Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 95
“Anh, hôm nay tôi muốn giới thiệu một người.”
“Giới thiệu? Ai thế?”
“Người cùng tôi nuôi Seul…”
Cả hai, mỗi người bế một đứa trẻ, quay sang nhìn nhau. Sang Yoon nhíu mày với vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Ý cậu là vợ cậu à?”
Cụm từ “người cùng nuôi Seul” nghe không giống cách gọi vợ, nhưng Sang Yoon chỉ nghĩ được đến đó.
“Cứ coi như tương tự cũng được. Vì chúng tôi có chung gen.”
Cách nói ấy vẫn thật kỳ lạ. Sang Yoon nghiêng đầu bối rối.
“Nếu là vợ thì nói thẳng là vợ, sao vòng vo thế?”
“Gặp rồi anh sẽ hiểu.”
Thang máy chở hai người xuống tầng hầm. Yi Ryeong đi cùng Do Kwon đến trung tâm văn hóa, đang đợi ở bãi đỗ xe. Do Kwon cảm thấy căng thẳng. Anh từng kể với Min Hyung, nhưng không phải tự nguyện. Đây là lần đầu anh chủ động công khai mình là người đồng tính với một người quen.
Bước ra khỏi thang máy, Do Kwon đi trước, lòng thấp thỏm như có ai gõ nhẹ trong ngực. Sang Yoon theo sau, gương mặt thoáng hoang mang. “Vợ à? Chưa cưới? Người yêu sao?”—những câu hỏi lướt nhanh qua tâm trí anh ta.
Tới gần xe, Do Kwon thấy Yi Ryeong bước xuống. Cậu khép cửa rồi tháo kính râm, ánh mắt hướng thẳng về phía anh và Sang Yoon. Hôm nay Yi Ryeong ăn mặc chỉn chu hơn thường lệ. Trên người cậu là bộ trang phục hiếm khi chọn, hơi gò bó nhưng tinh tế. Mái tóc được vuốt kỹ, lớp trang điểm nhẹ nhàng tôn lên từng đường nét. Nhìn Yi Ryeong rực rỡ lạ thường, Do Kwon khẽ thở dài.
Như một con công đực xòe đuôi khoe mẽ, Yi Ryeong nhìn thẳng Sang Yoon đang ngẩn ngơ phía sau. Cậu bước đến, tự tin chìa tay.
“Chào anh. Tôi là Yoon Yi Ryeong.”
“À, ừm? À… chào cậu.”
Sang Yoon lúng túng bắt tay rồi ném ánh mắt cầu cứu về phía Do Kwon.
“Đây là người cùng tôi nuôi Seul mà tôi nói.”
“Gì? Cậu ấy á? Diễn viên à? Quay lén gì đó sao?”
Sang Yoon đang bế Sung Won thì bỗng ngoảnh đầu nhìn quanh như tìm camera ẩn.
“Không phải quay lén. Chuyện dài lắm, đi đến nhà anh rồi tôi kể. Ở đây đông người quá.”
“Ờ… ừ, được.”
Sang Yoon luống cuống đi về xe mình.
Yi Ryeong đắc ý nhìn Do Kwon như muốn khoe cậu có thể lộng lẫy thế này. Dáng vẻ ấy vừa đáng yêu, vừa làm Do Kwon ngượng ngùng. Yi Ryeong đẹp đến nghẹt thở, anh phải quay đi để tránh ánh mắt cậu.
“Sao anh không dám nhìn thẳng? Lại mê mẩn rồi hả?”
“Khởi động xe đi.”
Do Kwon lảng tránh, đặt Seul vào ghế xe. Yi Ryeong cười tươi, ngồi vào ghế lái.
“Đẹp trai là nhất, đúng không?”
“Thôi đi. Lái xe đi.”
Yi Ryeong đang thắt dây an toàn thì bất ngờ nghiêng người, kéo cằm Do Kwon để anh đối diện mình. Trái tim Do Kwon đập thình thịch. Đôi mắt sâu thẳm của Yi Ryeong nhìn xoáy vào anh. Một cái chạm môi nhẹ thoáng qua.
“Có mê thêm lần nữa cũng được. Vì tôi yêu anh hơn.”
Do Kwon là người vốn ít đỏ mặt, giờ lại cảm thấy nóng ran quanh mắt.
“Ừm… lái xe đi.”
“Tuân lệnh!”
Yi Ryeong ngân nga, lái xe theo địa chỉ Do Kwon đã lưu để đến nhà Sang Yoon.
Sang Yoon đứng đợi ở chỗ Do Kwon thường đỗ xe. Yi Ryeong đeo lại kính râm, mở cửa sau rồi bế Seul lên. Con bé thích thú cọ miệng vào áo khoác lạ lẫm của cậu.
“Anh đợi lâu chưa?”
“Không, tôi vừa tới.”
Sang Yoon cười gượng, liếc Yi Ryeong.
Seul đúng là cô bé mà anh ta vẫn thường gặp, nhưng cảnh Yi Ryeong bế nó lại tự nhiên đến lạ. Vốn nhút nhát, vậy mà con bé lại quấn lấy Yi Ryeong không rời, hệt như thể câu “trẻ con thường thích người đẹp” là có thật.
Không khí trong thang máy bỗng trở nên thật ngượng nghịu. Do Kwon thấy áy náy khi Sang Yoon liên tục liếc Yi Ryeong.
Yi Ryeong tự nhiên bước vào nhà và quan sát không gian được bài trí tinh tế. Seul bắt đầu giãy, đòi xuống đất. Yi Ryeong đặt con bé xuống, và Seul liền bò ngay đến đống đồ chơi như đã quá quen thuộc.
“Giờ cậu giải thích được chưa?”
Sang Yoon mang khay ba ly cà phê, đặt lên bàn di động rồi ngồi xuống sàn trước mặt hai người.
Seul và Sung Won chơi gần đó, giành giật đồ chơi. Do Kwon hít sâu.
“Anh có nhớ không, khoảng nửa năm trước, có bài báo về đứa trẻ được sinh ra từ gen của Yi Ryeong.”
“À… hình như nhớ.” Sang Yoon gật đầu.
Anh ta nhớ vụ ồn ào trên tivi. Lúc đó Sang Yoon đang ở bệnh viện vì Sung Won chào đời. Anh ta từng chỉ trích Yi Ryeong, cho rằng cậu bỏ rơi con. Giờ anh ta không biết mở lời ra sao khi gặp Yi Ryeong, chỉ gãi đầu, ngượng ngùng thấy rõ.
“Seul là đứa bé sinh ra trong phòng thí nghiệm đó, con của tôi và Yi Ryeong.”
“Gì? Hai người á? Ý là… hai người yêu nhau sao?”
“Không. Lúc đó không phải. Trước khi Seul ra đời, bọn tôi không quen biết nhau.Chỉ sau khi Seul ra đời và chúng tôi cùng nhau chăm con, mối quan hệ giữa hai đứa mới trở nên thân thiết.”
“À, nên mới gọi là ‘người cùng nuôi’.” Sang Yoon gật gù.
“Bọn em là người yêu.”
Yi Ryeong dõng dạc chen vào. Sang Yoon tròn mắt. Do Kwon khẽ kéo áo Yi Ryeong, nhưng cậu thản nhiên bắt chéo chân.
“Phải gọi là vợ chồng chứ?”
“Sao cậu kể tôi chuyện này?”
“Dạo này tôi hay gặp anh, cũng hay nói chuyện đi chơi cùng gia đình. Tôi không muốn nói dối hay viện cớ mãi. Và tôi nghĩ chúng ta đã khá thân rồi.”
Nửa thật, nửa không. Do Kwon từng nghĩ sẽ nói, nhưng Yi Ryeong khiến mọi thứ diễn ra sớm hơn.
“Vì ì chuyện này mà lúc thì cậu bảo không đi trung tâm, lúc lại đổi ý sao?”
“Vâng, bọn tôi có chút bất đồng.”
Do Kwon nói vòng vo, nhưng đó là giới hạn của anh. Sang Yoon trầm ngâm. Không có dấu hiệu ghét bỏ, nhưng Do Kwon vẫn lo, không đoán được suy nghĩ của anh ta.
“Coi tôi thân thiết đến thế, cảm ơn nhé.”
Do Kwon thở phào, cười rạng rỡ. Anh hy vọng phản ứng tích cực, nhưng câu trả lời còn ấm áp hơn mong đợi. Sang Yoon vẫn luôn lấp lánh như thế. Hồi học sinh, anh ta đối xử chân thành với cả những đàn em xa lạ.
Do Kwon từng nói chỉ nhìn từ xa, nhưng thật ra, anh từng nói chuyện với Sang Yoon một lần.
“Ngồi một mình thế này không chán à?”
Hôm đó, Do Kwon ngồi dưới gốc anh đào ở sân trường vì ghét lớp ồn ào. Sang Yoon đến bắt chuyện, đưa mắt nhìn theo hướng Do Kwon đang nhìn, rồi cả hai trò chuyện vài câu. Khi ấy, Do Kwon vừa vào trường, không bạn bè, cuộc sống chật vật. Khoảnh khắc ấy đã mở ra rồi khép lại mối tình đơn phương của anh. Bây giờ ký ức ấy đã nhòa đi, chỉ còn đọng lại ánh nhìn lấp lánh và sự tử tế của Sang Yoon.
“Tôi mới phải cảm ơn anh.”
Yi Ryeong thấy Do Kwon cười rạng rỡ thì bĩu môi, tựa cằm, ra vẻ hậm hực. Nụ cười ấy vốn chỉ dành cho cậu, giờ lại hướng về Sang Yoon. Yi Ryeong ngậm môi, định nói gì đó nhưng quyết định kìm lại. Gây chuyện bây giờ chỉ khiến mình bị so sánh thêm.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.