Xuân Phong Nạn Mạn - Chương 3

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

quên ko nói... Team chỉ dịch quyển 4 bộ này thôi nhé... để theo sát tiến độ manhwa í
-------------
"Vậy thì cứ làm đi."

Hyeon Dan-ryeong vẫn chưa kịp phản ứng trước lời nói bất ngờ kia, thì một câu nói khó tin khác lại liên tiếp bay tới. Anh ngơ ngác, chăm chú nhìn Hyogang, nhưng Hyogang đã rời khỏi người Hyeon Dan-ryeong, nằm xuống giường.

"Nếu em thích thì ta có gì mà không làm được. Bất cứ điều gì em muốn, ta đều có thể cho em."

Hyogang thậm chí còn kéo cổ Hyeon Dan-ryeong lại, hôn anh như thể đang khích lệ. Hyeon Dan-ryeong băn khoăn không biết đây là mơ hay thật, chậm rãi đưa tay ra. Lồng ngực anh rung động. Ngọn lửa hy vọng mà anh gần như đã từ bỏ, nay lại được chính người này tự tay châm lên, khiến tim anh bắt đầu đập nhanh hơn.

"Thật sự... thật sự ngài không sao chứ?"

Hyeon Dan-ryeong thì thầm bằng giọng khàn đặc, Hyogang bật cười, hôn lên lớp vải. Sau đó, cậu nắm lấy tay Hyeon Dan-ryeong, kéo xuống phía dưới cơ thể mình.

"Nếu em thích thì bất cứ điều gì ta cũng chiều, đó là tấm chân tình thuần khiết của ta."

"..."

Với cảm giác như ôm được một quả bí ngô từ trên trời rơi xuống, tự động lăn vào vòng tay mình, Hyeon Dan-ryeong nuốt lấy hơi thở nóng rực đang trào dâng.

Anh đã nhìn ngắm người xinh đẹp, yêu kiều này bao lâu rồi?

Từ khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy người này một mình cưỡi ngựa trên thảo nguyên rộng lớn kia, trong mắt anh chỉ còn hình bóng người đó. Tất cả những khía cạnh của người đó, cùng với tính cách ngay thẳng và dịu dàng, càng hiểu lại càng chìm đắm sâu hơn mỗi ngày. Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày trái tim mình thành sự thật.

"Như thế này, có... có ổn không?"

Hyeon Dan-ryeong cẩn thận, nhưng hơn bao giờ hết, dùng hết sức mình vuốt ve phần dưới của Hyogang, thì thầm. Ham muốn của chính Hyeon Dan-ryeong cũng đang trào dâng đến mức đau đớn, y như hơi thở của anh.

Sẽ tốt biết bao nếu được ôm lấy người này. Bên trong cơ thể người này sẽ ấm áp, rắn chắc và mê hoặc đến mức nào? Tiếng rên rỉ của người này sẽ đáng yêu đến mức nào? Chỉ nghĩ thôi cũng khiến anh nghẹt thở. Mau lên, mau lên, anh muốn tiến vào bên trong người này.

Hyeon Dan-ryeong nghĩ vậy, ngước lên nhìn Hyogang, và ngay lúc anh nhìn thấy,

"Ừ, tốt lắm."

Hyogang nói như vậy, nở một nụ cười dịu dàng.

Cứ như thể một tia sét lạnh lẽo xuyên thủng tim anh.

Hyogang thực sự nói rằng cậu ta cảm thấy tốt. Mặc dù ham muốn của cậu ta đã nguội lạnh, không có bất kỳ phản ứng nào, mặc dù Hyeon Dan-ryeong có cố gắng vuốt ve phía sau cậu ta đến đâu, cậu ta cũng không hề cảm thấy khoái cảm, nhưng Hyogang thực sự nghĩ rằng bất cứ điều gì Hyeon Dan-ryeong thích đều tốt.

"..."

Đột nhiên lồng ngực anh nhói đau, khó thở. Cùng với đó, một suy nghĩ mà anh đã vô tình biết từ lâu, giờ đã chiếm một vị trí rõ ràng trong tim anh.

Nếu em thích thì bất cứ điều gì.

Lời nói của Hyogang cũng chính là lòng của Hyeon Dan-ryeong.

"... Yayeon?"

Hyogang hơi giật mình, gọi tên Hyeon Dan-ryeong khi anh ta đột nhiên vùi mặt vào giữa háng mình, nghi hoặc nhìn xuống. Phần trước của cậu ta, thứ không hề động đậy trong suốt thời gian anh kiên trì âu yếm phía sau, bỗng chốc lớn lên nhanh chóng, lấp đầy miệng Hyeon Dan-ryeong và ấn sâu vào cổ họng anh.

Yayeon, em, giọng nói ngắt quãng của Hyogang bắt đầu pha lẫn khoái cảm như tiếng thở dài. Trái tim Hyeon Dan-ryeong cũng nóng lên khi nghe thấy giọng nói đó, và ngay lập tức, hơi nóng đó lan tỏa đến mọi ngóc ngách trên cơ thể anh.

Cuối cùng,

"...!!"

Hyeon Dan-ryeong leo lên eo Hyogang, ngồi lên như thể đang cưỡi ngựa, và rồi hạ mình xuống, nuốt lấy hơi thở trước cảm giác lấp đầy đang ùa đến, cơ thể anh bị tách ra.

"Yayeon...! Em, sao em lại...!"

Hyogang kinh ngạc kêu lên, nắm hờ vào eo Hyeon Dan-ryeong, người đang ngồi trên eo mình mà không hề cử động, chờ đợi phần dưới cơ thể quen thuộc hơn. Nhưng ngay khi Hyeon Dan-ryeong hơi cử động eo, vật kia của cậu ta đã ngay lập tức tăng độ cứng, xâm nhập vào cơ thể Hyeon Dan-ryeong.

"Ngài đã nói hãy làm những gì ta thích mà,"

Hyeon Dan-ryeong nghiêng đầu, nhìn xuống Hyogang với khuôn mặt đẫm mồ hôi. Anh nhìn thấy vẻ mặt bối rối, nhưng rõ ràng là khoái cảm bắt đầu hiện lên. Anh cũng nghe thấy giọng nói của cậu ta, ngày càng thấp hơn, lẫn vào những hơi thở thô ráp.

Hyeon Dan-ryeong vô thức bật cười. Anh không thể chịu đựng được vẻ mặt đó, giọng nói đó. Ngay cả phần dưới cơ thể anh cũng tê dại.

"Tiểu nhân... T....i thích cái này."

Anh thích những gì người này thích.

Đó là tấm chân tình đã khắc sâu trong tim anh từ lúc nào không hay. Hyeon Dan-ryeong bắt đầu cử động eo. Cả hai người gần như đồng thời phát ra những tiếng thở dài pha lẫn tiếng rên rỉ, và ngay lập tức, chuyển động của cả hai trở nên hỗn loạn, rung lắc.

A, hết cách rồi. Không còn đường lui nữa.

Anh cảm thấy có chút tiếc nuối, có chút luyến tiếc, nhưng trên hết, trái tim anh tràn ngập niềm vui và hạnh phúc, anh phải làm sao đây? Nhìn kỹ lại, cơ thể này cũng không tệ chút nào..., không, không tệ chút nào, mà ngược lại,

"Yayeon..., Yayeon...!"

Mỗi khi Hyogang gầm gừ như một con thú nhỏ, Hyeon Dan-ryeong lại cảm thấy hạnh phúc đến chết đi sống lại. Phải, anh không thể nói điều này một cách công khai, nhưng anh hạnh phúc đến nghẹt thở. Anh không biết tại sao anh có thể hạnh phúc đến vậy, như thể eo anh tự động rung lắc.

Vào một khoảnh khắc nào đó, Hyogang, người đang nằm xuống và ôm eo Hyeon Dan-ryeong, lắc lư, khẽ tặc lưỡi như thể không hài lòng, rồi đứng dậy nhanh như chớp. Hyogang đè Hyeon Dan-ryeong xuống và xông vào anh, không còn là một con thú nhỏ ngoan ngoãn và kiên nhẫn nữa.

---------------------

Nhìn thấy bàn tay đang chỉnh sửa trang phục của mình khẽ run rẩy, Hyeon Dan-ryeong thở dài. Nếu chỉ vì một chút sắc dục mà cơ thể anh đã run rẩy thế này, thì anh còn mặt mũi nào mà tự xưng là võ quan nữa.

"..."

Mà thôi, giờ anh cũng không còn là võ quan nữa, và hôm nay anh cũng đã làm hơi quá. Hyeon Dan-ryeong lặng lẽ đánh giá phần dưới cơ thể vẫn còn tê dại, cảm giác vẫn chưa hoàn toàn trở lại, và tự nhủ rằng anh vẫn có thể đi lại được là may mắn rồi.

Sau hai lần giao hoan, cả hai nằm xuống, chồng lên nhau, thở dốc và thư giãn. Đúng lúc đó, một cung nữ thận trọng báo tin từ ngoài cửa.

"Bệ hạ, thợ đóng triện đến đợi nhận bản thảo sao chép của Kinh thư Kiến quốc. Nghe nói hôm nay nhất định phải nhận cho bằng được, nên đã đợi khá lâu rồi ạ..."

Bàn tay Hyogang đang vuốt ve ngực Hyeon Dan-ryeong đột ngột dừng lại. Cậu ta làm như không nghe thấy gì, lại tiếp tục đưa tay xuống eo, nhưng Hyeon Dan-ryeong đã đủ quen thuộc để nhận ra sự khó chịu và lo lắng lẫn trong cử chỉ đó.

"điện hạ, vậy tiểu nhân xin phép cáo lui ạ,"

"Chỉ một lần nữa thôi... Hãy làm thêm một lần nữa đi."

Hyogang thì thầm, hôn Hyeon Dan-ryeong để ngăn anh lại. Rồi cậu ta bắt đầu chà xát phần dưới cơ thể đang dần hồi phục của mình vào Hyeon Dan-ryeong.

Có lẽ vì anh đang vội, và vì đây là lần cuối cùng, nên anh càng trở nên gấp gáp hơn. Lần cuối cùng đó đặc biệt thô bạo và kéo dài, đến mức Hyogang liên tục thúc đẩy, mút mát và cắn xé, khiến Hyeon Dan-ryeong cảm thấy thà ăn rau ngải và tỏi trong hang động với gấu và hổ trong cả trăm ngày đêm còn dễ chịu hơn. Đến mức, ngay trước khi Hyogang xuất tinh, anh không thể chịu đựng được nữa, cầu xin bằng những lời vô nghĩa, "điện hạ, xin ngài, điện hạ, dừng lại, điện hạ, tiểu nhân sắp chết..."

Nghĩ lại, có vẻ như người kia có thể lực tốt hơn mình gấp trăm lần, chẳng lẽ mình đã già rồi sao? Hyeon Dan-ryeong thở dài, cảm thấy buồn bã khi đã nghĩ đến điều này khi chưa đến ba mươi tuổi, anh đỡ lấy phần dưới cơ thể đang nhức nhối, đi về phía phòng trà, nơi Hyogang đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi uống trà trước và nhẹ nhàng mỉm cười khi nhìn thấy Hyeon Dan-ryeong.

"Em đến rồi à. Ngồi đi. ... Cơ thể em có ổn không?"

"Vâng, nhờ ân cần lo lắng của ngài mà tiểu nhân không sao cả."

Hyeon Dan-ryeong nói dối bằng một thành ngữ sáo rỗng, ngồi đối diện cậu ta. Nhìn dáng vẻ đó, anh nghi ngờ liệu người đang ân cần mỉm cười với mình có thực sự là người vừa rồi đã dồn mình như một con thú trên bụng mình hay không, Hyeon Dan-ryeong cầm lấy tách trà bạch trà ấm áp.

A, đây là lần cuối cùng rồi.

Đây là lúc cùng nhau uống trà cuối cùng, và một khi anh uống hết tách trà này, họ sẽ phải chia tay. Một mặt, anh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng mặt khác, anh lại cảm thấy tiếc nuối, anh phải diễn tả cảm xúc này như thế nào đây? Anh không có lời nào để diễn tả.

Anh lặng lẽ đưa tách trà lên, uống chậm hơn bình thường, và liếc nhìn phía trước, anh thấy tách trà của Hyogang, người hẳn đã đến và uống trước đó, vẫn còn chưa vơi đi một nửa.

"Trà sẽ nguội mất."

"Bạch trà nguội vẫn ngon."

"kiệu đang đợi ạ."

"....... Em muốn về gấp đến vậy sao?"

Hyogang lẩm bẩm một cách u sầu và đặt tách trà xuống. Đôi môi đang trề ra kia thật đáng yêu, Hyeon Dan-ryeong lặng lẽ mỉm cười và uống trà. Sau đó, anh vô tình đưa mắt nhìn ra ngoài cánh cửa đang mở bên cạnh họ. Anh có thể nhìn thấy khu vườn phía sau Tử Kiến điện.

Ở đây cũng có hoa mai nở rồi. Cây phong lữ cũng sắp nở hoa rồi. Hoa trà đã rụng từng chùm, từng chùm, thật là mùa xuân đang đến gần rồi.

"Những bông hoa xuân nở sớm thật đẹp."

Giờ đây, những ngày tháng anh giảng kinh cho Hyogang và đi dạo trong khu vườn phía sau Tử Kiến điện vào mỗi mùa xuân cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hoa mai. Phong lữ. Kim lan thảo. Dương địa hoa. Liễu mèo. Anh nhớ lại những ngày khi Hyogang vừa trở về từ Tiểu Lăng, không biết rõ tên các loài hoa ở Trường Dương, nên đã đi dạo trong vườn Tử Kiến điện và chỉ cho anh từng loài một. Đó là những ngày tháng thật tươi đẹp.

"Yayeon, nếu không quá muộn, em có muốn cùng ta đi dạo trong vườn không?"

Hyogang đột ngột nói. Cậu ta ta nói một cách vội vàng, và rồi dường như rất thích thú với lời nói đó, cậu ta ta lặp lại, "Ừ, cứ làm vậy đi."

"..., Tiểu nhân thì không sao, nhưng kiệu vẫn đang đợi..."

"Được, vậy hãy đợi một lát. Ta sẽ nhanh chóng làm xong việc rồi đến ngay. Chắc là sắp xong rồi. Đợi ta nhé."

Hyogang dặn dò như thể sợ anh đổi ý, rồi đứng dậy rời khỏi phòng trà. Dáng vẻ vội vã của cậu nhanh chóng biến mất về phía thư phòng.

Hyeon Dan-ryeong ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Hyogang vội vã rời đi, rồi lặng lẽ bật cười. Có lẽ cậu cũng tiếc nuối vì hôm nay là ngày cuối cùng. Phải rồi, dù những ngày qua anh luôn lo lắng, tim đập thình thịch mỗi khi tìm đến Tử Kiến điện, giả vờ là Hae-yul, nhưng đến khi thực sự là ngày cuối cùng, ngay cả anh cũng cảm thấy tiếc nuối như vậy.

Hyeon Dan-ryeong uống một ngụm bạch trà đã nguội ngắt, rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài sân. Dù là ban đêm, nhưng ánh đèn lồng được thắp sáng rực rỡ vẫn chiếu sáng những bụi cây và hàng cây được cắt tỉa gọn gàng. Ánh mắt Hyeon Dan-ryeong vô tình lướt qua chúng, và rồi anh thoáng thấy một màu tím.

"..."

Hyeon Dan-ryeong lặng lẽ nhìn màu tím nhỏ bé ấy, rồi đứng dậy bước ra ngoài. Anh bước xuống bậc đá, ngồi xổm xuống trước màu tím nằm ngay dưới tượng sư tử bằng đá, và nhẹ nhàng chạm vào nó.

"Ha ha..., sao hoa lại nở sớm vậy. Mùa xuân năm nay đến thật lặng lẽ và sớm quá."

Hyeon Dan-ryeong thì thầm, "Này nhóc, nếu ngươi ra ngoài sớm thế này thì sẽ chết cóng đấy", rồi anh rụt tay lại. Và sau khi ngắm nhìn những mầm cây dại chưa biết tên đang bắt đầu nảy mầm bên cạnh đó, anh đứng dậy.

Anh đã quen thuộc với khu vườn của Tử Kiến điện trong suốt mười mấy năm, bất kể xuân hạ thu đông, nhưng khi nhìn nó như thế này, nó lại trở nên mới mẻ. Nghĩ lại thì, anh đã cùng cậu đi dạo trong vườn Tử Kiến điện rất nhiều lần, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên anh đến khu vườn vào ban đêm.

Hyeon Dan-ryeong ngắm nhìn khu vườn ban đêm được chiếu sáng lung linh bởi những chiếc đèn lồng treo lủng lẳng dưới mái hiên, và nghĩ rằng nó thật yên tĩnh và có nét quyến rũ riêng. Một mặt, anh cảm thấy nhớ nhung từ trước, nên anh đứng ngây người tại chỗ và nhìn ngắm Tử Kiến điện từ mọi ngóc ngách.

Khi anh rời đi, ai sẽ là chủ nhân mới của Tử Kiến điện đây? Nơi mà anh đã yêu quý và ở lại trong suốt một thời gian dài, hy vọng rằng một người tốt sẽ kế thừa nó.

Vào khoảnh khắc Hyeon Dan-ryeong hít một hơi thật sâu bầu không khí ban đêm thoang thoảng mùi cỏ, mang theo nỗi tiếc nuối và nhớ nhung,

Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng ồn ào phía sau vai mình, và một nhóm người chạy vào khu vườn phía sau Tử Kiến điện. Vào giờ muộn thế này, sao lại có một đám người ồn ào xông vào nơi có người quan trọng như vậy, Hyeon Dan-ryeong nhíu mày quay lại, và bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông vạm vỡ đang dẫn đầu nhóm người đó.

...Hả?

"Nhìn cái khăn che mặt kia thì đúng là hắn rồi. Bắt lấy!"

Người đàn ông trừng mắt và hét lớn không ai khác chính là đội trưởng Cheong-woo-dan của Hwang-yeong-gun.

Theo lời anh ta nói, Hyeon Dan-ryeong không biết nên bối rối về việc anh gặp một người khác trong bộ dạng che mặt này, hay về việc người anh gặp lại là một người anh quen biết, hay về việc người quen biết đó lại đột nhiên chỉ vào anh và hét lên bắt lấy anh, và về khía cạnh nào anh nên tập trung để bối rối. Trong lúc bối rối, anh lùi lại về phía Tử Kiến điện. Không, nhưng những tên vô lễ này nghĩ đây là đâu mà lại mang vũ khí theo...

"Ngươi sẽ không thể trốn thoát được đâu, đừng mơ mộng hão huyền mà ngoan ngoãn quỳ xuống đi!"

Hyeon Dan-ryeong bối rối nhìn đội trưởng Cheong-woo-dan đang hét lớn một lần nữa. Chuyện này là sao vậy. Chẳng lẽ có kẻ khả nghi nào đó đã lẻn vào cung sao. Và anh ta đuổi theo kẻ đó đến đây rồi nhìn thấy anh và hiểu lầm anh chăng.

Hyeon Dan-ryeong chỉ biết tặc lưỡi trong lòng vì không thể nói ra, anh lùi thêm một bước và đặt chân lên bậc thang, đội trưởng Cheong-woo-dan trừng mắt nhìn anh và định lao vào tấn công.

Lúc đó, một Thượng Cung nghe thấy tiếng động bên ngoài từ phòng trà, giật mình chạy ra.

"Dừng lại! Các ngươi nghĩ đây là đâu mà lại làm những chuyện vô lễ như vậy! Nhìn kỹ thì ra là Đội trưởng Cheong-woo-dan, chuyện gì vậy!"

Thượng Cung, người có tuổi đời ít nhất cũng phải bằng bà anh, nói một cách lạnh lùng, và lúc đó đội trưởng Cheong-woo-dan mới dịu giọng và cúi chào.

"Không có gì đâu ạ, chỉ là tôi đến bắt một kẻ khả nghi thôi."

"Kẻ khả nghi nào chứ. Ở đây làm gì có ai như vậy."

Thượng Cung liếc xéo và nhìn xung quanh một cách cảnh giác, đội trưởng Cheong-woo-dan chỉ vào Hyeon Dan-ryeong.

"Ở đây, kẻ đeo mặt nạ, không rõ lai lịch này..."

"Có lẽ đã có sự hiểu lầm nào đó. Người này là người đến cung để chăm sóc chuyện phòng the cho Điện hạ Tử Kiến điện, chỉ là người đó đeo mặt nạ theo phép tắc thôi."

"Không, nhưng..."

Đội trưởng Cheong-woo-dan vốn đã yếu bóng vía trước phụ nữ và kính trọng người lớn tuổi, nên anh ta không thể cãi lại Thượng Cung, người có cả hai yếu tố đó, và chỉ ấp úng không nói nên lời. Nhìn dáng vẻ đó, Hyeon Dan-ryeong thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng dù có chuyện gì xảy ra thì cũng thật may mắn. Chuyện gì thế này, sao lại đúng vào thời điểm này thế chứ. Thật là một sự trùng hợp kỳ diệu. Anh suýt chút nữa đã rụng tim rồi.

Hyeon Dan-ryeong định nhanh chóng quay trở lại Tử Kiến điện vì cảm thấy ngại ngùng khi đứng trước người quen như thế này dù anh có che mặt đi chăng nữa, và anh vừa mới định bước lên bậc thang,

Một vài người khác đang tiến lại gần từ con đường mà nhóm Cheong-woo-dan vừa chạy đến. Và vào khoảnh khắc họ bước ra khỏi bóng cây tối tăm dưới ánh đèn lồng,

"Đại tướng quân đã đến rồi!"

Đội trưởng Cheong-woo-dan hô to và cúi gập người chào một cách hùng dũng, và những người khác cũng đồng loạt cúi chào, trong khi Hyeon Dan-ryeong kinh ngạc nhìn một ông lão phong thái trang nghiêm đang bước tới trước mặt họ.

Đại tướng quân Ha Yeong-chan gật đầu với họ, và cuối cùng nhìn Hyeon Dan-ryeong. Ánh mắt sắc bén như hổ dưới hàng lông mày bạc trắng như muốn nhìn thấu cả chiếc khăn che mặt của anh.

...Không, sao ông lão này lại ở đây... Hyeon Dan-ryeong không nói nên lời, chỉ biết nhìn ông ta chằm chằm, và sau khi nhìn Hyeon Dan-ryeong chăm chú trong một lúc, ông lão tướng quân cuối cùng cũng quay đầu về phía Thượng Cung và hơi nghiêng đầu.

"Dạo này bà vẫn khỏe chứ."

"Vâng, có vẻ như Đại tướng quân vẫn khỏe mạnh như thường ạ. Nhưng sao ngài lại đến đây vậy ạ."

"Nghe nói có kẻ khả nghi đã lẻn vào hoàng cung vào thời điểm quan trọng này nên ta đã đến."

"Kẻ khả nghi ạ, tôi đã nói rồi, nếu ngài đang nói về người này,"

Tuy nhiên, Đại tướng quân không do dự giơ tay ngăn lời Thượng Cung lại, rồi quay sang nhìn đội trưởng Cheong-woo-dan.

"Ngươi hãy nói lại đi."

"Vâng! Theo lệnh của Đại tướng quân, tôi đã đi đưa thư cho nhà Đại ma thị lang và đang đợi hồi âm ở quán rượu nổi tiếng bên cạnh đó để làm dịu cơn khát bằng gamju, thì vô tình nghe được câu chuyện của hai thanh niên đang ngồi cạnh tôi, và một trong số họ nói rằng anh ta là thứ tử của Đại sứ. Nhưng tôi đã nghe nói về người bạn tình đang được Hoàng tử Điện hạ vô cùng sủng ái, nên tôi nghĩ rằng thật kỳ lạ, tôi chỉ nghe nói về một thứ tử của Đại sứ, và người đó chắc chắn sẽ vào Tử Kiến điện vào đêm nay, vậy thì người này là ai, tôi cảm thấy rất kỳ lạ nên đã lén hỏi chủ quán, và ông ta nói rằng người đó thực sự là thứ tử của Đại sứ."

Chết tiệt.

Lồng ngực Hyeon Dan-ryeong lạnh lẽo như bị dội nước đá.

Hyeon Dan-ryeong nắm chặt bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi mà không hề hay biết, và nhận ra ánh mắt của ông lão tướng quân đang theo dõi cử chỉ của anh, anh tặc lưỡi trong lòng hai lần.

"Dạo này có rất nhiều chuyện hỗn loạn xảy ra liên tiếp, và đây là thời điểm mà chúng ta càng phải cẩn thận hơn. Nhưng khi tôi nghe được những lời đó, tôi đột nhiên cảm thấy nghi ngờ và nhanh chóng rời khỏi đó đến gần nhà Đại sứ để tìm hiểu, và tôi chắc chắn rằng người đã ngồi cạnh tôi trong quán rượu thực sự là thứ tử của Đại sứ, vì vậy tôi đã rất ngạc nhiên và vội vàng chạy đến cung."

Ngươi tại sao lại không làm việc mà lại đến quán ăn nổi tiếng uống gamju trong khi đang làm nhiệm vụ công? Hyeon Dan-ryeong nghiến răng nguyền rủa đội trưởng Cheong-woo-dan, nhưng khuôn mặt anh đã tái mét. Ông lão tướng quân trừng mắt nhìn Hyeon Dan-ryeong bằng đôi mắt lạnh như băng, và Thượng Cung nghe những lời của đội trưởng Cheong-woo-dan và kinh hãi đến mức chỉ biết há hốc miệng, không thể nói nên lời.

"Ngươi là ai?"

Ông lão tướng quân lạnh lùng hỏi. Cả không gian chìm vào im lặng chết người.

"Sao ngươi không nói gì?"

Ông lão tướng quân hăm dọa hỏi một cách lạnh lùng hơn, nhưng Hyeon Dan-ryeong vẫn không thể mở miệng, và ông lão tướng quân không chờ đợi lâu. Ông ta gật đầu với đội trưởng Cheong-woo-dan đang đứng bên cạnh.

"Bắt lấy."

"Vâng!"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo