Vị Mặn Ngọt Của Các Ông Bố - Chương 10

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 10
Có những cái tên nào đẹp nhỉ? Yi Ryeong bắt đầu nghĩ đến những cái tên của mấy cô gái mà cậu từng gặp gỡ qua trên đường hoặc có quen biết.
“Cậu nghĩ tên Ji Hye thế nào?”
“Không phải cái tên đó hơi phổ biến quá rồi sao? Với lại nó cũng không còn hợp thời nữa.”
“Dạo này tôi thấy tên như Ha Eun hay Seo Yul rất được ưa chuộng đấy…”
“Nhưng mà lấy tên mà ai cũng đặt thì lại thường quá.”
Hai người tiếp tục đưa ra thêm vài cái tên nữa. Tất cả đều bị loại, không phải vì trùng với bạn gái cũ của Yi Ryeong thì cũng là tên một người bạn thời học sinh mà Do Won không ưa, thậm chí còn trùng với tên của một ngôi sao có hình tượng không tốt. Họ chợt nhận ra rằng chọn tên cho một ai đó thực sự không hề dễ dàng như họ tưởng.
Yi Ryeong đưa ra thêm vài cái nữa, nhưng rồi cuối cùng cũng nằm vật ra sofa, biểu hiện cho việc bản thân cậu đã cạn kiệt ý tưởng.
“Anh có tin vào số mệnh không?”
“Tôi chưa từng xem qua, nhưng…”
“Làm trong giới giải trí thì anh sẽ thấy rất nhiều người tin vào số mệnh hoặc xem bói đấy.”
“Thật vậy sao?”
“Ừ, vì chẳng ai có thể đoán trước được tỷ suất xem phim truyền hình hay số lượng khán giả xem phim điện ảnh sẽ như thế nào, nên họ thường dựa vào mấy cái đó để tìm hy vọng. Dù tôi không quan tâm lắm nhưng vẫn bị người ta khuyên đi xem, thử một lần cũng không tệ, biết đâu lại tìm được cái tên hợp lý.”
“Yi Ryeong cậu cũng tin mấy chuyện đó à?”
“Không hẳn. Nhưng mà cái tên là thứ sẽ theo bé suốt cả đời, cho nên chọn một cái tên đẹp cũng tốt mà.”
Do Won dịu dàng nhìn xuống đứa bé đang yên giấc trong lòng mình. Anh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nó. Có lẽ vì không thích điều đó nên con bé bắt đầu nhăn nhó, làm Do Won phải vội vàng dỗ dành.
Do Won luôn mong muốn có một gia đình nhỏ. Có thể không nhất thiết phải là mối quan hệ huyết thống chuẩn theo khuôn mẫu, nhưng anh luôn khao khát có một điều gì đó để gọi là gia đình.
Nhưng vì điều kiện khó khăn, anh chẳng thể nào yêu đương đúng nghĩa, cũng khó tìm được một đối tượng để cùng chung sống. Là một người đồng tính, ước mơ có con đối với anh cũng là điều ngoài tầm với. Dù có muốn nhận con nuôi thì với tình trạng độc thân của anh, quá trình cũng vô cùng phức tạp.
Trong hoàn cảnh đó, sự xuất hiện của đứa bé này giống như một giấc mơ với Do Won. Đây chính là cô con gái ruột của anh, mang dòng máu của chính anh. Không ai có thể hiểu được đứa bé này quý giá với anh đến mức nào, và mỗi ngày anh đang sống trong niềm hạnh phúc trọn vẹn ra sao.
“Khi anh chơi game, các nhân vật sẽ có những chỉ số, đúng không? Anh có chơi game không?”
“Không, tôi không rành lắm…”
“Ừm, nếu như đứa bé này là một nhân vật trong game do tôi tạo ra, thì dù không thể thay đổi những gì bé đã được sinh ra, tôi cũng sẽ tìm cách cải thiện vận mệnh cho bé, giống như tăng chỉ số may mắn vậy.”
“Cậu muốn làm mọi thứ tốt nhất có thể cho bé đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu có thể tìm hiểu giúp tôi không?”
“Được chứ. Tôi cũng quen vài chỗ qua người quen giới thiệu, để tôi hỏi thử xem họ có dịch vụ đặt tên không. Anh có biết giờ sinh của bé không?”
“Tôi biết ngày sinh nhưng không rõ giờ sinh.”
“Có lẽ phải hỏi lại viện nghiên cứu thôi.”
“À, tôi cũng phải đưa bé đi khám và tiêm phòng ở đó nữa.”
“Anh định đến đó thật à?”
Yi Ryeong cau mày, cậu hỏi Do Won với mặt vẻ khó hiểu. Vì âm thanh hơi lớn nên đứa bé bắt đầu nhăn nhó và rên rỉ, Yi Ryeong cũng nhanh chóng nhận ra và lấy tay che miệng lại.
“Từ đây đến đó xa thế mà anh vẫn muốn đi sao?”
“Nhưng vì bé không giống những đứa trẻ bình thường nên bác sĩ khuyên tôi phải thường xuyên đến viện để kiểm tra. Dù sao cũng phải tiêm phòng cho bé, nên tôi đã lên lịch sẵn rồi.”
“Anh định đi bằng gì?”
“Tôi sẽ gọi taxi…”
“Bộ anh định cứ thế bế bé mà đi à? Chỉ riêng việc đi đường cũng mất hai tiếng rồi, nếu bé đói giữa chừng thì anh định làm sao?”
“Tôi sẽ mang theo bình nước ấm…”
“Anh nghĩ tài xế sẽ vui vẻ và để yên cho anh á? Trên xe thậm chí không có ghế ngồi trẻ em, chưa kể đến việc còn phải cho bé uống sữa trên xe nữa.”
“Nhưng mà tôi không còn cách nào khác…”
Khuôn mặt Do Won thoáng chút buồn bã. Yi Ryeong liếc nhìn anh. Ban đầu, cậu không có ý định giúp vì cậu chỉ muốn ở bên cạnh bé đến khi đạt được hình ảnh mình mong muốn rồi thôi. Nhưng khi nhìn thấy Do Won đang cố hết sức để làm tốt nhất cho con, cậu bỗng cảm thấy như mình đang cư xử hơi sai trái.
“Có lẽ phải liên lạc với viện để hỏi xem họ có thể sắp xếp xe cho mình không.”
Giọng nói lo lắng của Do Won vang lên. Anh nhìn đứa bé với vẻ băn khoăn, trán nhăn lại như đang tính toán điều gì.
Tại sao hình ảnh Do Won run rẩy khi pha sữa cho bé, và cả khi anh tắm cho con một cách cẩn thận, cứ ám ảnh mãi trong đầu Yi Ryeong? Cậu quay lưng lại để tránh phải đối diện với cảm giác ấy, nhưng rồi ngay lập tức ngồi bật dậy.
“Anh định khi nào đi?”
“Tôi phải đi trong tuần này, chắc là ngày mai…”
“Ngày kia đi. Ngày mai anh và tôi cùng đi mua ghế ngồi cho trẻ em. Tôi đã đặt một cái, nhưng vì mất thời gian giao hàng nên tôi sẽ hủy. Ngày mai, khi người giúp việc đến, anh hãy gửi bé rồi chúng ta ra ngoài mua.”
“Hả? Nhưng cậu nói bận mà…”
“Cũng vì nhóc con này nên công việc của tôi bị cắt hết cả rồi. Mua ghế ngồi trẻ em rồi đi chung xe tôi luôn. Ai mà ngờ tôi lại phải làm tài xế ngoài ý muốn thế này chứ.”
Yi Ryeong nói, cố tình càu nhàu để che đi sự ngại ngùng khi tự nguyện giúp đỡ.
“Cảm ơn cậu nhiều.”
“Thôi đi, lần này tôi giúp vì tôi cũng có lợi thôi.”
Yi Ryeong thừa biết mình đang làm một việc không phải là kiểu thường thấy ở cậu. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt rạng ngời của Do Won, cậu biết mình không thể nào rút lại lời mình đã nói được nữa.
* * *
“Khoan đã, khoan đã. Bố của bé, đợi chút đã.”
Yi Ryeong gọi Do Won lại, gọi anh là “bố của bé” giống như cách cô giúp việc thường gọi. Do Won – người đã dần quen với việc được gọi như vậy trong mấy ngày qua – dừng bước và quay lại nhìn Yi Ryeong.
“Anh định mặc cái đó ra ngoài à?”
“Hả? Ừ.”
Do Won nhìn xuống bộ quần áo của mình. Có vẻ chẳng có gì lạ nên anh lại nhìn Yi Ryeong.
“Đó chẳng phải là đồ lao động sao?”
“Đúng rồi, mặc vậy thoải mái mà.”
“Nhưng giờ anh đi cùng tôi. Chúng ta đi tới trung tâm thương mại đông nghịt người đấy?”
Yi Ryeong hạ kính râm xuống, nhìn Do Won từ đầu đến chân như không tin nổi vào mắt mình. Áo khoác bạc màu với dòng chữ công ty mờ mờ, quần kaki nâu cũ kĩ và đôi tất màu xám. Trông chẳng ra dáng để đi cùng ai cả.
“Ngoại hình anh cũng được mà, lãng phí thật đấy. Chỉ cần mặc bộ nào tử tế là đẹp rồi, sao anh lại mặc như thế này?”
“Tôi thấy nó thoải mái và chưa bao giờ nghĩ nó kỳ lạ cả.”
“Ừ, lúc anh đi một mình thì được, nhưng giờ anh đi cùng tôi, với lại chúng ta sẽ đến trung tâm thương mại đông người. Anh không có bộ nào khác à?”
“Tôi chỉ mang theo vài bộ khi tới đây, không có bộ nào để mặc ra ngoài cả. Áo khoác cũng chỉ có mỗi cái này thôi.”
Yi Ryeong bước tới gần, kéo khóa áo khoác của Do Won xuống và kiểm tra áo thun bên trong.
“Cậu… cậu làm gì vậy?”
“Cái này… trông như đồ nhặt ở bãi rác về ấy.”
“Đúng là đồ cũ, nhưng tôi mua nó mà.”
“Tôi nghĩ đồ của tôi sẽ hơi chật. Thôi được rồi, trước khi tới trung tâm thương mại, chúng ta đi mua vài bộ quần áo ở khu mua sắm gần đây trước.”
“Quần áo tôi đang mặc là đủ rồi, tôi cũng không muốn lãng phí tiền bạc.”
“Để tôi mua cho. Tôi không thể đi cùng người mặc đồ như vậy được. Anh cao ráo thế, chỉ cần đồ bình dân là ổn thôi. Đừng lo, nhận đi.”
Giọng của Yi Ryeong cứng rắn như thể cậu quyết không cho Do Won từ chối. Do Won hơi khó xử, anh ngại ngùng gãi đầu, song cuối cùng cũng đồng ý. Mặc dù thấy không thoải mái với việc được mua đồ cho, nhưng nếu chỉ là đồ rẻ thì Do Won cũng không thấy vấn đề gì lớn.
Cuối cùng hai người họ cũng đến khu mua sắm. Dù đang là giữa tuần nên vắng khách, nhưng Yi Ryeong vẫn không chịu đi cạnh Do Won. Anh lúng túng đi trước một chút, thỉnh thoảng phải quay lại nhìn cậu.
“Mau lên nào.”
Yi Ryeong nói nhỏ, chỉ tay về phía cửa hàng bán đồ thể thao, rõ ràng không muốn bị bắt gặp đi chung với Do Won.
Do Won bước vào cửa hàng trước, trong khi Yi Ryeong lượn qua khu đồ nam, chọn đồ rất nhanh mà chẳng thèm quan tâm đến Do Won đang mân mê vài bộ quần áo và xem giá cả. Sau khi chọn được vài bộ, anh nhanh chóng thanh toán rồi đưa túi đồ cho Do Won.
“Mặc cái này với cái này bên trong, còn áo khoác thì cái này. Giày thì chưa cần thay vội, để sau.”
“Giày không cần đâu.”
“Để tôi quyết định, đừng có ý kiến nữa. Mau đi thay đồ đi.”
Yi Ryeong đẩy Do Won về phía nhà vệ sinh, như thể không muốn ở gần anh dù chỉ một giây.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này…”
Do Won thở dài, lo lắng cho đứa bé ở nhà trong khi anh lại đang đứng trong nhà vệ sinh của khu mua sắm để thay quần áo. Anh tự hỏi liệu mình có đang bị Yi Ryeong điều khiển quá không, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn thay đồ vì dù sao Yi Ryeong cũng đã đồng ý đưa anh và đứa bé đến viện nghiên cứu.
“Wow, nhìn đỡ hơn hẳn đấy. Tôi không thích kiểu tóc này lắm, nhưng đúng là quần áo làm nên phong thái. Cũng không tệ.”
Yi Ryeong nhét bộ đồ cũ của Do Won vào túi giấy, nhíu mày như thể muốn quẳng nó vào thùng rác ngay lập tức, nhưng rồi lại thôi. Cậu biết mình vẫn còn phải giữ mối quan hệ với Do Won.
“Tôi có tìm thử rồi, có vài hãng ghế ngồi trẻ em nổi tiếng, gần đây có cửa hàng của họ. Chúng ta có thể đến đó luôn.”
“Ừ, được thôi.”
Do Won chỉ biết gật đầu đồng ý vì anh cũng chẳng biết gì nhiều về đồ dùng cho trẻ em.
“Nhưng thế này thì anh cũng cần xe đấy.”
“Tôi sao?”
“Tôi không thể cứ mãi chở anh và bé được. Bé còn nhỏ, mà mỗi lần như thế phải đi bằng xe công cộng cũng không ổn. Hơn nữa, tôi tìm hiểu rồi, không có ghế ngồi trẻ em thì nguy hiểm lắm. Không thể cứ mãi đi taxi mà không có ghế ngồi được.”
“Tôi đâu có tiền mua xe.”
Yi Ryeong cũng gật gù hiểu. Nếu Do Won có đủ khả năng mua xe, thì anh đã chẳng phải sống trong hoàn cảnh hiện tại rồi. Yi Ryeong, dù có xài thẻ công ty thoải mái, cũng không đủ sức mua xe cho Do Won, và cậu cũng không có sẵn tiền dư để làm việc đó.
“Thôi được rồi, lần này tôi đưa anh đi, còn lần sau thì anh thử liên lạc với viện nghiên cứu xem họ có thể cử xe đón anh không.”
“Ừ, tôi sẽ làm vậy.”
Chiếc xe của họ rời khỏi khu mua sắm, hòa vào dòng xe tấp nập giữa trung tâm Seoul.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo