. Phải tắm cho bé hai ngày một lần.”
“Chúng ta có thể tiếp tục thuê người ta đến không?”
“Tôi muốn tự mình làm.”
Do Won nói một cách kiên quyết, như thể đó là điều anh không thể nhượng bộ.
“Nếu cậu Yi Ryeong không làm được, thì tôi sẽ làm một mình.”
Yi Ryeong giơ tay lên và làm động tác xin hoà rồi lùi về phía sau. Cậu dừng việc bắt ép Do Won để tránh việc anh mang bé con rời đi.
“Bây giờ chúng ta hãy mặc quần áo cho bé nhé.”
Do Won đứng dậy đi lấy quần áo trong khi Yi Ryeong ôm bé.
Tất cả mọi thứ diễn ra trong căn nhà của Yi Ryeong đều mang đến cho cậu một cảm giác xa lạ. Tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên trong không gian, còn hai người lạ mặt – những người cậu chỉ biết sơ qua – đang bận rộn chăm sóc nó. Dù Yi Ryeong hiểu rõ nguồn cơn của mọi chuyện, nhưng cảm giác không chân thực vẫn len lỏi trong lòng cậu, tựa như tất cả đang là một giấc mơ kỳ lạ.
“Em bé sắp đến giờ bú rồi, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ rồi mới đi về.”
“Vâng, cảm ơn cô.”
“May mà bố của bé ở nhà ít khi bận rộn với công việc nhà.”
Cô nghĩ về cuộc mua sắm cuồng nhiệt của Yi Ryeong vừa diễn ra, một nụ cười chậm rãi nở trên khuôn mặt khi hình ảnh ấy hiện lên trong tâm trí cô.
* * *
Khi chỉ còn lại hai người, Do Won và Yi Ryeong ngồi trong ngôi nhà tĩnh lặng, khoảng cách giữa họ chỉ còn lại những âm thanh khe khẽ của đứa trẻ. Do Won nhẹ nhàng bế con gái lên sofa, khẽ vỗ về lưng bé, trong khi Yi Ryeong nằm ngay bên cạnh.
Cả hai trông đều rất mệt mỏi. Yi Ryeong đã thức trắng đêm, đầu óc cậu rơi vào trạng thái lơ mơ, không tài nào ngủ được bởi sự hiện diện của người lạ và tiếng khóc thút thít của đứa bé. Còn Do Won, anh cũng không khá hơn, dường như cả hai đều đang vật lộn vì kiệt sức.
“Tên của con bé là gì vậy?”
“Cái gì cơ?”
“Tên của bé con. Tôi không biết tên bé. Dù sao cũng là con gái tôi, tôi phải biết tên chứ.”
Cụm từ “con gái tôi” vang lên khiến Yi Ryeong cảm thấy lạ lùng. Cậu ngồi dậy ngay bên cạnh Do Won, ánh mắt dán chặt vào đứa bé. Kỳ lạ thay, gương mặt bé mang nét vừa giống cậu, vừa giống Do Won.
Khi Yi Ryeong chạm nhẹ vào chiếc mũi nhỏ xinh của bé, bé nhăn mặt và đôi môi khẽ mấp máy. Cậu không thể rời mắt khỏi cảnh tượng ấy, một sự tò mò và lạ lẫm dâng trào trong lòng.
“Chưa….”
“Anh chưa đặt tên cho bé à?”
“Ừ.”
Yi Ryeong chuyển ánh mắt từ đứa bé sang Do Won. Khoảng cách gần đến mức khiến không khí giữa họ trở nên ngượng ngùng khó tả. Do Won khẽ dịch lùi lại một chút, cảm giác không thoải mái tràn ngập trong lòng. Anh luôn có cảm giác như đang đứng ngoài, quan sát mọi thứ như một khán giả xem TV. Thế nhưng, mỗi lần lại gần hơn, anh lại càng nhận ra đây là hiện thực, và sự thật đó khiến anh chật vật trong việc thích nghi với nó.
“Em bé mới đến nhà được mấy ngày thôi à?”
“Đúng vậy, mọi thứ còn quá hỗn độn, tôi muốn đặt cho bé một cái tên thật đẹp.”
“Vậy tôi cũng phải suy nghĩ thật kỹ.”
“Cậu cũng vậy ư?”
“Vì tôi đã truyền cho bé một nửa gen của mình nên tôi cũng có một chút trách nhiệm mà.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo