Xuân Phong Nạn Mạn - Chương 2

"Ngài cầu xin như vậy là vinh dự quá lớn, nhưng với thân phận kẻ phạm tội bị đuổi đi thì thần phải cẩn trọng trong hành vi một thời gian đã."

Hyo-gang gật gù với lời từ chối của Hyeon Dan-ryeong. Sau đó, ngài chào hỏi rồi ra về, không hề tỏ vẻ gì khác.

Tuy nhiên, không hiểu sao anh lại thấy bờ vai ngài ấy hơi trùng xuống, bóng lưng ấy cứ mãi ám ảnh Hyeon Dan-ryeong.

"..."

Hay là mình đi luôn đi, đến phủ Khang Vương ấy. Hoàng cung thì có gì hay chứ, làm người ta đau lòng thế này làm gì.

Nhưng dù bề ngoài nghĩ vậy, lòng trung thành với hoàng thất Thương Dương đã ăn sâu vào máu từ khi còn bé thì làm sao mà thay đổi được. Trừ khi hoàng thất đuổianh đi, còn không thì với thân phận đã từng phục vụ và chịu ân của hoàng cung, anh không có ý định rời đi nơi khác.

Được rồi, coi như để tang ba năm, nếu trong vòng ba năm mà hoàng cung không gọi thì lúc đó sẽ đến phủ Khang Vương xin ngài ấy thu nhận.

Nhưng dù đã quyết tâm như vậy, Hyeon Dan-ryeong biết rõ rằng chưa đến ba năm, thậm chí một năm nữa thôi thì hoàng cung sẽ lại có người đến gọi anh. Không phải tự mãn mà là vì khó mà tìm được người nào tài giỏi như anh.

Thấy chưa, tài giỏi quá cũng không tốt. Chính vì ta quá tài giỏi nên ngay cả việc chọn nơi ở theo ý mình cũng khó khăn. Hyeon Dan-ryeong tặc lưỡi thở dài.

Lúc đó, cửa tẩm cung mở ra, Hyo-gang bước vào.

Ngài vừa làm việc xong nên vẫn còn vương mùi mực, ngài nhìn thấy Hyeon Dan-ryeong thì vui vẻ cười, tiến đến ngồi xuống.

"Ya Yeon, dạo này ngươi khỏe không. Lâu lắm rồi nhỉ."

Hyo-gang ngồi sát lại, nắm lấy tay Hyeon Dan-ryeong. Dù sao thì cũng không nhìn thấy gì vì anh đang trùm khăn che mặt, ngài nhìn anh với ánh mắt trìu mến, vuốt ve mu bàn tay anh. Ánh mắt ấy như thể đang nhìn người yêu trăm năm mới gặp lại, nghe ngài nói những lời này thì anh chỉ muốn bảo ngài nói "chờ đợi như chim cuốc" thì hợp hơn đấy.

"Sắc mặt điện hạ kém đi nhiều ạ. Thần nghe nói dạo này ngài bận rộn nhiều ạ."

"Ừm. Giờ ta ổn rồi. ..., Ngươi đã đeo nó đến rồi à."

Hyo-gang bình thản đáp lời Hyeon Dan-ryeong đang thì thầm. Ngài vuốt ve mu bàn tay anh, nhìn thấy chiếc vòng tay mà mình đã tặng thì ngài vui mừng lẩm bẩm. Có lẽ ngài vui mừng lắm nên ngài cứ mân mê chiếc vòng tay mãi, không nói gì.

"Nghe nói ngươi sắp kết hôn rồi à."

Cuối cùng Hyo-gang cũng cất tiếng, Hyeon Dan-ryeong ngập ngừng một lát rồi đáp, "Vâng."

"Nghe nói là người làm nghề buôn bán muối ở Hà Nam, người đó tốt chứ?"

"Vâng."

Hyo-gang chậm rãi gật đầu, có vẻ ngài ấy hơi buồn nhưng ngài vẫn cười bình thản.

"Vậy thì sống hạnh phúc nhé. Ta xem có dịp thì sẽ đến dự hôn lễ của ngươi."

"Thần xin tạ ơn. Nhưng chắc ngài bận lắm, không cần phải cố đâu ạ."

"Ừm. Vì vậy ta không hứa chắc là sẽ đến đâu."

Hyo-gang cười đùa, nụ cười của ngài ấy đặc biệt xinh đẹp, đáng yêu. Trong khoảnh khắc, Hyeon Dan-ryeong không thể rời mắt khỏi nụ cười ấy, anh cứ nhìn ngài ấy chằm chằm. Nụ cười và tiếng cười của ngài ấy khiến anh cảm thấy thư thái.

Không những vậy, giờ nhìn kỹ thì ra vị này chỉ khoác mỗi áo trường bào, bên trong không mặc gì cả. Chắc là ngài ấy đã cởi đồ trước để chuẩn bị vào tẩm cung. Lâu ngày không gặp nên anh quên mất, bất chợt anh cảm thấy mình đang ở trong tẩm cung.

Ngài ấy là một người tốt bụng, nhân hậu như vậy. ANH sẽ còn có thể gặp lại ngài ấy, quan trọng hơn bất cứ ai này khi nào nữa đây. Chắc là không gặp được nữa đâu. Hôm nay là ngày cuối cùng y được gần gũi, chia sẻ thân thể với ngài ấy.

Hyeon Dan-ryeong khắc sâu những suy nghĩ mà anh đã nghĩ đến trên đường đến đây vào lòng.

Giờ sẽ không còn ngày nào được gặp lại ngài ấy nữa. Phải làm hết những gì mình muốn làm, làm hết những gì ngài ấy muốn làm, để không phải hối tiếc.

Hyeon Dan-ryeong lặng lẽ nắm lấy bàn tay của Hyo-gang đang cẩn thận vuốt ve mu bàn tay anh. 

Hyeon Dan-ryeong lặng lẽ nắm lấy bàn tay của Hyo-gang đang cẩn thận vuốt ve mu bàn tay anh. Hyo-gang khựng lại, nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, Hyeon Dan-ryeong không quan tâm, lần này đến lượt anh vuốt ve bàn tay ngài.
"Tay ngài dính mực ạ."
"À, ta vừa chép kinh thư xong vội vàng đến đây nên chưa kịp rửa."
"Vậy ngài đã chép xong kinh thư chưa ạ."
"Vẫn còn một ít nhưng gần xong rồi. Người đóng khung tranh đang chờ nên ta phải chép xong ngay trong đêm nay."
"Vậy thì ngài phải nhanh lên thôi ạ."
Hyeon Dan-ryeong nhấc tay Hyo-gang đang vuốt ve lên, chậm rãi hôn lên đầu ngón tay ngài.
Đó là khoảnh khắc Hyo-gang đỏ mặt ngay lập tức.
Sự thay đổi ấy kịch tính đến mức Hyeon Dan-ryeong hoảng hốt như thể mình không phải hôn lên ngón tay mà là làm chuyện gì không thể nói ở chỗ không thể nói ấy. Tuy vậy, khuôn mặt ửng đỏ, luống cuống không biết phải làm gì ấy lại đẹp đến nghẹt thở, Hyeon Dan-ryeong càng liếm ngón tay ngài ấy một cách nồng nhiệt hơn, không rời mắt khỏi khuôn mặt ngài.
"Ngươi..., ngươi, Ya Yeon, đừng làm thế."
Hyo-gang lắp bắp định rụt tay lại. Hyeon Dan-ryeong phản xạ nắm chặt lấy tay ngài ấy, nghe thấy lời từ chối yếu ớt ấy thì anh khựng lại. Nhưng anh không nỡ buông tay ra, chỉ khẽ khẽ lướt môi lên ngón tay ngài ấy.
"Đừng, đừng làm thế. Chẳng phải ngươi lần đầu làm thế này sao. Dừng lại đi."
Hyo-gang thậm chí còn không dám nhìn anh, lặp lại lời nói, lần này Hyeon Dan-ryeong mới dừng lại hẳn. Dù hành động chỉ là yếu ớt nhưng ngài chưa từng từ chối anh rõ ràng như vậy.
"...Ngài không muốn sao ạ."
Lòng nặng trĩu, Hyeon Dan-ryeong nhìn Hyo-gang một lúc rồi từ từ buông ngài ấy ra. Nếu vị này không muốn thì anh không còn cách nào khác.
Hyeon Dan-ryeong tiếc nuối, hụt hẫng thu tay về. Nhưng lúc đó, Hyo-gang đột ngột nắm lấy bàn tay anh đang thu về. Hyeon Dan-ryeong ngạc nhiên nhìn ngài, Hyo-gang vẫn đỏ mặt, vẫn nhìn đi chỗ khác, lắp bắp nói.
"Ngươi có thể bị thương đấy. Ta chỉ làm với ngươi, lại lâu ngày không làm nên ta dồn nén nhiều lắm rồi. Ta không biết mình có thể kiểm soát được bản thân không nữa... Nhỡ làm ngươi bị thương thì không được. Nên... đừng kích động ta quá."
Ta làm gì mà kích động ngài dữ vậy, Hyeon Dan-ryeong ngớ người. Nhưng mặt khác, ngài không hề từ chối anh, nỗi buồn trong lòng anh cũng vơi đi.
Dù sao thì cũng đã làm hết những gì cần làm rồi, giờ có gì phải ngại ngùng chứ, thậm chí hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Hyeon Dan-ryeong ngoan ngoãn giao tay cho ngài ấy, để ngài ấy muốn làm gì thì làm.
Hyo-gang nhẹ nhàng hôn lên tay Hyeon Dan-ryeong. Ngài hôn lên ngón tay, mu bàn tay, lòng bàn tay anh một hồi rồi nắm lấy tay anh, từ từ hạ xuống. Khi ngài kéo tay Hyeon Dan-ryeong vào trong áo bào của mình, dừng lại ở hạ thân anh thì Hyeon Dan-ryeong nín thở.
Vật kia của Hyo-gang chạm vào tay anh, phồng lên lớn đến mức nguy hiểm. Ra là vì vậy mà ngài ấy bảo anh có thể bị thương. Quả thật, nếu cái này đột ngột xông vào thì chắc chắn sẽ đổ máu.
"Ya Yeon... Ngươi cũng."
Hyo-gang nắm lấy bàn tay cứng đờ của Hyeon Dan-ryeong, ấn mạnh vào háng mình, ngài dùng tay kia luồn vào vạt áo của Hyeon Dan-ryeong. Chẳng mấy chốc ngón tay ngài ấy đã tìm thấy vật của anh, siết chặt lấy nó. Hyeon Dan-ryeong suýt nữa thì nhảy dựng lên, nhưng anh chưa kịp làm gì thì Hyo-gang đã bắt đầu vuốt ve hạ thân anh, anh chỉ còn biết cố gắng theo kịp những cử động của ngài ấy.
Anh không biết tay mình nóng hay tay ngài ấy nóng nữa.
Dù là vật kia của ngài ấy đang nằm gọn trong tay anh hay hạ thân anh đang được tay ngài ấy vuốt ve thì cả hai đều nóng bừng lên như nhau.
Hơi thở nóng bỏng quấn lấy nhau. Hai người đã áp sát vào nhau từ lúc nào không hay, bờ môi ngậm mút, chiếc lưỡi lướt vào trong cũng nóng bỏng. Hơi thở cũng nóng bỏng. Tất cả mọi thứ đều nóng bỏng.
Có lẽ vì vậy mà anh không hề nhận ra quần áo đã trượt khỏi người, vứt ngổn ngang trên sàn nhà.
"Ya Yeon, Ya Yeon... Của ta... -"
Khoảnh khắc lên đỉnh, Hyo-gang dường như đã thì thầm điều gì bên tai anh, nhưng Hyeon Dan-ryeong không nghe rõ. Anh chỉ lờ mờ cảm nhận được sự sung sướng khi vật của ngài ấy bắn ra trong tay anh và vật của anh bắn ra làm ướt tay ngài ấy, trước mắt anh chỉ là một màu trắng xóa.
Có lẽ vì đã lâu rồi anh mới cảm nhận được khoái cảm, hoặc có lẽ vì thể lực suy giảm sau khi ốm, Hyeon Dan-ryeong thở dốc, ngơ ngác một hồi, khi anh lấy lại được ý thức thì cả hai người đã trần truồng quấn lấy nhau, lật qua lật lại. Có lẽ vì đã được xoa dịu bằng tay nên dù đang vuốt ve âu yếm nhau một cách nồng nhiệt thì hạ thân của anh vẫn từ từ lớn lên, có vẻ như sẽ còn cầm cự được một lúc nữa.
Trong căn phòng chỉ thắp vài ngọn đèn cách giường một khoảng, tối vừa đủ để Hyeon Dan-ryeong có thể lờ mờ phân biệt được biểu cảm của Hyo-gang qua lớp vải che mặt.
Hyo-gang không ngừng hôn lên gáy, đầu ngón tay, xương quai xanh của anh, thỉnh thoảng ngài ngẩng đầu lên nhìn anh. Có lẽ vì bóng tối chập chờn nên đôi khi ngài trông không giống với ban ngày chút nào. Dù đang thở dốc nhưng Hyeon Dan-ryeong vẫn nhìn ngài ấy chằm chằm.
Phải, ngài ấy thật sự không giống với bình thường. Ánh mắt thèm thuồng, nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống thế kia,
"..."
Bất chợt Hyeon Dan-ryeong nảy ra suy nghĩ đó, Hyo-gang liền che mắt anh lại. Hyo-gang hôn lên cằm anh, tay kia vuốt ve cơ thể anh.
"Đừng nhìn ta như vậy. Ngươi không thấy xấu hổ sao."
Nghe ngài ấy vừa cười vừa thì thầm trêu chọc, Hyeon Dan-ryeong cũng bật cười. Anh hoàn toàn thả lỏng cơ thể, định nằm im thì bàn tay của Hyo-gang đang vuốt ve cơ thể anh trượt xuống gần eo.
"..."
Hyeon Dan-ryeong phản xạ nắm chặt lấy cổ tay Hyo-gang. Ngay khi đầu ngón tay ngài ấy chạm nhẹ vào eo anh thì anh đã nhanh chóng nắm lấy, Hyo-gang có vẻ đã nhận ra vết sẹo lồi lõm ở đó.
"Sao ở đây lại..., bị thương à?"
"Cái đó là, thần chơi với mèo ở nhà nên bị cào hơi nhiều..., vẫn chưa lành hẳn nên chạm vào là đau ạ. Xin ngài đừng chạm vào chỗ này ạ."
Trời tối nên khó mà nhìn thấy bằng mắt, nhưng chạm vào thì sẽ biết ngay đó là vết thương xuyên thấu. Anh đã cố gắng không để tay ngài ấy đến gần chỗ này, nhưng chỉ lơ đãng một chút thôi là anh đã sơ ý rồi.
May mắn thay, Hyo-gang nghe vậy thì ngoan ngoãn đáp, "Vậy à", ngài không cố gắng xem xét hay chạm vào vết thương. Thay vào đó, ngài im lặng một lát rồi khẽ hỏi.
"Vết sẹo có vẻ lớn nhỉ... Đau lắm không?"
"Cũng không đau lắm ạ. Sống trên đời thì bị thương thế này là chuyện thường mà, có gì đâu ạ."
Hyo-gang nghe Hyeon Dan-ryeong nói vậy thì ừ hừ, rồi ngài im lặng như đang suy nghĩ gì đó. Rồi Hyo-gang cúi đầu xuống, khẽ vuốt ve anh bằng môi rồi thì thầm.
"Đừng bị thương. Đừng đau. Cứ luôn vui vẻ, hạnh phúc như vậy nhé."
"..., Thần sẽ cố gắng ạ."
Khi mình bị thương thì ngài ấy đã có biểu cảm như thế nào, những ngày đi bộ trên núi đến Tràng Hiền ngài ấy đã chăm sóc vết thương cho anh với bàn tay run rẩy như thế nào, nghĩ đến những điều đó, Hyeon Dan-ryeong chậm rãi vuốt ve bờ vai của Hyo-gang đang áp sát vào anh.
"Ta... ta muốn ngươi hạnh phúc. Ta muốn ngươi luôn hạnh phúc khi ở bên ta."
"Thần luôn như vậy ạ."
Có bao giờ anh không thích những gì đã xảy ra giữa anh và ngài ấy đâu. Chưa từng có.
Hyeon Dan-ryeong thản nhiên nói, Hyo-gang đột ngột ôm chặt lấy anh. Ngài ôm chặt đến nghẹt thở, cứ ôm như vậy một lúc thì Hyo-gang bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn xuống anh.
"Ngươi từng bảo muốn ôm ta à."
"..."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo