Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 94
Yi Ryeong bĩu môi, quay người bước vào phòng Seul. Vừa đặt chân vào, Seul đã òa khóc nức nở, vùng vằng như muốn hét lên: con không muốn ngủ, con còn muốn chơi. Con bé đẩy cậu ra, nước mắt lưng tròng, phản đối quyết liệt bằng tất cả sức nhỏ bé của mình.
“Ừ, ừ, con không muốn đúng không? Hả? Bố cũng không muốn đâu, nhưng buồn ngủ quá, chịu sao nổi. Haa!”
Yi Ryeong giả vờ ngáp to. Tiếng ngáp làm Seul ngừng khóc, mắt tròn xoe nhìn cậu, rồi con bé bất ngờ luồn tay vào miệng cậu.
“Không được, không được. Bẩn đấy!”
Yi Ryeong vội chặn tay con. Sức của một đứa bé mà mạnh đến bất ngờ, con bé nhất quyết không chịu rút tay.
“Trời, mệt quá. Seul nặng lắm rồi nhé.”
Yi Ryeong bế Seul, ngồi xuống chăn. Seul lập tức quên miệng cậu, chuyển sang trèo lên người cậu như leo núi, giống như vừa làm với Do Kwon.
“Seul định làm nhà leo núi hả? Đau, đừng kéo tóc bố!”
Yi Ryeong nhấc bổng Seul lên. Bất ngờ bay lên không trung, Seul cười khúc khích. Cậu lắc lư con bé qua lại rồi đặt xuống chăn.
“Ga cuối: bến chăn đây!”
Yi Ryeong nằm cạnh Seul. Con bé lập tức lăn qua, lao vào mặt cậu và túm lấy mũi. Rồi con bé há miệng cắn nhẹ mũi cậu.
“Seul, cái gã đó trông thế nào? Sang Yoon hay gì đó?”
Seul chẳng buồn để ý lời cậu, vẫn mải mê để lại dấu nước dãi trên mặt cậu. Yi Ryeong kéo con bé nằm xuống rồi ôm chặt vào lòng. Seul vùng vẫy, vươn tay muốn cắn mặt cậu tiếp nhưng bị cậu giữ chặt.
“Nói thật, bố đẹp hơn nhiều, đúng không? Ừ, đúng rồi. Cả nước này khó tìm ai đẹp hơn bố.”
Vì bị kìm, Seul cáu kỉnh khóc, lấy tay dụi mắt. Có vẻ con bé buồn ngủ thật rồi.
“Cái gã đó có thực sự lấp lánh không? Sao? Giờ chắc già rồi đúng không? Trông con mọn chắc tơi tả lắm nhỉ?”
Seul giãy vài cái rồi chuyển sang túm áo Yi Ryeong, nhét vào miệng. Nhai, nhả ra, nhìn, lại nhét vào. Thấy Yi Ryeong chỉ nói mà không phản ứng, con bé vùi mặt vào áo cậu.
“Trông gã thế nào, liệu bố Do Kwon có xiêu lòng không, Seul phải canh chừng nhé. Seul là người của bố, đúng không?”
“Ư… ư.”
Chỉ là âm thanh ngây ngô vô nghĩa, nhưng với Yi Ryeong, đó lại như một lời hồi đáp. Cậu hôn lên trán Seul. Nhịp thở con bé dần đều hơn.
“Lần sau gặp gã đó, Seul cào mặt hắn nhé. Con hay cào mặt bố mà.”
Từ khi tay Seul linh hoạt hơn, móng tay nhỏ xíu của con bé thường để lại vết xước trên tay, cổ và má Yi Ryeong. Vết xước nông, đỏ, còn in trên mu bàn tay và cổ. Nếu con bé mạnh tay hơn một chút, cào sâu hơn, biết đâu cậu sẽ thấy hả hê hơn.
Yi Ryeong lẩm bẩm một mình, vuốt tóc Seul đã ngủ say rồi nhẹ nhàng đứng dậy. Sau khi chụp vài bức ảnh con bé ngủ nghiêng, cậu rón rén ra ngoài. Do Kwon ngồi trên sofa, giơ máy tính bảng lên.
“Camera trẻ con nghe hết rồi nhé.”
Nụ cười tươi rói của anh làm mặt Yi Ryeong đỏ bừng.
“Không lẽ…”
“Tôi nói không gặp nữa mà cậu vẫn để tâm sao?”
“Sao lại nghe! Bình thường anh có nghe đâu!”
“Không phải. Bình thường cậu ru Seul, tôi cũng nghe mà.”
“Trời ơi!”
Yi Ryeong đỏ mặt, chạy biến vào phòng. Do Kwon cười lớn rồi đuổi theo, nhưng cửa phòng đóng sầm trước mặt anh.
“Yi Ryeong.”
Do Kwon đẩy cửa, nhưng cửa khóa, chỉ phát ra tiếng lạch cạch. Anh gõ cửa, và giọng Yi Ryeong vang lên từ bên trong: “Cho tôi ở một mình chút!”
Do Kwon bật cười. “Làm sao đây?” Anh nghĩ một lúc rồi vào bếp lấy chiếc đũa, khéo léo mở khóa. Yi Ryeong đang vùi mặt vào giường thì giật mình ngẩng lên.
“Để tôi một mình mà!”
“Sao mà xấu hổ thế. Tôi thấy đáng yêu lắm.”
“Đáng yêu gì! Tôi muốn cool ngầu cơ!”
“Cool ngầu thì có thừa rồi, thỉnh thoảng đáng yêu thế này càng cuốn.”
Do Kwon ngồi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng chan chứa yêu thương. Yi Ryeong chẳng đành đuổi anh đi. Cậu ngượng ngùng quay mặt sang hướng khác, nhưng ánh nhìn lại không ngừng lén lút tìm về phía anh. Thấy vậy, Do Kwon khẽ bật cười, rồi nhẹ nhàng dụi đầu vào lưng cậu.
“Còn giận đến bao giờ đây? Tôi xin lỗi rồi mà. Thật sự không gặp nữa đâu.”
“Không phải thế. Tôi không muốn vì tôi mà anh cắt liên lạc với người anh coi là bạn.”
“Thế tôi phải làm sao? Cậu bảo gì tôi cũng nghe. Cậu buồn đến mức bảo Seul trả thù hộ cơ mà.”
“Tôi chỉ nói thế thôi…”
Giọng Do Kwon trêu chọc làm Yi Ryeong thấy oan ức. Cậu quay lại, đặt môi mình lên môi Do Kwon, mang theo nỗi tủi thân mà ôm lấy cổ anh. Do Kwon thoáng ngỡ ngàng, nhưng rồi nắm lấy tay Yi Ryeong, đáp lại nụ hôn. Vị mặn của nước mắt lặng lẽ đọng trên môi anh, má anh ướt át.
Nụ hôn sâu, môi chà xát, đầu ngón tay run rẩy. Răng khẽ chạm, lưỡi quấn lấy nhau. Do Kwon cố đáp lại nụ hôn vẫn còn lạ lẫm. Khi môi rời nhau, môi anh cũng ướt vì nước mắt Yi Ryeong.
Khoảnh khắc môi chạm, cảm xúc Yi Ryeong vỡ òa.
“Sao cậu lại khóc?”
“Tôi sợ, tôi buồn. Nghĩ anh thân với người anh từng thích, tôi sợ anh sẽ bỏ tôi mà đi. Nhưng nghĩ vì tôi mà anh mất bạn, tôi lại thấy tủi.”
Yi Ryeong ôm chặt Do Kwon, khóc không thành tiếng. Bàn tay anh chạm má, Yi Ryeong dụi mặt vào tay anh, nước mắt thấm đẫm.
Yi Ryeong không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ rơi. Cậu không muốn để Do Kwon thấy mình ghen mà khóc, nhưng nỗi tủi thân cứ trào dâng.
“Tôi thật sự không gặp nữa. Thứ Hai tôi đã hủy rồi, cũng nói với trung tâm văn hóa là không đi được. Tôi sẽ đổi chỗ khác.”
Yi Ryeong ôm Do Kwon, vùi mặt vào vai cậu, khóc. Anh cảm nhận sức siết từ tay anh. Anh biết Yi Ryeong nhạy cảm với tình cảm, biết cậu dựa vào anh và Seul nhiều thế nào. Anh tưởng mình hiểu, nhưng hóa ra vẫn không đủ. Do Kwon nghĩ chỉ cần không gặp là xong, nhưng vết thương trong lòng Yi Ryeong không dễ lành bởi một lời.
“Đi trung tâm văn hóa đi.”
“Không cần đâu. Tôi đi chỗ khác được. Tôi lái xe được mà.”
“Không. Đi chỗ đó. Và tôi sẽ đi cùng.”
“Đi cùng á?”
“Ừ. Đi cùng. Rồi nói rõ với anh ta, tôi là bố Seul, là người yêu của anh.”
“Thế cậu ổn không? Tôi có thể nói xong rồi không gặp nữa mà.”
“Đó là người bạn đầu tiên của anh mà. Nếu vì không hợp mà xa nhau thì không sao, nhưng không được vì tôi.”
Dù buồn, dù tổn thương, Yi Ryeong vẫn nghĩ cho anh. Anh phải làm gì với người đàn ông đáng yêu này đây? Do Kwon muốn bộc bạch hết lòng mình, rằng trong tim anh chỉ có Yi Ryeong.
“Tôi thích cậu ghen. Nhìn đáng yêu thế này mà.”
“Không đáng yêu…”
“Siêu đáng yêu. Nhưng tôi không thích cậu nghi ngờ tôi. Với tôi, cậu và Seul quan trọng như tôi với Seul quan trọng với cậu. Tôi yêu cậu nhiều lắm.”
“Tôi yêu anh hơn.”
“Tôi cũng yêu cậu ngang ngửa đấy?”
“Không. Tôi yêu cậu gấp mười lần.”
Yi Ryeong bướng bỉnh, ôm eo Do Kwon rồi dụi má vào ngực anh. Do Kwon cười lớn, ôm chặt lưng cậu.
“Được rồi, thế 1.1 lần.”
“Mười lần!”
Yi Ryeong ngẩng lên, cắn nhẹ mũi Do Kwon như Seul từng làm, nhưng không đau.
“Rồi, rồi. Không đúng sự thật, nhưng cứ tính là mười lần đi.”
Do Kwon đứng dậy, nhưng Yi Ryeong vẫn hậm hực vì câu nói ấy.
“Nhưng anh có ngại công khai với anh ta không?”
“Chỉ cần cậu không khóc, tôi nói với ai cũng được.”
Yi Ryeong xúc động dù cố tỏ ra không phải. Cậu vội lau nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng sau cơn khóc. Rồi cậu đứng dậy, để Do Kwon kéo mình ra ngoài.
“Trước khi Seul tỉnh thì phải ăn cơm đã.”
Yi Ryeong lững lờ bước theo ra phòng khách.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.