Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 92
“Nhà anh đẹp thật đấy.”
“Toàn bộ nội thất là do tôi tự tay làm. Tan làm là lao ngay về đây, tự sơn tường, chọn từng món đồ một. Cái bàn ăn này cũng thế, mua tấm gỗ riêng rồi tự sơn mà thành.”
Nếu không tính đống đồ chơi trẻ con ngập tràn, ngôi nhà được bài trí gọn gàng và tinh tế. Những món nội thất gỗ sẫm màu hòa cùng nền trắng tạo nên không gian ấm cúng mà thanh lịch. Sang Yoon khoe rằng anh ta tự tay lát gạch phòng tắm, tỉ mỉ dán giấy dán tường cho bếp. Tất cả đều ngăn nắp, đồ đạc được xếp trong những chiếc hộp đồng bộ, sạch sẽ đến từng chi tiết.
“Anh tự dọn dẹp hết à?”
“Ừ, giờ vợ tôi đi làm, tôi nghỉ ở nhà chăm con nên việc nhà với trông Sung Won đều do tôi lo. Đổi lại, vợ lo chi phí sinh hoạt. Seul cứ đặt xuống kia là được.”
Do Kwon bước đến tấm thảm Sang Yoon chỉ, cởi dây đai và đặt Seul xuống. Vừa chạm đất, có lẽ vì lạ lẫm, Seul lập tức bám chặt lấy áo anh níu kéo.
“Áo bố căng ra bây giờ.”
Không còn cách nào khác, Do Kwon đành ngồi xuống sàn và đặt Seul lên đùi mình. Từ dưới chân sofa, Sung Won tò mò quan sát hai bố con. Cậu bé nhìn một lúc rồi nhanh nhẹn bò đến gần Seul. Seul càng rúc sâu vào lòng Do Kwon, nhưng mắt vẫn dán chặt vào Sung Won.
“Bạn đây mà, bạn. Hồi chơi xúc giác ở lớp, bạn ngồi cạnh con đó. Thử nói ‘chào bạn’ nào.”
Do Kwon nắm tay Seul, vẫy vẫy như chào, nhưng Seul lập tức quay đi, nhìn anh rồi òa khóc. Anh vội ôm chặt con, vỗ nhẹ lưng dỗ dành.
“Lạ người à?”
“Dạ, dạo này con bé hơi nhát. Nhưng nếu không ai đến gần quá thì không khóc đâu.”
“Cà phê đây.”
Sang Yoon đưa ly cà phê cho Do Kwon. Anh lúng túng vì không có chỗ đặt, nhưng Sang Yoon nhanh chóng kéo một chiếc bàn di động đến.
“Bàn cố định sợ con va phải, nên tôi đổi sang loại này. Dùng xong thì cất đi.”
“Hay đấy. Phải về nói với nhà thử xem.”
“Căn hộ nhà cậu rộng không?”
“Dạ, cũng rộng.”
“Vậy lắp rào chắn cho con là ổn thôi.”
“Giờ phòng khách nhà tôi toàn đồ chơi. Từ phòng khách đến phòng con bé, cứ như lãnh địa của trẻ con vậy. Có sofa với bàn trà ở đó, mà tôi đang đau đầu không biết xử lý góc bàn trà thế nào.”
“Đổi bàn đi, như thế yên tâm hơn. Khi uống trà thì canh con không đến gần là được.”
Do Kwon còn tò mò hỏi về đồ chơi và vật dụng trẻ con. Những món đồ chơi “quốc dân” mà Yi Ryeong mua về hóa ra trùng với nhà Sang Yoon khá nhiều.
“Cái này là gì vậy?” Do Kwon chỉ vào một món.
“Ồ, cậu chưa có à? Phải mua cái này, đồ thiết yếu luôn.”
“Là gì thế ạ?”
“Máy hút mũi cho bé. Khi con bị cảm hay nghẹt mũi, cái này cực kỳ hữu ích. Người lớn cũng dùng được.”
Do Kwon tò mò ngắm nghía chiếc máy hình thú. Trong lúc đó, Sang Yoon đưa cho Seul một món đồ chơi. Seul cầm lấy, dần quen với không gian mới, lặng lẽ nghịch ngợm.
“Ôi, Sung Won, không được. Phải chơi chung chứ.”
Sung Won có vẻ thích món đồ chơi trong tay Seul, ném món mình đang cầm và giật lấy của Seul. Seul với tay theo, nhưng rồi ngẩng lên nhìn Do Kwon.
“Con bị cướp rồi hả? Chơi cái này nhé?”
Anh vội cầm một món đồ chơi khác, lắc lắc trước mặt Seul. May mắn là con bé không khóc, chuyển sang tò mò với món mới.
“Con bé hiền thật. Chẳng khóc mấy.”
“Anh chưa thấy Seul ở nhà đâu. Ngoài đường người ta mới khen hiền. Chứ hồi đầu, con bé khóc nhiều đến mức tôi tưởng không ổn nổi.”
“Haha, Sung Won thì ít như thế.”
Sau khi cướp đồ của Seul, Sung Won lại để ý món mới trong tay con bé. Vì chưa biết bò và nhỏ con hơn, Seul đành bất lực nhìn món đồ bị cướp lần nữa. Cậu bé bò đi xa tít.
“Lại bị cướp nữa à?” Sang Yoon cười.
“Chắc đồ Seul cầm nhìn vui hơn.”
Cuối cùng, Seul òa khóc. Do Kwon bế con, vỗ về, bật cười. Sang Yoon kéo Sung Won lại, giảng giải phải chơi chung rồi lấy món đồ chơi trả cho Seul. Nhưng Seul vẫn khóc, còn Sung Won chưa hiểu chuyện, thấy bố lấy đồ đi cũng khóc theo.
“Xin lỗi, thằng bé chưa chơi với bạn bao giờ nên không biết làm sao.”
“Chúng nó còn nhỏ mà, có hiểu đâu. Không sao đâu. Chắc đồ Seul cầm trông thích hơn thôi.”
Sung Won nhanh chóng bị món đồ chơi khác thu hút và ngừng khóc. Seul vẫn đang khóc, bắt đầu chú ý đến món đồ Sung Won cầm, vươn tay đòi. Con bé nhìn Do Kwon như muốn anh lấy giúp.
“Con muốn chơi chung hả? Vậy qua đó xin chơi cùng nào.”
Anh lau nước mắt cho Seul rồi đặt con xuống. Nhưng Seul cứ ngoảnh lại nhìn anh, lo lắng khi rời vòng tay bố ở chỗ lạ. Con bé nhích mông rồi lại bám lấy áo anh, rúc vào lòng.
“Cứ để con quen dần. Trưa ăn gì nhỉ? Tôi gọi đồ ăn nhé.”
“Tôi ăn gì cũng được, không kén.”
“Trước nhà có tiệm gà hầm ngon lắm, gọi ở đó nhé.”
Trong lúc chờ đồ ăn, họ chụp ảnh hai đứa trẻ và trao đổi vài món đồ chơi Seul có thể dùng. Sang Yoon còn đưa thêm tã dư, hỏi Seul dùng cỡ nào và ngạc nhiên khi biết con bé nhỏ hơn Sung Won nhiều.
Sang Yoon nhiệt tình chia sẻ kinh nghiệm nuôi con, từ thông tin từ nhóm bạn của vợ đến những địa điểm thân thiện với gia đình có con nhỏ. Vì Seul sinh ra từ phòng thí nghiệm, không phải Do Kwon hay Yi Ryeong trực tiếp sinh, họ thiếu hẳn mạng lưới quen biết từ các bà mẹ. Dù có người giúp việc trước đây hướng dẫn nhiều, nhưng thông tin từ mạng xã hội thì quá tải và khó lọc.
Sang Yoon kể về những quán cà phê phù hợp cho trẻ, trung tâm mua sắm có phòng cho con bú, vườn thực vật, thư viện đồ chơi… Do Kwon chăm chú lắng nghe.
Thời gian bên Sang Yoon thật vui. Tuy nhiên, họ không ở lâu. Sau bữa trưa và thêm một giờ trò chuyện, Do Kwon phải về.
“Vui lắm. Cảm ơn anh đã tiếp đãi. Tôi toàn nhận đồ, ngại quá…”
“Cậu cũng mang đồ chơi Seul không dùng đến mà. Đủ rồi. Với tôi cũng lâu rồi mới có người nói chuyện, thích lắm.”
Sang Yoon vỗ vai Do Kwon. Seul giờ đã quen hơn, vươn người về phía Sang Yoon, cố chạm vào Sung Won trong tay anh ta.
“Lần sau ở lại chơi lâu hơn nhé. Ngủ lại đây cũng được, tắm rửa, cho ăn, gì cũng làm được mà.”
“Vâng, tôi sẽ ghé. Chào anh nhé.”
Ra khỏi nhà, Do Kwon khoác tay bảo Sang Yoon không cần tiễn. Một mình vào thang máy, anh mỉm cười, lòng ngập niềm vui. Nhờ Seul, anh có thêm một người bạn mới. Bạn bè luôn là thứ xa xỉ với anh, vậy mà giờ đây, ngoài gia đình, anh còn có bạn.
“Seul, con đúng là phúc tinh.”
Anh hôn lên má Seul dù biết con bé chẳng hiểu. Mùi sữa thoang thoảng từ Seul thật đáng yêu. Vì nhớ Yi Ryeong da diết, bước chân anh về nhà nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
***
Yi Ryeong bật đèn đầu giường và lặng lẽ đọc sách. Bên cạnh, Do Kwon cầm máy tính bảng, kiểm tra camera theo dõi Seul.
“Ngủ rồi.”
Seul vừa rên rỉ như sắp khóc, nhưng giờ đã im. Do Kwon rón rén ra phòng khách, nhẹ nhàng mở cửa phòng Seul, nghe tiếng thở đều đều của con rồi đóng cửa lại.
Quay về giường, anh vừa nằm xuống, Yi Ryeong đã xoay người và vòng tay ôm lấy eo anh. Do Kwon cười rồi ôm vai Yi Ryeong.
“Seul ngủ rồi à?”
“Ừm, ngủ ngoan lắm.”
“Tối nay không cho bú nữa đúng không?”
“Bác sĩ bảo có thể dừng, nên chắc từ hôm nay không cần.”
“Vậy tối nay thời gian của Do Kwon là của tôi hết.”
Do Kwon bật cười trước lời Yi Ryeong. Hơi thở của cậu chạm vào gáy, nhột nhột. Dù vẫn chưa quen hẳn với những cử chỉ thân mật, nhưng giờ anh không còn thấy ngượng hay khó chịu nữa.
“Anh Sang Yoon bảo cách đây một tiếng lái xe có vườn thực vật, phòng cho con bú rất tốt. Những chỗ như thế thường đông gia đình nên tiện nghi lắm.”
“Vậy à?”
Yi Ryeong siết chặt eo Do Kwon, vùi mặt vào áo ngủ của anh và hít sâu. Mỗi lần cái tên ấy vang lên, mỗi lần Do Kwon thân mật gọi “anh Sang Yoon”, lòng cậu lại sôi sục. Hít mùi hương của Do Kwon là cách tốt nhất để kìm nén.
Yi Ryeong chưa bao giờ biết mình ghen nhiều thế. Trước giờ, cậu luôn để người đến người đi mà chẳng bận tâm.
“Lần sau cậu đi cùng nhé. À, thứ Hai tôi với anh Sang Yoon hẹn đi quán cà phê gần sông Hàn. Nhìn ảnh đã thấy đẹp, nếu đẹp thật thì cả ba mình đi luôn.”
“Lại đi gặp người đó nữa à? Thứ Ba nào cũng gặp ở trung tâm văn hóa, uống trà, ăn cơm, ngồi cả hai ba tiếng mới về mà.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.