CHƯƠNG 4:
Ngay cả khi cuộc sống mang đến cho bạn những điều tồi tệ, cũng đừng bỏ cuộc…
Yul nhớ lại cậu đã từng nghe câu nói này ở đâu đó. Nhờ thế, cậu quyết định sẽ phải chấp nhận hiện thực và cố gắng vực dậy tinh thần, dù trong lòng cũng không cảm thấy được an ủi bao nhiêu.
Đêm qua thực sự rất nguy hiểm. Kể từ khi bị nhốt trong phòng của Mikael, cậu đã bị bỏ đói. Vì quá đói, cậu đã định nhặt vài quả nho trong giỏ lên ăn, nhưng ngay trước khi kịp đưa vào miệng thì bị Mikael bắt gặp.
Yul run mình vì ký ức kinh hoàng đó hiện lên trong tâm trí.
———
“Hộc, urgh, hộc… Mình… sắp chết rồi…”
Cuối cùng cũng đến được mặt bàn, Yul thở hổn hển rồi ngã sấp xuống. Nghỉ một chút thôi… Ừ, chỉ một chút…
Chính lúc đó.
“… Tại sao thứ này lại ở đây?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sắc bén đến mức gần như xuyên thẳng vào màng nhĩ, khiến tâm trí cậu bỗng chốc chìm vào nỗi tuyệt vọng rằng cậu đã bị bắt quả tang. Cậu hoàn toàn không biết phải đối phó với tình huống này thế nào.
“Chẳng lẽ… mình để nó ở đây sao…? Rõ ràng là mình đã đặt nó ở chỗ kia mà.”
Mikael lẩm bẩm một mình. Giọng hắn khẽ rung lên, có lẽ vì sợ hãi hoặc do không chắc chắn.
Hắn chậm rãi đưa tay ra và nhặt Yul lên một cách cẩn thận.
Yul, nằm trong tay hắn, thậm chí không dám thở mạnh. Cảm giác như tim cậu sắp nổ tung. Ngay cả trong bóng tối, đôi mắt đỏ rực đối diện cậu vẫn sáng lên đầy đáng sợ.
“… Nó tự di chuyển?”
Trong câu hỏi đầy hoài nghi đó ẩn chứa một sự bất an không thể che giấu. Do ánh mắt sắc bén của Mikael đang nhìn thẳng vào mình, Yul không thể để lộ ra bất cứ điều gì, nhưng phản ứng của hắn khiến tim cậu cảm thấy vô cùng rối bời.
Mikael, tên khốn này… Hắn phát hiện ra rồi sao?
“… K-Không thể nào. Haha, chắc mình mệt quá rồi.”
Làm mình sợ muốn chết, đồ khốn.
Để kìm nén tiếng cười trực trào, Yul đã phải nghiến chặt răng lại. Hóa ra ngay cả một tên cuồng ám như hắn cũng có thứ để sợ! Hắn lại sợ một con búp bê tự di chuyển sao?!
Mikael hoàn toàn không hay biết rằng Yul đang cười thầm bên trong, liền ném cậu xuống một chiếc ghế cách xa giường.
“Khốn kiếp, đồ tệ bạc! Chẳng phải ngươi nói sẽ trân trọng ta sao?! Đối xử nhẹ nhàng một chút chứ!”
Bị ném xuống ghế, Yul chỉ biết nuốt cục tức vào trong lòng. Dù vậy, Mikael lại vội vã quay lại giường mà không thèm ngoái đầu nhìn. Dù là cố ý hay chỉ là trùng hợp, hắn nằm quay lưng về phía Yul và không hề nhúc nhích.
“Mình đói quá…”
Mikael dường như đã ngủ say vì không hề động đậy, nhưng việc di chuyển một lần nữa sau khi bị bắt gặp là quá nguy hiểm.
Cuối cùng, dù trước mắt là đĩa trái cây tươi ngon, Yul vẫn phải ôm bụng đói mà chìm vào giấc ngủ.
———
Khi Mikael rời khỏi phòng vào buổi sáng, Yul định tranh thủ ăn chỗ trái cây mà cậu chưa kịp ăn tối qua. Thế nhưng, ngay khi Mikael rời đi, đám hầu gái trong dinh thự đã mang cả rổ trái cây đi trong lúc dọn dẹp phòng. Kết quả là, Yul chẳng thể nếm nổi một miếng nào trong ngày hôm đó.
“Mikael, đồ khốn…”
Nghĩ đến rổ trái cây bị mang đi, Yul nghiến răng đầy uất ức.
Cậu vô tình rơi vào tay tên điên Đại công tước Mikael Orlov và bị đưa vào phòng hắn. Ban đầu, cậu tưởng mình sẽ bị nhốt mãi trong văn phòng, nhưng rồi tên điên này lại mang cậu về phòng riêng, cứ như thể thực sự muốn “trân trọng” cậu vậy.
Lúc đầu, Yul cảm thấy như trời sập, nhưng khi suy nghĩ lại, chuyện này cũng có mặt lợi của nó.
Sau vài ngày bị nhốt trong phòng, Yul nhận ra rằng Mikael vô cùng bận rộn, thường xuyên rời đi trong thời gian dài. Nhờ vậy, cậu có thể một mình tận hưởng căn phòng rộng rãi này.
Giống như ngay lúc này.
“Mình phải chuồn ngay thôi.”
Yul nhếch mép cười khẽ. Nếu có ai nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ lập tức rắc nước thánh, muối, hay bất cứ thứ gì trong tầm tay rồi hét lên: “Cút ngay, tà ma!” vào mặt cậu. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải rời đi trước khi Mikael quay lại.
“Mikael, đồ khốn. Ngươi sống ở một nơi sang trọng quá nhỉ.”
Theo thiết lập trong tiểu thuyết, gia tộc Orlov của Mikael là… gia tộc đã tích lũy khối tài sản khổng lồ qua nhiều thế hệ với tư cách là những người đã góp phần gầy dựng nên Đế quốc. Không chỉ giàu có, họ còn sở hữu quyền lực to lớn đến mức đủ sức ban phát hoặc tước đoạt quyền lực của chính Hoàng tộc.
Vì là phòng của một nhân vật tầm cỡ như vậy, nên nội thất bên trong cực kỳ lộng lẫy và tinh xảo.
Tấm thảm mềm mại được điểm tô với họa tiết vàng trên nền đỏ trải khắp sàn nhà, những món đồ nội thất cổ kính cũng toát lên vẻ xa hoa lộng lẫy không kém. Khắp nơi đều được trang trí tỉ mỉ, từ khung tranh treo tường cho đến từng chi tiết nhỏ, tất cả đều ánh lên sắc vàng rực rỡ khiến người ta phải thèm muốn.
“Ah! Vậy thì mình nên trốn kiểu gì đây… Hả, cái đó là…”
Yul, đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, bỗng bật dậy khi nhận ra điều gì đó và há hốc miệng. Trên chiếc bàn cạnh giường, một hộp trang sức lộng lẫy đang nằm đó. Chiếc hộp đang mở hé, để lộ những viên đá quý đủ màu sắc, sáng rực rỡ bên trong.
“Đúng rồi, trong danh sách quà sinh nhật của Mikael mà Levi đọc, có nhắc đến nhẫn kim cương.”
Trong số đó, viên đá quý trong suốt với kích thước rất lớn là thứ thu hút sự chú ý nhất. Dù không rành về các loại trang sức, Yul vẫn có thể nhận ra đó là một viên kim cương trong suốt đến mức phản chiếu ánh sáng rực rỡ trên từng mặt cắt.
Nghĩ đến những nỗi nhục mà mình đã chịu đựng, Yul khẽ nheo mắt.
Cậu đã bị lôi đến dinh thự của tên cuồng ám trong khi mái tóc bị kẻ nào đó siết chặt trong tay. Cậu đã bị Mikael chọc vào má cậu không chút thương tiếc, và cuối cùng, cậu rơi vào tay hắn, bị giam lỏng trong căn phòng này.
Sau bao khổ sở, nếu cứ thế ra đi mà không lấy được gì thì thật vô lý. Nói trắng ra, Mikael là người giàu có bậc nhất trong giới thượng lưu, vàng bạc châu báu chất đầy dưới chân hắn. Mất đi một chiếc nhẫn kim cương thì có thấm vào đâu.
Hơn nữa, xét theo tính cách của Mikael trong tiểu thuyết, hắn có khi còn chẳng nhận ra chiếc nhẫn kim cương có biến mất hay không.
Bởi vì ngoài Levi ra, Mikael chẳng bận tâm đến bất cứ thứ gì khác.
“Mình sẽ lấy một món quà xịn trước khi rời đi, Mikael à.”
Yul lẩm bẩm một mình, rồi vừa vặn vươn người, xoay xoay bốn chi nhỏ bé của mình. Cảm thấy cơ thể bông mềm tròn trịa này đã đủ linh hoạt, cậu tựa sát vào lưng ghế hết mức có thể. Đó là cách để cậu lấy đà cho cú phi thân thật xa.
“Ahhhhhhh!”
Tịch tịch tịch tịch, đôi chân tí hon của cậu chạy băng băng trên ghế, rồi cậu nhảy hết sức về phía chiếc ghế đẩu phía trước.
Bịch! Cơ thể Yul lăn tròn rồi đáp xuống chiếc ghế đẩu đầy đệm mềm mại.
“Arghh!”
Cậu suýt nữa thì ngã lăn xuống dưới ghế.
May mắn thay, Yul kịp bám lấy mép ghế và lơ lửng một lúc trước khi rên rỉ trèo lên lại.
Tất cả là do cái đầu quá to! Yul than thở về cái đầu to như núi Namsan của mình, nhưng cũng tự khen bản thân vì đã di chuyển linh hoạt, vượt qua mọi giới hạn thể chất.
Đích đến của Yul, chiếc bàn cạnh giường, tuy cách ghế đẩu không xa, nhưng lại cao hơn rất nhiều. Để đến đó, cậu phải nhảy từ ghế đẩu lên mép bàn, bám chặt vào đó, rồi leo lên. Một nhiệm vụ không hề dễ dàng!
Một việc mà với cơ thể con người bình thường chỉ mất chưa đến 10 giây, vậy mà với thân hình búp bê ngắn ngủn này, cậu phải vật lộn suốt một quãng thời gian dài.
Đây chính là niềm vui và nỗi khổ của việc trở thành một con búp bê…
Yul chân thành tự kiểm điểm về những lần say xỉn, vô tư gắp búp bê từ máy gắp rồi lập tức rao bán lại ngay khi tỉnh dậy.
“Hỡi Thần Búp Bê… Nếu con được trở lại làm người, con thề sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Xin hãy giúp con. Con hứa sẽ sống một cuộc đời lương thiện…”
Sau khi thành tâm cầu nguyện với Thần Búp Bê, vị thần mà cậu chưa từng nghe đến bao giờ, Yul dán mắt vào chiếc chân bàn trơn nhẵn, thon dài trước mặt.
Hít một hơi thật sâu, cậu lấy vẻ mặt quyết tâm rồi lao nhanh về phía trước. Dùng đà từ cú chạy, cậu bật nhảy lên và bám chặt lấy chân bàn.
“Arhh!”
Mặc dù cơ thể làm bằng bông đã giúp giảm bớt một phần tác động, nhưng cú va chạm với thành bàn gỗ ở tốc độ tối đa vẫn khiến trán cậu tê rần, cả người ê ẩm. Dẫu thế, Yul vẫn không quên quặp chặt lấy chân bàn bằng tất cả sức lực mà cơ thể tí hon này có. Nhờ vậy mà cậu đã có thể bám vào chân của kệ tủ đầu giường như một con ve sầu bấu chặt lấy thân cây cổ thụ.
“Mình làm được rồi… Chỉ một chút nữa, chỉ cần dùng thêm chút sức nữa thôi…”
Yul tự động viên bản thân, dù chẳng có ai nghe thấy. Cả cơ thể cậu đều làm bằng vải trơn, rất dễ bị trượt và rơi xuống. Nếu ngã ngay lúc này, mọi nỗ lực trước đó sẽ đổ sông đổ bể. Nghĩ vậy, Yul tập trung cao độ, dồn hết sức vào tay chân cố gắng nhích từng chút một lên trên.
“Khônggg! Tại sao mình lại biến thành búp bê chứ?! Mà còn là một con tí hon nữa chứ!!!!”
Yul, đang cố gắng leo lên thành bàn với toàn bộ sức lực tích góp được, bỗng hét lên đầy phẫn nộ.
Cậu có thể chịu đựng chuyện bị cuốn vào một quyển tiểu thuyết. Dù đó có là tiểu thuyết BL, viết tắt của “Beautiful Life”, một thể loại hoàn toàn không hợp gu cậu. Ừ thì, cũng được thôi. Cậu sẽ cố gắng hiểu.
Nhưng tại sao lại là một con búp bê chứ?! Thà làm nhân vật quần chúng vô danh còn tốt hơn bây giờ ấy! Ít nhất, nếu là con người, tay chân cậu sẽ dài hơn hiện tại gấp hai mươi lần! Là người! Chứ không phải một cái đầu to hơn cả cơ thể!
Là người! Người cơ mà!
Lấy cơn giận đang bốc lên làm động lực, Yul dồn toàn bộ sức lực, leo lên chân bàn với tốc độ nhanh hơn trước.
Cuối cùng cũng leo lên được mặt bàn, cậu hổn hển lại lấy hơi rồi gắng sức hít một hớp thật sâu.
Chiếc hộp trang sức trông như ốc đảo giữa sa mạc đã ở trong tầm tay… Không, với cái thân thể này, chắc cậu phải đi thêm mười bước nữa…Dù sao thì, nó cũng gần hơn rồi.
Đôi mắt xanh của Yul nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trong hộp trang sức đã nhuốm màu điên cuồng. Cơn giận vì bị nhốt trong thân xác búp bê, cộng thêm nỗ lực vượt qua giới hạn thể chất, khiến ánh mắt cậu lóe sáng mãnh liệt…
Dù chỉ là đôi mắt thêu bằng chỉ, không thể tạo ra áp lực thực sự, nhưng rõ ràng chúng không hề giống mắt của một con búp bê bình thường.
Yul nuốt nước bọt khi nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đầy mê hoặc, chậm rãi vươn tay về phía nó.
Giờ cậu đã hiểu tại sao Gollum lại phát điên khi thấy chiếc nhẫn. Một món đồ đáng để người ta hóa dại. Một chiếc nhẫn khó tìm đến mức ngay cả một người bình thường cũng có thể mất kiểm soát.
Yul cẩn thận nhặt lên chiếc nhẫn kim cương và đeo nó vào cổ tay phải. Đó là một chiếc nhẫn, nhưng cơ thể cậu quá nhỏ bé nên nó vừa vặn như một chiếc vòng tay. Cậu không có ngón tay, nên chẳng còn lựa chọn nào khác.
“… Bỏ cuộc ở đây thì tiếc thật, nhưng chẳng còn cách nào khác. Được rồi, giờ thì chạy thôi?”
Một loạt viên ngọc vô danh thu hút ánh nhìn, nhưng Yul quyết định không tham lam. Dù sao thì với cơ thể nhỏ bé này, cậu cũng không thể mang thêm được nữa.
Chỉ cần nhìn vào kích thước của viên kim cương, nó to bằng ngón tay cái của một người bình thường, cũng đủ để bù đắp cho công sức bỏ ra.
Yul, sau khi đã quyết định, nhảy xuống sàn được phủ thảm mềm.
“Oww, đau quá.”
Tại sao lại đau khi đây chỉ là cơ thể của một con búp bê chứ?
Yul vừa càu nhàu về sự bất công vừa vội vã di chuyển. Đích đến của cậu là cánh cửa phòng ngủ. Cậu đã nghĩ đến việc trốn qua cửa sổ, nhưng xét theo độ cao của nơi này, nhảy xuống chẳng khác nào tự sát.
Cậu không biết chính xác căn phòng này nằm ở tầng bao nhiêu, chỉ nhớ mình đã nằm gọn trong lòng bàn tay Mikael suốt một quãng thời gian dài khi hắn bước từng bậc lên chiếc cầu thang xoắn ốc dài dằng dặc. Tòa nhà này dường như cao đến mức một người bình thường rơi xuống cũng khó lòng sống sót, huống hồ thân hình nhỏ bé của một con búp bê như cậu, vốn mong manh và nhỏ bé hơn gấp cả chục lần.
Tất nhiên, vẫn có khả năng người ta sẽ phát hiện khi cậu mở cửa bỏ trốn, nhưng với cơ thể nhỏ bé này, cậu nghĩ chỉ cần trốn vào đâu đó là ổn.
“… Nhưng làm sao để mở cửa đây?”
Mọi chuyện vẫn ổn cho đến khi cậu đến trước cửa. Đứng trước hai cánh cửa trượt lớn, Yul thở dài thật sâu. Tay nắm cửa ở vị trí khá cao. Cậu cố gắng leo lên, bám vào những hoa văn chạm nổi trên cửa, nhưng không thể với tới điểm kế tiếp.
“L- Làm liều qua cửa sổ vậy.”
Yul, sau vài lần cố leo lên cửa nhưng thất bại, nhanh chóng thay đổi chiến lược. Trốn qua cửa sổ có vẻ nguy hiểm, nên cậu đã muốn tránh nó bằng mọi giá. Nhưng trong tình huống này, khi thậm chí không thể mở cửa, cậu chẳng còn lựa chọn nào khác.
Ngay khi cậu đang vội vã bước đến cánh cửa dẫn ra ban công, một âm thanh bất ngờ vang lên từ phía cửa. Giật mình, Yul hoảng hốt nhìn quanh tìm chỗ trốn, nhưng xung quanh quá trống trải, chẳng có nơi nào đủ để che giấu cơ thể nhỏ bé của cậu.
Khi Yul còn đang run rẩy, không biết phải làm gì, cánh cửa bất ngờ mở ra.
Đôi mắt đỏ của Mikael chạm phải đôi mắt xanh của Yul trong không trung.
Đột nhiên, Yul cứng đờ,
chớp mắt đầy kinh ngạc.
“Cái gì đây…”
Một câu độc thoại đầy bối rối thốt ra từ miệng Mikael.