Xuân Phong Nạn Mạn - Chương 22

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA. 
----------
Mặc kệ những suy nghĩ đó, Khang Thân Vương thở dài một hơi thoải mái như thể đang nghĩ về điều gì đó rồi liếc nhìn Baek Chang-yeon.

"Thị lang Baek có người yêu chưa?"

"Chưa ạ."

"Ha ha, không có cái thú vui tuyệt vời đó thì sống làm gì."

Đã vậy còn bị cha mẹ ở nhà giục lấy vợ đến phát chán, giờ lại còn bị cả điện hạ nói cho nghe nữa, Baek Chang-yeon thoáng lộ vẻ khó chịu, nhưng rồi anh lại mỉm cười đáp trả một cách táo bạo.

"Vậy trước khi có người yêu đó, điện hạ sống như thế nào ạ?"

"Cho đến năm mười bốn tuổi, khi ta gặp được người đó lần đầu tiên, ta vẫn còn là một đứa trẻ nên không biết gì về chuyện đó. Sau đó thì ta chỉ sống với niềm vui suy nghĩ xem làm thế nào để biến người đó thành của mình thôi."

Vị này có khuôn mặt thanh tú đến vậy, ai ngờ lại trưởng thành sớm đến thế, nhưng đến cả vị tướng quân dũng mãnh kia mà ngài đã nghĩ đến chuyện chiếm hữu từ cái tuổi đó thì vị này cũng không phải người thường, các học giả không nói ra, nhưng ai nấy đều nghĩ vậy. Một người trong số đó cố gắng góp lời,

"Ha ha, chắc hẳn ngài đã rất hạnh phúc. Thật ra khi thần rất muốn có thứ gì đó, thần cũng thường mơ mộng về nó."

"Mơ mộng ư? Suy nghĩ về những việc chắc chắn sẽ xảy ra thì sao có thể gọi là mơ mộng được?"

"..."

Vị này từ bé đã luôn tự tin vào mọi chuyện đến vậy sao. Cây xanh tốt phải nhìn từ khi còn non, ngài đã xuất chúng từ lúc đó rồi.

Lúc đó, Baek Chang-yeon đột nhiên nghĩ ra điều gì đó rồi lại phá lên cười. Lần này cũng vậy, khi mọi ánh mắt đổ dồn về mình, anh vội xua tay nói.

"Không, không có gì, chỉ là thần vừa nhớ ra có người vừa nói một câu tương tự nên không nhịn được cười thôi ạ."

"Câu tương tự ư?"

Khang Thân Vương mỉm cười hỏi lại, Baek Chang-yeon gật đầu.

"Có một chàng trai họ Dan hiếm thấy đẹp trai, anh ta chặn người lính gác ở cổng thành và đòi gặp điện hạ, xin cho anh ta vào. Nhưng vì không có chức quan và không có giấy phép nên anh ta không vào được, thần nói chuyện với anh ta thì anh ta bảo phải gặp điện hạ và kiếm một chức quan.

Nghe vậy, mọi người xung quanh ồ lên cười. Khang Thân Vương cũng cười lớn.

"Ha ha, xem ra một nhân tài ẩn dật trong dân gian đã tìm đến."

"Vâng. Thấy anh ta có vẻ là người luyện võ nên thần khuyên anh ta hãy ứng tuyển vào kỳ thi quan võ để thăng tiến từ một chức quan nhỏ, ban đầu anh ta không muốn, nhưng rồi lại bảo sẽ xem thực lực của những người mà anh ta sẽ dẫn dắt trong tương lai nên đã đồng ý. Thế là thần cười, anh ta bảo đó là việc chắc chắn sẽ xảy ra nên anh ta tự tin, thần vừa nhớ ra chuyện đó nên cười thôi ạ."

"Ha ha, một chàng trai họ Dan à. Xem ra là có một nhân tài sẽ trở thành đại tướng quân trong tương lai tìm đến, sau này ta phải chú ý đến anh ta mới được."

"Nhìn khí thế của anh ta thì chắc chắn sẽ vô địch trong kỳ thi quan võ, và theo lệ thì người vô địch sẽ được trực tiếp gặp điện hạ và chào hỏi, có lẽ vào đầu tháng sau ngài sẽ gặp được anh ta thôi ạ."

"Ta sẽ vui vẻ chờ đợi."

Khang Thân Vương chuyển ánh mắt mang theo nụ cười, nhìn ra xa những cây ăn quả và nhấp trà. Bên cạnh ngài, các học giả xúm xít bàn tán và cười nói "Thỉnh thoảng cũng có những gã nhà quê đầy nhiệt huyết.", "Không biết anh ta có quá thất vọng mà bỏ về không nữa.".

Bây giờ trà cũng gần hết rồi, đã đến lúc kết thúc buổi trà đàm. Chẳng mấy chốc, các học giả sẽ trở về và tập trung vào công việc, và Khang Thân Vương cũng sẽ dọn dẹp đống công việc chồng chất còn nhiều hơn cả họ.

Trước giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi cuối cùng đó, Khang Thân Vương vừa chậm rãi nhấm nháp những ngụm trà cuối cùng vừa nhìn ra khu vườn tràn ngập ánh nắng ấm áp của mùa xuân. Rồi ngài chợt lẩm bẩm "Đầu tháng sau à." và im bặt. Đôi mắt ngài mơ màng nhìn ra những cây ăn quả ở phía xa của khu vườn, ánh mắt ngài híp lại một cách thích thú.

"... Dù có thả ra khỏi ngục rồi thong thả chuẩn bị mọi thứ mà đến đây, thì dù có tính thoải mái đến đâu thì cũng phải hai mươi ngày nữa mới gặp được...Vậy là đầu tháng sau ta sẽ gặp được người đó rồi."

Không ai biết rằng giọng nói đầy mong đợi của Khang Thân Vương đang run rẩy một cách yếu ớt.


Vào lúc các thành viên kết thúc buổi tập luyện đối kháng buổi sáng và tản ra để ăn trưa và nghỉ ngơi. Hyo-gang cũng đang dùng khăn lau mặt ướt đẫm mồ hôi và quay đi, thì lúc đó một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

"Hyo-gang. Lại đây."

Hyo-gang khựng lại và quay lại, Hyeon Dan-ryeong đang gọi cậu, hàng lông mày hơi nhếch lên của anh trông như đang tức giận. Hyo-gang giật mình, như thể đang có chuyện gì đó khiến anh áy náy, chỉ thoáng lộ vẻ khó xử rồi thản nhiên tiến đến chỗ anh.

"Ngài gọi ta ạ."

"Ngồi xuống đi."

Hyeon Dan-ryeong lấy ra một miếng vải bông dài đã được cuộn lại từ trong ngực và chỉ tay vào tảng đá, lần này thì Hyo-gang lộ rõ vẻ khó xử, vừa liếc nhìn Hyeon Dan-ryeong vừa im lặng ngồi xuống tảng đá.

Hyeon Dan-ryeong không ngần ngại quỳ một chân xuống trước mặt Hyo-gang và đặt chân phải của Hyo-gang lên đùi mình. Hyo-gang giật mình định đứng dậy, nhưng ngay khi Hyeon Dan-ryeong nắm chặt lấy mắt cá chân của cậu, cậu đã tái mặt và im bặt.

"Ta đã nói với ngài bao nhiêu lần rồi, ngài không được giấu giếm nếu bị thương. Dù chỉ là bong gân nhẹ thì cũng có thể trở nặng đấy."

"Ta xin lỗi."

Hyo-gang ngoan ngoãn cúi đầu và nói khẽ. Trong lúc tập đối kháng, cậu đã vô tình giẫm phải một viên đá nằm dưới đất và bị bong gân mắt cá chân. Vết thương không nặng lắm, và buổi tập luyện cũng gần kết thúc rồi, nên Hyo-gang đã im lặng, nhưng vừa kết thúc buổi tập luyện thì Hyeon Dan-ryeong đã gọi cậu lại.

Hyeon Dan-ryeong luôn như vậy, tuy trông lạnh lùng và vô cảm, nhưng anh lại quan tâm đến các thành viên  một cách tỉ mỉ mà không bỏ sót bất cứ điều gì. Anh luôn phát hiện ra những điều mà các thành viên  đang che giấu và giấu diếm một cách đáng ngạc nhiên.

"..."

Nhưng người này không biết.

Hyo-gang vừa nhìn xuống Hyeon Dan-ryeong đang quỳ trước mặt mình và cẩn thận kiểm tra mắt cá chân cho mình, vừa thầm nghĩ "Nếu chỉ bị như thế này thì bong gân cũng nhẹ thôi, chỉ cần cẩn thận một hai ngày là khỏi thôi." rồi an tâm nói, vừa nhìn chằm chằm Hyeon Dan-ryeong đang cuốn chặt miếng vải bông.

Người này không biết.

Ta im lặng không phải vì bị bong gân mắt cá chân, mà vì ta cố tình giẫm lên đá để bị bong gân.

"Xong rồi. Đến ngày mai thì đừng dùng mắt cá chân quá nhiều. Và sau này nếu bị thương thì phải nói ngay. Đừng giấu giếm vì không muốn người khác lo lắng, nếu không sẽ càng khiến họ lo lắng hơn đấy."

"Vâng. Ta sẽ không làm vậy nữa. Cảm ơn thầy, Đoàn sư Hyeon."

Hyo-gang vừa đứng lên vừa vịn vào cánh tay của Hyeon Dan-ryeong như không có chuyện gì xảy ra. Khoảnh khắc đó, Hyeon Dan-ryeong cau mày rồi im lặng gạt tay cậu ra, chỉ nói "Vậy thì ngài nghỉ ngơi đi." rồi quay đi.

Hyo-gang vẫn để tay mình lơ lửng giữa không trung, chỉ biết nhìn theo bóng lưng Hyeon Dan-ryeong đang dần khuất bóng. Đúng lúc đó, có lẽ Hắc Ảnh cũng vừa kết thúc buổi tập luyện buổi sáng, Vạn Chỉ Hổ vừa đi ngang qua đó vừa nhìn thấy cảnh tượng từ đầu đến cuối, anh ta tiến lại gần với vẻ mặt ngượng ngùng.

" mắt cá chân của ngài ổn chứ ạ?"

"Ừm, Chỉ Hổ à. Hắc Ảnh cũng vừa tập luyện xong à."

Hyo-gang liền nở một nụ cười như không có chuyện gì xảy ra và quay sang nhìn Vạn Chỉ Hổ, nhưng Vạn Chỉ Hổ có vẻ áy náy khi thấy Hyo-gang bị gạt tay ra một cách lạnh lùng, nên anh ta nói một cách an ủi.

"Đoàn sư Hyeon đúng là vẫn lạnh lùng như ngày nào. Đừng buồn quá nhé. Thầy ấy vốn là người như vậy mà."

"Ta có vẻ gì là buồn lắm à? Ha ha, không hề có chút nào cả. Nhìn xem, thầy ấy đã chu đáo xem xét và đích thân chăm sóc cho ta đấy thôi. ngươi cũng biết và ta cũng biết rằng thầy ấy thật sự là một người tốt mà."

Lúc đó, Vạn Chỉ Hổ mới thôi vẻ mặt do dự như thể mình vừa làm gì sai rồi nở một nụ cười gượng gạo.

"Đương nhiên rồi ạ. Nhưng Đoàn sư Hyeon chắc hẳn hôm nay cũng không vui đâu. Sáng nay trên đường đi làm, thần vô tình thấy có một gã đô con chặn đường, tay cầm hoa chờ sẵn rồi xin làm nam sủng của Đoàn sư Hyeon vì đã yêu thầy ấy từ cái nhìn đầu tiên. Haizz, lẽ ra anh ta không nên vội vàng như vậy mà nên tìm hiểu về Đoàn sư Hyeon một cách từ tốn hơn mới phải."

Tuy Hyeon Dan-ryeong cũng là người thích nam giới, nhưng anh đã từng bị những kẻ như vậy quấy rầy từ khi còn nhỏ nên anh sẽ không bao giờ chấp nhận một mối quan hệ mà mình phải nằm dưới, đây đã là một tin đồn lan truyền rộng rãi.

"Anh ta vừa bị mắng cho một trận thậm tệ vì đã mang lại vận xui từ sáng sớm, tim thần thắt lại khi nhìn thấy anh ấy bị mắng cho không thương tiếc như vậy. Haizz, cái gã đó lẽ ra nên dùng rìu bổ những cái cây nào có vẻ sắp đổ ấy, chứ không phải đi xin làm nam sủng của Đoàn sư Hyeon..."

Nghe Vạn Chỉ Hổ lẩm bẩm phàn nàn, Hyo-gang im lặng cười khổ. Gã đô con à. Vậy thì dù có chết đi sống lại trăm lần cũng vô ích thôi.

Ngày đó là ngày nào, cậu vẫn còn nhớ rõ mồn một.

Mùa hè năm đó đặc biệt oi bức, khoảng thời gian trước và sau ngày Hạ chí, Bách Tuyến Đan sứ được nghỉ bảy ngày. Gần đến ngày hết hạn nghỉ, Hyo-gang đã bất ngờ đến thăm Hyeon Dan-ryeong mà không hề báo trước.

Không biết Đoàn sư Hyeon sống thế nào, không biết Đoàn sư Hyeon làm gì trong những ngày nghỉ này, cậu không ngừng tò mò trong những ngày nghỉ, và cậu cũng muốn gặp anh ấy. Một mặt, cậu nghĩ rằng nếu mình đột nhiên đến thăm như vậy, Đoàn sư Hyeon sẽ trách mắng mình "Sao ngài lại đột ngột đến thăm mà không hề báo trước vậy?", nhưng chắc chắn trong lòng anh ấy sẽ mừng thầm.

Hyo-gang biết rằng Hyeon Dan-ryeong tuy đối xử với mình đặc biệt lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng thật ra anh ấy lại quan tâm đến cậu một cách tỉ mỉ hơn và luôn để mắt đến cậu. Mỗi khi cậu yêu cầu anh ấy điều gì, anh ấy có thể tỏ ra khó khăn, lúng túng hoặc không thích, nhưng anh ấy chưa bao giờ từ chối cậu. Anh ấy luôn chiều theo yêu cầu của Hyo-gang như thể không thể thắng được cậu.

Ngoài ra, còn có ánh mắt của anh ấy nhìn cậu.

Dù vẻ mặt có lạnh lùng đến đâu đi chăng nữa, cậu cũng không thể không biết ánh mắt ấy đang dịu dàng quan sát mình từ đầu đến chân. Hyo-gang không hề ngốc nghếch hay ngu ngốc đến vậy.

Ngay từ đầu đã như thế rồi. Kể từ khi Hyo-gang lần đầu tiên gặp Hyeon Dan-ryeong đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên rộng lớn, trên đường trở về Thương Dương, và mỗi khi họ vô tình chạm mặt nhau khi anh vào cung, cho đến khi Hyo-gang quyết định gia nhập Bách Tuyến Đan để được anh ấy chỉ dạy. Anh ấy đã nhìn Hyo-gang với vẻ mặt lạnh lùng nhíu mày, nhưng anh ấy không bao giờ từ chối.

Vậy nên chắc chắn nếu cậuđến nhà anh ấy, anh ấy sẽ ngạc nhiên nhưng trong lòng sẽ vui mừng lắm. Nghĩ vậy nên cậu đã đến.

Và ở đó, Hyo-gang đã nhìn thấy Hyeon Dan-ryeong đang ôm ấp và ân ái với một cậu bé.

"Thích không. ...Ừ, nhóc xinh xắn. Lại đây nào. Đáng yêu và mềm mại quá. Muốn ta làm thế này không. Ha ha, sao lại bảo nhột thế. Vậy thì ta sẽ không làm thế này nữa. Ha ha, ừ, ta sai rồi. Nào, bù lại..."

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Hyeon Dan-ryeong ôm ai đó và thì thầm dịu dàng đến vậy. Hyo-gang đến nhà mà Hyeon Dan-ryeong đang ở thì giật mình kinh ngạc, vô thức trốn vào căn phòng bên cạnh. Bóng dáng của họ chập chờn sau tấm rèm dày đặc.

Hyeon Dan-ryeong đang xoa đầu và thì thầm những lời âu yếm và trêu chọc với một cậu bé nhỏ nhắn có vẻ bằng tuổi Hyo-gang.

Xinh quá, đáng yêu quá, thơm quá, ngoan quá.

Trong khi những lời dịu dàng mà Hyo-gang chưa từng nghe thấy từ anh ấy đang tuôn ra, hơi thở của Hyeon Dan-ryeong và cậu bé kia trở nên dồn dập, và bóng dáng sau tấm rèm lung lay một cách dâm loạn.

Tiếng cậu bé rên rỉ và gào khóc vì sung sướng càng lớn, nhưng tai Hyo-gang chỉ nghe rõ những lời thì thầm dịu dàng của Hyeon Dan-ryeong, hơi thở dồn dập vì hưng phấn, những âm thanh đó.

Và Hyo-gang ngồi ngay trong căn phòng bên cạnh và nghe những âm thanh nóng bỏng đó, cậu nhận ra rằng mình đang cương cứng. Sau đó cậu cũng nhận ra rằng mình đang khóc. Cậu giận dữ và phẫn uất đến mức nước mắt tự động tuôn rơi.

Với tiếng Hyeon Dan-ryeong rên rỉ đạt cực khoái, Hyo-gang đã rời khỏi nơi đó.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy thảm hại và đáng thương như vậy. Cậu không thể tin rằng mình lại đang cảm thấy tồi tệ đến vậy.

Ngay từ đầu Hyo-gang đã biết rằng Hyeon Dan-ryeong đang để mắt đến mình. Đó là vì Hyo-gang cũng không thể rời mắt khỏi Hyeon Dan-ryeong. Cậu luôn dõi theo và quan sát Hyeon Dan-ryeong bằng ánh mắt của mình nên cậu mới biết được điều đó.

Và ngay lúc đó, Hyo-gang cũng nhận ra một cách rõ ràng rằng anh ấy sẽ không bao giờ, tuyệt đối không chủ động đưa tay ra với Hyo-gang.

Anh ấy chắc chắn thích mình. Anh ấy thích mình đến phát điên. Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ thì thầm những lời âu yếm như vậy với mình, và anh ấy cũng sẽ không bao giờ ôm mình dịu dàng như vậy.

Thật bất công. Rõ ràng là thích mình mà. Trong lòng để ý đến mình mà.

Hyo-gang cảm thấy tức giận và phẫn uất đến nghẹt thở, trước mắt cậu tối sầm lại, cậu nghĩ. Điều này là bất công và không đúng. Những điều không đúng thì phải sửa cho đúng. Người được anh ấy đối xử dịu dàng và ân cần như vậy phải là mình. Phải là mình thì thôi.

Đến lúc đó cậu mới nhận ra.

Chỉ nhìn chằm chằm một cách chậm rãi và nghĩ rằng anh ấy thích mình thì sẽ không đạt được gì cả. Hơn nữa, nếu không đạt được gì - nếu không có được anh ấy, thì cảm giác nghẹt thở này sẽ quay trở lại gấp hàng trăm hàng nghìn lần.

Người mà anh đã ôm ấp và khao khát đến mức không thể rời mắt không chỉ có Hyeon Dan-ryeong. Bản thân Hyo-gang cũng đã luôn nhìn anh ấy như vậy.

"Nhắc mới nhớ, gần đây thần  nghe được tin đồn là..., dạo này ngài đã có người để ân ái thường xuyên rồi ạ."

Vạn Chỉ Hổ đột nhiên hỏi Hyo-gang đang chìm trong suy nghĩ. Hyo-gang từ từ ngước mắt lên, nhìn Vạn Chỉ Hổ đang nhìn mình với vẻ mặt hơi bất ngờ.

"Thần cứ nghĩ rằng Đoàn sư Hyeon vốn là người ngay thẳng, nếu có người mà thầy ấy ân ái đến mức có tin đồn thì thầy sẽ nhanh chóng kết hôn và cưới người đó về làm vợ... à không, không phải là thần có ý gì đâu, chỉ là thần thấy bất ngờ thôi ạ. Cái, ..., ..., tốt chứ ạ?"

"Ừm. Rất tốt."

Vạn Chỉ Hổ tuy có vẻ hơi ngượng ngùng nhưng vẫn hỏi như một câu đùa, khi nghe câu trả lời thẳng thắn ngay sau đó, anh ta có vẻ mất lời. Nhưng Vạn Chỉ Hổ vẫn ngơ ngác nhìn Hyo-gang như vậy, đến một lúc nào đó cậu bật cười.

"Xem ra ngài thật sự rất hạnh phúc. Thần chưa bao giờ thấy Đoàn Trưởng cười như vậy cả. Thần chưa từng thấy ngài cười như - thế - này."

Vạn Chỉ Hổ dùng ngón trỏ kéo dài đuôi mắt xuống và dùng ngón cái kéo khóe miệng lên trên. Hyo-gang hoảng hốt nhìn vẻ mặt kỳ quái đó rồi bật cười khúc khích.

"Vậy thì thần xin phép đi trước ạ. Hẹn gặp lại ngài sau ạ."

Vài thành viên Hắc Ảnh đang gọi Vạn Chỉ Hổ ở đằng xa. Vạn Chỉ Hổ vẫy tay lớn về phía đó rồi cúi chào Hyo-gang và vội vã chạy về phía đó. Hyo-gang nhìn theo bóng lưng anh ta rồi quay đầu bước về phía Tử Kiến Điện.

Hôm nay lịch trình của Hyo-gang ở Bách Tuyến Đan đến đây là kết thúc. Buổi chiều cậu sẽ đến cung Hoàng Hậu để trò chuyện với mẹ một lát rồi trở về nghe các học sĩ giảng bài đến tối. Sau khi ăn tối, cậu sẽ đọc sách một lát rồi đêm sẽ khuya. Đêm nay là ngày có sắc sự.

Đêm đến, Ya-yeon sẽ tìm đến.

"..."

Hyo-gang nhìn về phía Hyeon Dan-ryeong vừa đi khuất, nơi cậu không thể nhìn thấy nữa. Nơi đó chỉ có con đường đất không một bóng người, chỉ có những hàng cây xanh tốt vươn cành.

Đêm nay Ya-yeon sẽ đến và Hyo-gang sẽ ôm anh. Cậu sẽ ôm anh ấy hết lần này đến lần khác cho đến khi anh ấy thở dốc và bám lấy Hyo-gang, cho đến khi anh ấy van xin bằng giọng run rẩy, cho dù có ôm bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cậu vẫn khát khao và không hề thỏa mãn, cho đến khi trời hửng sáng và cậu buộc phải buông anh ấy ra.

Mình sẽ ôm anh ấy.

"Ya-yeon."

Hyo-gang khẽ mấp máy môi và lẩm bẩm. Khoảnh khắc đó, tim cậu đập thình thịch.

Lúc đầu cậu gọi anh ấy là Ya-yeon không phải vì cậu suy nghĩ gì nhiều. Ban đầu cậu chỉ chợt nghĩ đến cái tên đó, vì tình huống nực cười này vừa buồn cười vừa vô lý nên cậu chỉ gọi một cách đùa cợt.

Khi neung cheon đưa đến một người trông có vẻ khả nghi, như thể đã bị điểm huyệt hoặc cho uống thuốc mê, nằm bất động trước mặt cậu để cậu ân ái, Hyo-gang đã nghĩ "Cái quái gì thế này?".

Dù sao thì để có được anh ấy, mình cũng nên làm quen với việc ân ái, nên cậu đã nhờ Neung cheon tìm người cho mình, nhưng khi một người đàn ông được đưa đến trước mặt cậu, cậu lại không hề cảm thấy hứng thú. Vì vậy cậu quyết định bỏ cuộc, chỉ vì cơ thể bán khỏa thân của người đàn ông kia đẹp đến mức đáng kinh ngạc nên cậu chỉ định đưa tay ra vuốt ve một lần thôi.

Trong lúc vuốt ve sống lưng anh ta, cậu chợt cảm thấy có gì đó không ổn, khi tay cậu chạm vào eo. Ngay cả khi cậu không chạm vào vết sẹo ở eo, Hyo-gang cũng có thể biết người đàn ông này là ai chỉ bằng cảm giác quen thuộc khó tả khi chạm vào tay.

...Hừ.

Khi cậu nhận ra rằng người đang nằm bán khỏa thân trước mặt mình không ai khác chính là anh ấy, cậu đã bối rối, hoang mang và vô lý, cậu không biết phải làm gì. Vì vậy cậu đã im lặng vuốt ve một lúc, nhưng có một điều chắc chắn.

Cậu không hề có ý định buông bỏ khoảnh khắc này.

-Vậy thì ta nên gọi ngươi là gì? ...Hãy gọi là Ya-yeon đi.

Ngay cả khi cậu nói như vậy, cậu cũng chỉ gọi đùa cợt vì cậu thấy tình huống này vừa nực cười vừa buồn cười.

Nhưng.

"Ya-yeon."

Hyo-gang lại một lần nữa khẽ gọi cái tên đó.

Tim cậu lại đập thình thịch. Thình thịch, thình thịch, trái tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn và nóng lên. Chắc chắn cái tên đó có một ma lực nào đó. Hoặc nếu không thì, ngay từ đầu vận mệnh đã an bài để mọi chuyện thành ra như thế này rồi.

Trong khi cậu ôm anh ấy nhiều lần, vừa gọi Ya-yeon vừa gọi tên anh ấy trong đầu, cậu đã chợt nhận ra điều đó.

Rõ ràng đến mức không ai phải dạy cậu. Rõ ràng như thể cậu đang nhận ra một bản năng mà cậu đã có từ khi mới sinh ra.

Người này là của mình. Là một nửa của mình, là dành cho mình, là thứ mình đã tìm kiếm. Vận mệnh đã an bài để anh ấy đến được tay mình.

Bây giờ khi nhớ lại, cậu không biết đó là sự giác ngộ hay là quyết tâm. Dù sao thì Hyo-gang cũng đã có sự giác ngộ đó, và một mặt cậu cũng đã quyết tâm. Nhất định phải làm cho mọi chuyện thành ra như vậy.

Đúng vậy, đừng nóng vội. Anh ấy là của mình. Dù ai nói gì đi chăng nữa thì anh ấy chắc chắn là Ya-yeon của mình. Mình sẽ biến mọi chuyện thành ra như vậy.

Vậy nên từ từ thôi.

Tuyệt đối không được vội vàng hay cưỡng ép người này. Nếu làm vậy thì chắc chắn mình sẽ đánh mất anh ấy.

Từ từ thôi. Từ từ đánh chìm anh ấy. Để anh ấy không biết. Từng chút một, từng chút một chìm sâu hơn, rồi cuối cùng sẽ không thể thoát ra được nữa.

Nhất định phải làm được điều đó.

 ------------
xỉu lên xỉu xuống với bộ này ... thực ra tui chỉ muốn dịch đoạn của 2 nv chính thôi mà nó liên kết nhiều người nhièu đoạn quá trời

 

Bình luận
thuyko214
thuyko214Chương 22
Đọc quắn quéo luôn , thanks nhà dịch nhiều
Trả lời·5 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo